Thiết Huyết Đại Minh

Chương 431

Triệu Lục Cân biết không thể cho tướng lĩnh Quan Ninh Quân nhiều thời gian suy nghĩ, những tướng lĩnh này dù sao cũng ở dưới tay Ngô Tam Quế quá lâu, bình thường Ngô Tam Quế rất được lòng các tướng sĩ, nếu bọn họ có nhiều thời gian suy xét nhất định sẽ sợ này sợ kia, không chịu hành động, ngược lại nếu không có nhiều thời gian lo lắng thì họ không thể suy nghĩ nhiều được.

Triệu Lục Cân nắm chính xác nhược điểm này, y nói mấy câu đã khiến mọi người phẫn nộ vô cùng nhanh chóng đi theo Triệu Lục Cân đến phủ đệ của Ngô Tam Quế. Dọc đường đi không ngừng gọi thêm các tướng lĩnh thân binh gia nhập đội binh, Triệu Lục Cân mang theo những người này đến phủ đệ Bình Tây Vương, nhanh chóng đã tụ tập hơn ngàn người.

Phủ Bình Tây Vương.

Ngô Tam Quế đang giúp thê thiếp dọn vàng bạc châu báu, bỗng nhiên một gia đinh nghiêng ngả lảo đảo chạy xông vào thở dốc nói:

- Vương gia, không xong rồi, có việc lớn rồi....

Ngô Tam Quế cau mày:

- Có chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt gia đinh như đưa đám nói:

- Phản rồi, Quan Ninh Quân tạo phản.

- Cái gì?

Ngô Tam Quế nghe nói thế chấn động khôn cùng, thất thanh nói:

- Không thể nào, điều này không thể nào xảy ra.

- Là sự thật.

Gia đinh vội la lớn:

- Quan Ninh Quân thật sự phản rồi, Vương gia người mau dẫn phu nhân đi ra cửa sau chạy thôi, tiểu nhân dẫn người đi cửa trước ngăn cản....

- Giết..

- Giết Ngô Tam Quế đi!

- Nhanh chóng chặn cửa trước sau đừng để ai chạy thoát.

Lời gia đinh nói còn chưa dứt thì bên ngoài đã vang lên tiếng đinh tai nhức óc, Ngô Tam Quế như rơi xuống hầm băng, khổ tâm rèn luyện Quan Ninh Quân nhiều năm không ngờ lại bị phản như vậy, việc này đối với Ngô Tam Quế quả là một đòn chí mạng, mất đi Quan Ninh Quân Ngô Tam Quế vẫn là Ngô Tam Quế hay sao? Vẫn còn có thể trốn đến đại mạc sao?

- Vương gia.

Gia đinh nhỏ giọng:

- Mau dẫn các vị phu nhân đi mau.

Vẻ khiếp sợ trên mặt Ngô Tam Quế dần dần chuyển qua thê lương, y âm trầm nói:

- Không, đã không còn kịp nữa rồi, mau tập hợp tất cả gia đinh lại, bảo vệ hậu viện.

Sau thời gian một canh giờ Ngô Tam Quế xuất hiện trên tường viện.

Sau khi nhìn thấy Ngô Tam Quế, các tướng sĩ Quan Ninh Quân chen chúc mà tiến vào đều dừng bước, binh khí đang giơ cao không tự chủ cũng để xuống. Chỉ trong chốc lát sự ồn ào náo nhiệt đột nhiên im hẳn, quả nhiên uy quyền của Ngô Tam Quế cũng không dễ dàng tiêu tan như thế, dáng vẻ bệ vệ của tướng sĩ Quan Ninh ngay lập tức bị thu về.

- Lý Tương Long, Hạ Uy!

Ánh mắt Ngô Tam Quế nhìn hai viên tướng lĩnh lớn tiếng quát:

- Bổn vương đối với các ngươi không tệ sao các ngươi lại phản bội bổn vương?

Lý Tương Long, Hạ Uy ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt đờ đẫn.

- Chỉ cần các ngươi buông binh khí mọi chuyện hôm nay xảy ra bổn vương không truy cứu nữa.

Ngô Tam Quế hít vào một hơi, ánh mắt chuyển nhìn những người phía sau tướng sĩ Quan Ninh:

- Các ngươi cũng thế, chỉ cần buông binh khí trở lại quân doanh thì bổn vương xem như không có gì xảy ra.

Không những Lý Tướng Long, Hạ Uy mà ngay cả các tướng sĩ Quan Ninh cũng bắt đầu do dự.

Vừa lúc đó tiếng của Triệu Lục Cân vang lên như sấm:

- Ngô Tam Quế, ngươi chết đến nơi rồi mà còn muốn hù dọa ai? Không truy cứu, ngươi có truy cứu được không?

Dứt lời, Triệu Lục Cân hướng về tướng sĩ Quan Ninh nói lớn:

- Các huynh đệ đừng sợ, Ngô Tam Quế dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là một con người, một mình y có thể địch được thiên binh vạn mã sao?

Vẻ mặt tướng sĩ Quan Ninh trở nên kiên định hẳn lên.

- Triệu Lục Cân.

Ánh mắt của Ngô Tam Quế nhìn chằm chằm lên mặt Triệu Lục Cân, lớn tiếng quát:

- Hóa ra là ngươi, quả nhiên là ngươi.

- Ha ha ha.

Triệu Lục Cân ngửa mặt lên trời cười dài nói:

- Ngô Tam Quế ngươi thật không ngờ tới đúng không, một tên lính bình thường giống như chó vẫy đuôi bên chủ vậy mà ngươi cũng nỡ đào mộ chôn nó.

- Các ngươi đừng vui mừng quá sớm.

Ngô Tam Quế quát lớn:

- Hôm nay có thể các ngươi giết được bổn vương, tướng sĩ Quan Ninh cũng không tha cho các ngươi, khi đại quân Quan Ninh đánh vào thành sẽ băm các người thành những mảnh thịt vụn.

- Ngô Tam Quế ơi là Ngô Tam Quế, ngươi thật đúng thông minh một đời mà hồ đồ một khắc.

Triệu Lục Cân lắc đầu thở dài nói:

- Lúc này mà ngươi còn mơ Quan Ninh Quân sẽ trung thành với ngươi sao? Bởi vì ngươi mạnh nên bức bách bọn họ xa xứ, vì ngươi mạnh nên bức bách bọn họ vứt bỏ tất cả, cũng chính vì thế mà họ từ bỏ ngươi. Ngô Tam Quế, lúc này ngươi chỉ có một mình thôi.

Ngô Tam Quế lúc này như gặp phải sắt đánh, ỉu xìu nhủ gà trống bại trận.

Triệu Lục Cân vung tay cất cao giọng nói:

- Đẩy cửa vào, mau bắt giữ Ngô Tam Quế, người nào bắt được thương năm ngàn lượng.

Sơn Tây, Đại Đồng.

Vừa mới đến Trung Ương Quân, Vương Phác đã nhận được tin khẩn cấp từ Triệu Lục Cân.

Hắn vội vàng mở thư của Triệu Lục Cân ra xem, vẻ mặt Vương Phác không khỏi tươi cười, Liễu Khinh Yên bên cạnh quyến rũ hỏi:

- Gia, thế nào rồi?

- Triệu Lục Cân đã hoàn thành mọi việc.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Tập thể Quan Ninh Quân quy phục, Ngô Tam Quế bị bắt rồi, tốt quá, đúng là quá tốt.

- Hì hì.

Liễu Khinh Yên che miệng cười khẽ nói:

- Ta đã sớm nói với chàng rồi, Ngô Tam Quế y không thể nào chạy được mà.

- Ngô Tam Quế.

Vương Phác gật đầu hung tợn nói:

- Tên chó hoang này rốt cuộc cũng để ta bắt được.

Liễu Khinh Yên dịu dàng nói:

- Vương gia, chàng định xử trí y thế nào đây?

- Còn phải hỏi nữa.

Vương Phác đằng đằng sát khí nói:

- Rút gân lột da, nhét cỏ vào làm đèn lồng da người, bổn vương muốn người trong khắp thiên hạ biết rằng làm Hán gian sẽ không có kết cục tốt.

Năm ngày sau Vương Phác và Liễu Như Thị cùng hai lộ Trung Ương Quân đồng thời tiến đến Thái Nguyên.

Lúc này Thái Nguyên đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Triệu Lục Cân, nghe Trung Ương Quân tiến đến Triệu Lục Cân khẩn trương cùng các tướng lĩnh Quan Ninh Quân ra nội thành Thái Nguyên đón tiếp.

Trong chuyện này người đáng mừng nhất chính là các thương nhân Sơn Tây bên trong thành Thái Nguyên, nên biết rằng Vương gia nguyên bản chính là thủ phủ ở Sơn Tây, lần này Vương Phác áo gấm về nhà, lại làm đến chức Thống Soái tối cao Trung Ương Quân, sao có thể bạc đãi những đồng hương Sơn Tây chứ? Những thương nhân hám lợi cũng bắt đầu nghĩ đến tương lai tươi đẹp hơn rồi.

Tuy nhiên trong lòng Vương Phác thật sự cũng không có ý bạc đãi đồng hương Sơn Tây. Vương Cử, Vương Hoa cùng Vương Phác quay trở về Sơn Tây, lần này hai huynh đệ trở về Sơn Tây là có hai mục đích, thứ nhất là trợ giúp Vương Phác ổn định thế cục Sơn Tây, trợ giúp dân chúng Sơn Tây mau chóng khôi phục sản xuất, việc còn lại chính là chấn hưng buôn bán ở Sơn Tây.

Có thể nói thương nhân đời nhà Minh được xem là những người đi đầu trong giới thương nhân, từ thời Vĩnh Lạc thương nhân đã bắt đầu buôn bán với triều đình, lúc ấy Vĩnh Lạc đế chinh chiến Đại mạc, trong đại quân cần có lương khô, cỏ khổ những vật phẩm này phần lớn do thương nhân mang đến bán, sau đó biên quân các trấn như Đại Đồng, Du Lâm, Cam Túc, Cố Nguyên ngày càng có quan hệ mật thiết với thương nhân.

Lúc này Đại Minh chưa bình được Lưu tặc, có rất nhiều việc cần làm, nhưng cái nhìn của Vương Phác có thể nhìn ra sau đó vài năm thậm chí vài chục năm.

Từ khi thi hành Sát hồ lệnh, triều đình Đại Minh và Trung Ương Quân ủng hộ mạnh mẽ, “Cao bồi Bắc Bộ” đã triển khai mở rộng Bắc Bộ, còn Sơn Tây có được ưu thế về địa lý nên sẽ nhanh chóng trở thành nơi trung chuyển buôn bán then chốt đến Bắc Bộ.

Cùng lúc vũ khí đạn dược, kiếm sắt, tơ lụa, trà, đồ sứ, muối và hàng hóa được thông qua Tây Sơn hướng đến Bắc Bộ, đi đến đâu ra sức mở rộng đến đó. Về phương diện khác nhóm Cao bồi phương Bắc lại có súc vật, da lông thú, lương thực cũng phải thông qua Tây Sơn mà đi về phía Nam, có thể đoán được trong tương lai không xa việc kinh doanh buôn bán ở Tây Sơn sẽ trở nên vô cùng phát triển.

Tuy nhiên việc này cũng không có gì gấp, lúc này Vương Phác lại muốn thực hiện tái cơ cấu tổ chức chính quyền ở Sơn Tây, các phủ thuộc tỉnh Sơn Tây, bổ nhiệm các quan viên kỳ thật cũng không có gì đáng lo. Người Đông Lâm Phục xã có thể tùy tiện tiện tuyển ra vài trăm người đến Sơn Tây làm tri phủ tri huyện, và cần ứng cử viên gấp nhất lúc này chính là Tổng Đốc và Đề Đốc Sơn Tây.

Kỳ thật, chọn lựa Tổng Đốc đã không thể trì hoãn được nữa, người có thể có năng lực và quen thuộc địa hình Sơn Tây thì chỉ có Triệu Lục Cân là thích hợp nhất. Trong lòng Vương Phác lúc này cũng đã chọn Triệu Lục Cân, tên này mang binh đánh giặc được thì làm công tác chính trị tuyệt đối cũng hơn người.

Lúc này có thể nói Sơn Tây khá xơ xác tiêu điều, dân chúng lầm than, là một tỉnh nghèo nàn rách nát, phái một người như Hà Đằng Giao là vị quan tốt một lòng vì dân chúng, vị quan thanh liêm đến thì không thể được, lúc này Sơn Tây cần nhất là một người có năng lực, có thủ đoạn làm Tổng Đốc! Triệu Lục Cân là người ứng xử khéo léo, linh hoạt cũng là người có thủ đoạn cao minh, có thể nói là ứng cử viên Tổng Đốc Sơn Tây có một không hai.

Đương nhiên Triệu Lục Cân này nhân phẩm cũng không tốt lắm, làm người tính khí lại thay đổi thất thường, lúc này gã ta đồng ý cải tà quy chánh quy thuận triều đình hoàn toàn vì Đại Minh triều phục hưng hùng mạnh, nếu trong tương lai Đại Minh không còn hưng thịnh, hay Kiến Nô độc chiếm thiên hạ thì Vương Phác tin tưởng Triệu Lục Cân tuyệt đối sẽ trở thành nô tài của Kiến Nô.

Cho nên vấn đề ứng cử viên Đề Đốc Sơn Tây là một việc vô cùng quan trọng.

Vương Phác đem tâm phúc như Mặt Sẹo, Trương Hòa Thượng, Đường Thắng, Triệu Tín ra sàng lọc nhiều lần cũng không phát hiện ra ai thích hợp với vị trí này.

Mặt Sẹo thì rất trung thành và tận tậm với Vương Phác nhưng tính tình khá màu mè, Trương Hòa Thượng cũng là người trung thành và tận tâm nhưng làm người quá mức ngay thẳng, tính tình nghĩa khí, Đường Thắng thì thích uống rượu, ăn nói mạnh miệng, Triệu Tín thích phô trương, thích hư danh, với thủ đoạn của Triệu Lục Cân có thể dễ dàng khống chế bọn họ, Vương Phác cũng không hy vọng Triệu Lục Cân trở thành thổ Hoàng Đế ở Sơn Tây này.

Lúc đầu Vương Phác vốn định bổ nhiệm Hồng Nương Tử làm Đề đốc Sơn Tây nhưng đây chỉ là tạm thời, hơn nữa Vương Phác cũng tiếc khi để một Hồng Nương Tử xinh đẹp như thế ở lại Sơn Tây, trong lòng Vương Phác đã xem Hồng Nương Tử đã là người phụ nữ của mình, nếu nữ nhân của hắn mà bị ném ở Sơn Tây này thì sao hắn có thể chịu nổi?

Liễu Khinh Yên dùng ngón tay thon dài vuốt mép tóc Vương Phác, mềm mại vuốt ve da đầu hắn dịu dàng hỏi:

- Gia, nghĩ gì thế?

- Ta đang nghĩ....

Vương Phác rên rỉ một tiếng thoải mái, nhỏ gọng nói:

- Nên để ai làm Đề đốc Sơn Tây đây?

- Không phải Gia định Hồng Nương Tử rồi ư?

Liễu Khinh Yên nhẹ nhàng nói:

- Thế nào? Lại luyến tiếc rồi hả?

Vương Phác cười khổ:

- Dù sao nàng ấy cũng là nữ nhân.

- Nữ nhân thì làm sao?

Liễu Khinh Yên sẵng giọng nói:

- Tần Lương Ngọc chẳng phải là nữ nhân ư, không phải nàng ấy là quan tổng binh à? Còn nữa, Liễu muội tử không phải là nữ nhân sao nhưng năm trước làm quan tư lệnh cũng không phải rất tốt à, thiếp thấy nhóm quan tổng binh Trung Ương Quân đối với muội ấy thật sự rất phục đấy.

- Không ổn.

Vương Phác nói:

- Vẫn không ổn.

Liễu Khinh Yên chớp chớp đôi mắt đẹp nói:

- Gia, vậy để thiếp tuyển cho chàng một người.

- Hả?

Vương Phác vui mừng nói:

- Nói nghe coi.

Liễu Khinh Yên nói:

- Chàng cảm thấy Trịnh Thành Công thế nào?

- Trịnh Thành Công?

Vương Phác trầm ngâm nói:

- À....Đây cũng là một người nên chọn.

Trịnh Thành Công tuy khá trẻ tuổi nhưng hiện tại y đã là tổng binh của Trung Ương Quân, nếu được đề bạt làm Đề đốc Sơn Tây thì cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý, tướng sĩ trong quân tuyệt đối không có ai dám bàn tán này nọ, điều quan trọng hơn chính nhân phẩm chính trực của Trịnh Thành Công, y lại được đào tạo qua trường lớp quân đội, lại không giống bọn người Mặt Sẹo, Lý Thành Đống. Tuy y còn trẻ nhưng tư tưởng khá tân tiến, cũng khó có thể bị Triệu Lục Cân dẫn dắt.

Còn nữa, Trịnh Thành Công chính là con cả của Trịnh Chi Long.

Thủ phủ Trịnh gia ở Phúc Kiến, những năm gần đây việc buôn bán ở Tây Dương không biết thu được bao nhiêu bạc, một khi Trịnh Thành Công đề bạt lên làm Đề Đốc Sơn Tây thì lúc đó ánh nhìn của Trịnh gia sẽ thấy được mảnh vàng trên đám hỏa tàn này, đến lúc đó tiền của Trình gia sẽ liên tục chảy vào Sơn Tây, việc khôi phục Sơn Tây gặp được thuận lợi lớn.
Bình Luận (0)
Comment