Thiết Huyết Đại Minh

Chương 453

Nhẫn giả đánh lén thất bại, khi Quật Điền Chính Thịnh không ngừng ảo não, hai gã nhẫn giả phía sau y bỗng nhiên thấp giọng la hoảng lên:

- Đại nhân mau nhìn!

- Ừ?

Quật Điền Chính Thịnh nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt thoáng chốc trợn trừng.

Thời gian trôi qua từ lúc tiếng súng vang lên đến hiện tại vừa vặn không đến một chén trà, nhưng đại doanh quân Minh vốn là tĩnh mịch sớm đã có bóng người lay động, mấy trăm tướng sĩ nhờ ánh lửa xếp thành đội hình cẩn thận, đội ngũ nghiêm túc, từng dãy thiết pháo giương lên, họng súng đen ngòm đã nhắm vào bọn họ.

- Điều đó là không thế nào!

Quật Điền Chính Thịnh gầm nhẹ đứng lên, thời gian ngắn như vậy, quân Minh triều không ngờ đã xếp hàng cẩn thận, đội hình nghiêm chỉnh? Dù có là võ sĩ tinh nhuệ nhất, tốc độ phản ứng cũng không nhanh như vậy, quân Minh triều sao có thể làm được? Bỗng nhiên, lòng Quật Điền Chính Thịnh đã chìm xuống chín tầng địa ngục, xem ra hôm nay không thể nào đánh lén thành công!

Quật Điền Chính Thịnh đang muốn hạ lệnh rút lui, phía sau bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng hô vang dội:

- Giết lên...

Tiếng gào thét của quân Mạc Phủ thoáng chốc liền vang vọng trên nền trời đêm, một ngàn bảy trăm võ sĩ Mạc Phủ quơ đao, đi theo phía sau A Bộ Trung Thu, giống như là hồng thủy cuộn trào mãnh liệt cuốn tới hướng đại doanh của quân Minh, đúng lúc đó có ánh sáng rạng đông từ phía chân trời chiếu rọi về phía đông hắc ám, chiếu vào trên đao của võ sĩ Mạc Phủ, thoáng chốc phản xạ một mảnh sát khí làm người ta hít thở không thông.

Quật Điền Chính Thịnh chấn động, vung tay hô lớn nói:

- A Bộ Quân, trở về, mau trở về!

A Bộ Trung Thu căn bản cũng không nghe được tiếng quát tháo của Quật Điền Chính Thịnh, kỳ thật, cho dù y nghe được cũng sẽ không để ý tới, đầu óc A Bộ Trung Thu đã bị lấp đầy bởi sát ý nóng rực, giờ khắc này, y đang thầm muốn vọt vào đại doanh quân Minh giết chóc bốn phía, đem đến sợ hãi và tử vong cho người Minh triều dám can cả gam xâm lấn Nhật Bản này.

- Giết...

Một lớp sóng gào thét man rợ vang lên, xông thẳng lên trời, trong tiếng hét cuồng loạn, một ngàn bảy trăm võ sĩ Mạc Phủ giống như là dã thú phát điên, cuồng nộ tiến lên!

Bên ngoài đại doanh quân Minh

Ba nghìn bộ binh đã bày binh bố trận xong, triển khai đội ngũ xạ kích ba hàng trước sau.

Lý Định Quốc võ trang đầy đủ vác lấy yêu đao, giống như tiêu thương đứng thẳng trong trận, biểu cảm trầm như nước, con ngươi đen nhánh không mang theo một chút cảm tình, lạnh lùng nhìn người Nhật Bản từ xa đang cuốn tới, thoắt cái, yêu đao của Lý Định Quốc đã ra khỏi vỏ, mũi đao sắc bén chậm rãi nâng qua gáy.

- Rầm rầm!

Thanh âm kéo súng thoáng chốc vang thành một tràng, một ngàn bộ binh ở hàng thứ nhất nhanh chóng úp sấp trên mặt đất, bộ binh ở hàng thứ hai thì quỳ một chân ngồi chồm hỗm xuống, một ngàn bộ binh ở hàng ba thì đứng thẳng bất động, rất nhanh ba hàng liền tạo thành trận có thể bắn đồng thời.

Cùng lúc đó, càng nhiều bộ binh đang tập kết lại phía này.

- Giết...

Mắt thấy đại doanh quân Minh đã gần ngay trước mắt, A Bộ Trung Thu nổi giận gầm lên một tiếng, giơ cao đao võ sĩ rồi tiến lên, phía sau A Bộ Trung Thu, một ngàn bảy trăm võ sĩ Mạc Phủ cũng bước nhanh hơn, điên cuồng quơ võ sĩ đao, cuối cùng bắt đầu xông lên.

Trước trận quân Minh.

- Nổ súng!

Yêu đao giơ cao hung hăng chém xuống, Lý Định Quốc buông ra một câu lạnh buốt từ trong kẽ răng, chỉ một thoáng, ba nghìn bộ binh lạnh lùng đè lên cò súng...

Trước trận quân Minh lập tức sinh ra một mảnh hồng quang chói mắt, ngay sau đó, tiếng súng đinh tai nhức óc đã vang vọng trời cao, những võ sĩ Mạc Phủ hung hăng đi phía trước lập tức ngã xuống như ngả rạ, A Bộ Trung Thu múa đao xông lên phía trước cũng bị trúng hai phát, thân hình tráng kiện ở phía trước theo quán tính tiến lên hai bước, sau đó bước chân dừng lại, thẳng tắp ngã xuống.

- A Bộ Quân!

Quật Điền Chính Thịnh ở xa toàn bộ ý chí và lòng can đảm đều tan biến, la thất thanh lên.

Trước trận quân Minh.

Thần tình trên mặt Lý Định Quốc vẫn lạnh lùng như trước, yêu đao trong tay lại một lần nữa giơ lên.

- Rầm rầm...

Thanh âm kéo súng lại đồng loạt vang lên, ba ngàn bộ binh sau khi bắn phát súng đầu tiên đã sớm chuẩn bị bắn tiếp, băng đạn của súng được thiết kế tiên tiến, một lần có thể chứa bốn phát bắn, không giống như tướng sĩ Trung Ương Quân lúc trước sau khi bắn xong phải lắp đạn mới, mà chỉ cần kéo chốt súng một chút là được.

Đương nhiên, sau khi bắn hết bốn viên đạn, toàn bộ đội ngũ nhất định phải lắp lại đạn, lúc này thì cần một đội bắn để tiếp nối bọn họ.

- Nổ súng!

- Rầm rầm rầm...

Lý Định Quốc giơ cao yêu đao chém xuống, trước trận quân Minh lại vang lên tiếng súng dày đặc, càng nhiều võ sĩ Mạc Phủ ngã xuống, ngã xuống trong vũng máu, thanh âm thê lương bi thảm, trong tiếng rên rỉ tuyệt vọng còn có tiếng quát lớn vang vọng, chiến trường ầm ĩ vang trời đã hoàn toàn trở thành một lò sát mổ!

Đương nhiên, đồ tể chính là Trung Ương Quân Đại Minh, mà A Bộ Trung Thu và Mạc Phủ Quân của y đã trở thành chó dê bị tàn sát.

Võ sĩ Đức Xuyên Mạc Phủ đích xác rất có sức chiến đấu, hoả lực dày đặc của Đại Minh Trung Ương Quân cũng không ngăn cản được bọn họ tự sát mà xung phong, bắn xong bốn lượt, một ngàn bảy trăm võ sĩ Mạc Phủ đã thương vong quá nửa, nhưng hơn tám trăm người còn lại vẫn không có ý định ngừng tiến lên, võ sĩ vẫn quơ đao điên cuồng vọt tới trước như cũ.

Một đội Đại Minh Trung Ương Quân khác vẫn chỉnh tề nện bước tiến lên, cho ba nghìn người vừa bắn xong.

Hỏa lực của Đại Minh Trung Ương Quân chỉ ngưng không đến mười giây đồng hồ, trận địa luân phiên cũng đã hoàn thành, hỏa lực dày đặc lại bao vây toàn bộ chiến trường, lại là một vòng giết hại nghênh đón võ sĩ Mạc Phủ hăng hái tiến lên phía trước, thân xác máu thịt chung quy vẫn không địch lại viên đạn sắt thép, trước ưu thế tuyết đối về hỏa lực của Đại Minh Trung Ương Quân, sự việc võ sĩ Mạc Phủ đánh lén đã biến thành một trận tiến công tự sát.

Tiếng súng chợt ngừng, chỉ có một võ sĩ Mạc Phủ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng lại không có khí lực mà xông về phía trước nữa rồi.

Ngắm nhìn bốn phía, tên võ sĩ Mạc Phủ kia thống khổ phát hiện, trên chiến trường đã rải đầy những thi thể của võ sĩ Mạc Phủ, còn có nhiều võ sĩ chỉ bị thương, nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ, ở tiền phương cách đó không xa chính là từng dãy, từng nhóm quân Minh triều nét mặt nghiêm nghị, họng súng đen ngòm, còn có ngọn lửa tử thần chớp động lên từ lưỡi lê chói lọi.

Trong lúc đó, thân hình tên võ sĩ Mạc Phủ kia lảo đảo một chút, tuy nhiên nhờ có đao võ sĩ chống đỡ thân hình y vẫn miễn cưỡng đứng thẳng, sau đó chậm rãi xoay người lại, hướng về trận địa quân Minh chậm rãi giơ đao võ sĩ lên, trong một khắc, người võ sĩ này dùng hết khí lực toàn thân rống to:

- Giết...

- Rầm rầm rầm...

Lại một trận tiếng súng dày đặc vang lên, hơn trăm viên đạn chì nóng rực vô tình bắn thủng đầu và thân thể của người võ sĩ Mạc Phủ cuối cùng này, toàn bộ đem y trở thành cái sàng!

Toàn bộ chiến trường trở nên yên lặng, Lý Định Quốc thu đao vào vỏ, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua khói thuốc súng trên chiến trường, ra lệnh cho hai gã quan quân bên cạnh:

- Lập tức dẫn người thu dọn chiến trường, phát hiện người còn sống thì chém thêm một lưỡi lê, không lưu lại bất kì người nào sống sót.

- Vâng!

Hai gã quan quân nhất nhất đồng ý, đều tự mang theo một đội quan binh Trung Ương Quân đi dọn dẹp chiến trường.

Xa xa, Quật Điền Chính Thịnh cuối cùng quay đầu lại mắt nhìn thấy máu trên chiến trường, ảm đạm hạ lệnh cho nhẫn giả đứng bên người:

- Chúng ta đi!

Giang Hộ, phủ tướng quân.

Nghe được Quật Điền Chính Thịnh đã trở về Giang Hộ, Đức Xuyên Gia Quang vội triệu Mạc Phủ Đại lão Tửu Tỉnh Trung Thế, Lão Trung Thanh Sơn Trung Tuấn, Thổ Tỉnh Lợi Thắng, cùng với ba vị đại danh Tùng Bình Tín Cương, Bản Thương Trọng Xương, Hộ Điền Thị Thiết tới phủ tướng quân nghị sự. Ba người Tùng Bình Tín Cương hôm nay vừa mới tới Giang Hộ, còn mang đến hai vạn năm nghìn quân Mạc Phủ.

Đại sảnh nghị sự của phủ tướng quân.

Quật Điền Chính Thịnh vẻ mặt đau buồn được dẫn lên, Đức Xuyên Gia Quang gấp giọng hỏi:

- Quật Điền, như thế nào mà chỉ có ngươi trở về, A Bộ Trung Thu đâu?

- Tướng quân đại nhân.

Quật Điền Chính Thịnh quỳ hai đầu gối xuống đại sảnh, chán nản nói:

- A Bộ Quân đã tử trận rồi.

- Cái gì?

Tửu Tỉnh Trung Thế thất thanh nói:

- Đây là có chuyện gì? Ta cho các ngươi đi điều tra giám thị người Minh triều, cũng không có cho các ngươi tự tiện áp dụng hành động quân sự.

Quật Điền Chính Thịnh cười khổ nói:

- Tửu Tỉnh đại nhân, ta cũng hết lời khuyên bảo, nhưng A Bộ Quân không chịu nghe.

Tửu Tỉnh Trung Thế cau mày nói:

- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Quật Điền Chinh Thịnh không dám có bất kỳ giấu giếm nào, đem chiến sự phát sinh ở Giáp Hạ thuật lại từ đầu đến cuối một lần.

Nghe xong lời tự thuật của Quật Điền Chính Thịnh, Thổ Tỉnh Lợi Thắng hít một ngụm khí lạnh, ngưng giọng nói:

-Nói như vậy, quân Minh triều đổ bộ vào Đại Bản không phải là quân đội bình thường, nhánh quân Minh này chẳng những trang bị tốt, hơn nữa huấn luyện rất có tố chất, A Bộ Quân đã có chuẩn bị, lại là đánh lén ban đêm, cuối cùng không ngờ lại thành trận đánh ác liệt, có thể thấy được tốc độ phản ứng của nhánh quân Minh này rất nhanh, năng lực ứng biến càng không tầm thường.

- Không chỉ có vậy.

Quật Điền Chính Thịnh nghiêm nghị nói:

- Quân đội Minh triều sử dụng thiết pháo có độ chính xác rất cao, hơn nữa kỹ thuật bắn cũng rất chuẩn, xa cách trăm bước, tỉ lệ chính xác cao đến dọa người, A Bộ Quân và một ngàn bảy trăm võ sĩ tinh nhuệ, cuối cùng chưa ai có thể vọt vào trong vòng trăm bước.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng và Quật Điền Chính Thịnh vừa nói như vậy, trong lòng tất cả mọi người trong sảnh đều cảm thấy nặng nề, từ các phương diện dấu hiệu cho thấy, quân đội Minh triều đổ bộ vào Đại Bản lần này đã có điểm bất đồng rất lớn với quân Minh triều mười năm trước mà quân Triều Tiên và Mạc Phủ từng giao thủ, năm đó quân Minh triều chẳng những trang bị lạc hậu, huấn luyện dường như còn xa mới theo nhánh quân Minh triều hiện tại này.

Sắc mặt Đức Xuyên Gia Quang trắng bệch, nhìn quanh trái phải nói:

- A Bộ Trung Thu là mãnh tướng có danh ở nước Nhật Bản chúng ta, hiện tại ngay cả y cũng chết trong tay người Minh triều, còn cả hai ngàn quân tinh nhuệ của y cũng bị giết...người Minh triều cường đại như thế, ta nên làm thế nào cho phải đây?

- Tướng quân đại nhân không cần gấp gáp.

Tửu Tỉnh Trung Thế hít vào một hơi, khuyên nhủ:

- Người Minh triều tuy là chuẩn bị hoàn hảo, cũng được xưng tụng là huấn luyện có tố chất, nhưng cuối cùng bọn họ cũng là viễn chinh phương xa, khó có thể kéo dài, chỉ cần chúng ta có thể trụ vững trước người Minh triều trong một thời gian ngắn, chiến sự sẽ phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment