6 năm sau.
Thanh tiến độ cứ như vậy đỏ suốt 6 năm, đến nỗi hệ thống cũng sắp nghĩ đây là trạng thái bình thường.
Trong 6 năm này, Bắc Xuyên thay đổi rất nhiều.
Trước khi băng hà, Bắc Xuyên Vương triền miên trên giường bệnh mấy năm, quyền lực không ở trong tay hắn, mà em trai là người nắm giữ triều đình. Sau khi hắn chết, Nhiếp Chính Vương kiểm soát tất cả, lập hoàng tử chỉ mới mười tuổi lên làm vua, giấu mình phía sau khống chế triều chính.
Tất nhiên các hoàng tử khác không phục, thế nhưng không thể phản kháng.
Mà Cửu hoàng tử không ai xem trọng ngủ đông hồi lâu, cuối cùng kéo Nhiếp Chính Vương xuống ngựa. Trong lúc hỗn loạn, Nhiếp Chính Vương bắt cóc vua làm con tin để chạy trốn, cuối cùng bỏ mạng dưới hàng ngàn mũi tên.
Còn vị vua nhỏ tuổi đã chết dưới tay Nhiếp Chính Vương hay bị mũi tên bắn trúng, không ai biết được.
Vua đã băng hà, cửu hoàng tử Mặc Sĩ Nghi nắm quyền, dưới trướng còn có một Hắc Long vệ. Hắc Long vệ thần bí cường đại, tới vô ảnh đi vô tung, khống chế hướng đi của tất cả văn thần võ tướng trong hoàng thành.
Từng có một thần tử là dư nghiệt của Nh·iếp Chính Vương, đêm đến gã lập mưu ám sát Mặc Sĩ Nghi trong lễ tế trời. Nhưng đến sáng hôm sau, một phần mật báo đã nằm trên bàn Mặc Sĩ Nghi.
Chứng cứ rõ ràng, tịch thu của cải, chém chết cả nhà.
Đại hoàng tử lấy di chiếu của tiên đế ra, lớn tiếng nói mình mới là người kế vị danh chính ngôn thuận. Nhưng không lâu sau, Hắc Long vệ tìm thấy chứng cứ hắn và Nhiếp Chính Vương âm mưu đầu độc ám hại tiên hoàng, từ đó hắn bị giam trong vương phủ, cả đời không được rời đi nửa bước.
Chưa đầy nửa tháng, Đại hoàng tử nổi điên giết cả nhà, sau đó châm lửa đốt vương phủ, bản thân hắn cũng bị thiêu chết bên trong.
Kể từ đó, không còn ai dám hó hé gì.
Mà những người anh em của Mặc Sĩ Nghi cũng từ bỏ ý định, thành thật làm một Vương gia nhàn rỗi.
Tình hình chính trị hỗn loạn của Bắc Xuyên Quốc bắt đầu bình ổn.
Mấy ngày nữa là sinh nhật tân đế, cũng là sinh nhật đầu tiên của Mặc Sĩ Nghi sau khi đăng cơ.
Đông Trạch Quốc, các nước Tây Vực và các tộc Nam Cương đều phái sứ đoàn đến ăn mừng, trong thời gian ngắn, kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Mà Bắc Xuyên Vương Mặc Sĩ Nghi cũng hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, để sứ đoàn các quốc gia có thể tận hưởng phong tình Bắc Xuyên.
Lúc này, sứ đoàn Đông Trạch Quốc đang đóng quân trong trạm dịch xa hoa nhất cạnh hoàng cung Bắc Xuyên.
Lần này đội ngũ sứ đoàn Đông Trạch phái đến đặc biệt lớn, trừ việc đến mừng sinh nhật tân vương Bắc Xuyên ra, họ còn một sứ mệnh quan trọng khác.
Liên hôn.
Tân vương Bắc Xuyên thủ đoạn cứng rắn, phong cách hoàn toàn khác với tiên vương. Hơn nữa mấy năm nay hai nước xung đột biên cảnh, Đông Trạch Quốc cũng không chiếm được lợi lộc gì, tất nhiên phải thay đổi sách lược.
Từ đàn áp sửa thành ôn hòa, bởi lẽ tân vương Bắc Xuyên Mặc Sĩ Nghi từng làm con tin ở Đông Trạch Quốc, trong mấy năm đó y cũng không sung sướng gì mấy.
Để thể hiện thành ý bên ta đến mức tối đa, Đông Trạch Vương đưa Ngũ công chúa được sủng ái nhất, còn được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đông Trạch đến.
Nhưng Ngũ công chúa được sủng ái từ nhỏ, tính tình ngang bướng, còn từng gặp qua con tin Mặc Sĩ Nghi. Nàng chỉ nhớ Mặc Sĩ Nghi có nửa khuôn mặt đầy hoa văn đáng sợ, nhìn xong có thể gặp ác mộng mất mấy ngày.
Ngũ công chúa đương nhiên không muốn đến Bắc Xuyên Quốc liên hôn, vì thế náo loạn một trận, nhưng không thay đổi được gì, vẫn bị nhét vào xe ngựa đi tới Bắc Xuyên.
Dọc đường đi, thị vệ trông coi nàng cực kỳ nghiêm ngặt, không có bất kỳ cơ hội bỏ trốn nào.
Ngày mai là sinh nhật của tân vương Bắc Xuyên, Ngũ công chúa sắp bị đưa vào trong cung.
Lúc này, nàng đang ngồi bên cửa sổ rơi lệ, đã nức nở được một lúc lâu.
"Tiểu Ngũ, muội sao vậy?"
Ngũ công chúa ngẩng đầu, thấy là Đào Ninh nhưng không muốn phản ứng cậu, cầm khăn xoay người nhìn về phía bên kia.
Đào Ninh cũng không tức giận, ngược lại ngồi xuống bên cạnh.
Mấy năm trôi qua, chiều cao của cậu không có tiến bộ gì, gần như ngang bằng với Ngũ công chúa kém cậu ba tuổi.
Ngũ công chúa Đào Cầm là em gái cùng mẹ của Đào Ninh, hai người ngồi cạnh nhau, nếu như không để ý quần áo và kiểu tóc thì nhìn rất giống song sinh.
Đào Ninh lẻn vào trong sứ đoàn, đến khi bị phát hiện thì sứ đoàn đã vào cảnh nội Bắc Xuyên, vì thế họ chỉ đành mang theo cậu tiến vào kinh thành Bắc Xuyên.
Đương nhiên là Đào Ninh tới tìm Mặc Sĩ Nghi, cậu an ủi Đào Cầm: "Tiểu Ngũ, muội không cần kháng cự như vậy, nghe nói hậu cung của Bắc Xuyên Vương bây giờ vẫn chưa có ai, y cũng không phải người ham mê sắc đẹp, muội mà vào đó sẽ là chủ hậu cung, cuộc sống vô cùng thoải mái."
Đào Cầm nghe xong lập tức nổi giận: "Huynh đừng nói nữa! Lải nhải mãi có thấy phiền không, huynh quen biết với tên Bắc Xuyên Vương đó từ nhỏ, tất nhiên là cảm thấy y tốt."
Nàng tạm dừng một chút, sau đó gằn giọng nói: "Ta thấy không phải là không ham mê sắc đẹp, mà do không ai muốn thì có, gương mặt đó của y không làm người ta ngất xỉu là may rồi."
Đào Ninh cười, dịu giọng nói: "Không đâu."
Cậu biết tính tình em gái mình, càng nói tốt cho Mặc Sĩ Nghi, nàng sẽ càng kháng cự việc liên hôn. Bây giờ đã vẽ đường xong rồi, cũng nên kết thúc thôi.
Cậu tiếp tục khuyên nhủ: "Ta và Mặc Sĩ Nghi từng là bạn tốt, y làm người thật sự không tồi, muội đừng trông mặt mà bắt hình dong như thế. Ta nghe nói chúng thần Bắc Xuyên đã nhiều lần đề nghị nạp hậu cung, nhưng đều bị y từ chối."
Nói tới đây, Đào Ninh lại hạ giọng: "Nghe nói y chỉ muốn cưới người mình yêu, đế vương si tình như thế rất khó tìm."
Đào Cầm đè nén cảm xúc quá nhiều, cuối cùng cũng bùng nổ. Đã vô số lần nàng nhớ tới gương mặt mình từng gặp đó, thật là đáng sợ.
Cảm giác sợ hãi bám theo dai dẳng, đến nỗi nàng cứ nhắm mắt là lại nhìn thấy ác quỷ Mặc Sĩ Nghi.
Nàng đứng bật dậy, lấy từ tay áo ra một thanh chủy thủ đưa lên cổ mình, liên tục lui về phía sau nói: "Ta, ta không gả, ta thà chết ở chỗ này!"
Đào Ninh kinh hoảng đứng lên: "Tiểu Ngũ, có gì từ từ nói, ta giúp muội!"
***
Hôm sau.
Tân đế Bắc Xuyên mở tiệc chiêu đãi sứ thần khắp nơi. Khi rượu đã vơi, sứ thần Đông Trạch xin phép hiến vũ chúc mừng.
Vũ cơ lên sân khấu đều vô cùng tuyệt sắc, đặc biệt là nữ tử đeo khăn che mặt ở chính giữa, phong thái động lòng người, nhìn qua là biết không phải vũ cơ tầm thường.
Chúng thần hai bên ngầm hiểu trong lòng, việc công chúa Đông Trạch đi theo sứ đoàn đến bàn việc liên hôn cũng không phải là bí mật.
Giờ phải xem thái độ Bắc Xuyên Vương, dù sao công chúa Đông Trạch cũng có thân phận cao quý, hiện tại hậu cung lại trống rỗng, nếu việc này thành, hậu cung sẽ nghênh đón nữ chủ nhân.
Hai nước đã âm thầm cạnh tranh nhiều năm, nếu liên hôn, Đông Trạch Quốc luôn chiếm thế thượng phong chắc chắn được lợi. Hơn nữa công chúa cũng đã tới kinh thành, còn từ chối sẽ rất dễ xảy ra tranh chấp.
Nhưng Mặc Sĩ Nghi từ trước đến nay hành động theo cảm tính, không ai đoán được y có chấp nhận công chúa tới từ Đông Trạch này hay không.
Không ai nói gì, trong lòng mọi người đều đang nghĩ thầm, Ngũ công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đông Trạch quả nhiên tuyệt sắc, là một nam nhân chắc chắn sẽ động lòng.
Có người lén ngước mắt nhìn Mặc Sĩ Nghi ở phía trên, thấy y dựa lên ghế, ánh mắt vô cùng tập trung, dường như đã bị tuyệt sắc mỹ nhân hấp dẫn.
Không hổ là đệ nhất mỹ nhân, dù có là đế vương không ham nữ sắc cũng bị dụ dỗ, có vẻ chuyện liên hôn không thành vấn đề rồi.
Lúc này, Trình Mộc Quân trong ngọc bội cũng xem vô cùng chăm chú, tư thế gần như giống hệt Mặc Sĩ Nghi bên ngoài, lười biếng dựa vào trường kỷ.
Bên trên bàn trà là một bầu rượu.
Trước khi yến hội bắt đầu, Mặc Sĩ Nghi đưa vào ngọc bội một bầu rượu. Những năm qua, Trình Mộc Quân chưa từng rời khỏi ngọc bội, Mặc Sĩ Nghi lại hình thành một thói quen.
Mỗi ngày y ăn món gì, dùng đồ gì cũng sẽ đưa một phần vào ngọc bội. Hôm nào phải thượng triều hay có chuyện quan trọng, Mặc Sĩ Nghi sẽ chủ động dùng thuật pháp để Trình Mộc Quân cùng tham dự toàn bộ quá trình.
Hôm nay cũng vậy.
Hệ thống thấy Mặc Sĩ Nghi xem rất chăm chú, nhịn không được hỏi: "Tiểu Trúc Tử, Hắc Liên Hoa coi trọng công chúa Đông Trạch thật hả?"
Trình Mộc Quân khẽ cười, cũng không định sửa lại xưng hô của hệ thống. Mấy năm nay hắn đã nhiều lần nhắc hệ thống đừng gọi Mặc Sĩ Nghi như vậy, nếu không sau này sẽ hối hận.
Nhưng hệ thống lại kiên quyết không chịu sửa miệng, thế là Trình Mộc Quân cũng chỉ có thể mặc kệ, tự đào hố thì sau này phải tự gánh vác.
"Cậu cảm thấy công chúa Đông Trạch đẹp không?"
Hệ thống nhìn kỹ: "Đẹp."
"A, đúng là đứa ngốc." Trình Mộc Quân cười lạnh.
Hệ thống luống cuống, vội vàng cứu vớt: "Đương nhiên không đẹp bằng cậu."
Trình Mộc Quân: "... Ý của tôi không phải như vậy, cậu không phát hiện cô công chúa này là người quen à?"
Hệ thống: "Hả? Ai vậy?"
"Đào Ninh."
"Cái, cái gì!"
Hệ thống kinh hãi: "Không phải chứ cái gì vậy, tự nhiên Đào Ninh giả nữ chạy tới hiến vũ là sao? Cốt truyện đừng hỏng nữa được không, mấy năm nay thanh tiến độ chói muốn mù mắt tôi rồi."
Trình Mộc Quân: "Cậu sai rồi, Đào Ninh tới để cứu thanh tiến độ của cậu, rất tự giác."
Nhiều năm trước, Mặc Sĩ Nghi trực tiếp gi ết chết người Đào Ninh phái tới, đổi sang đi đường thủy, dẫn tới toàn bộ tình tiết tiếp theo sụp đổ.
Đào Ninh không thể đuổi theo, cũng không thể tỏ vẻ tình sâu nghĩa nặng trong mấy năm Mặc Sĩ Nghi đấu tranh đoạt quyền.
Nhưng kỳ quái là thanh tiến độ của hệ thống vẫn chỉ lập loè cảnh báo, chưa từng có xu thế tụt xuống.
Đương nhiên cũng không tăng lên.
6 năm trôi qua, cốt truyện này lại trở về quỹ đạo bằng một cách không thể ngờ tới.
Đào Ninh vẫn đi đến Bắc Xuyên Quốc với... thân phận công chúa liên hôn.
Hệ thống bừng tỉnh: "Ý cậu là Mặc Sĩ Nghi cũng nhận ra người này là Đào Ninh, cho nên mới xem chăm chú như vậy?"
"Ừm, dựa vào hiểu biết của tôi về Mặc Sĩ Nghi, có lẽ trong lòng y đã bắt đầu lập mưu rồi."
Hệ thống hơi lo lắng: "Quan hệ của họ hỏng bét như vậy rồi, thế giới phải làm sao đây?"
Trình Mộc Quân không quan tâm chút nào, mà suy nghĩ về một chuyện khác: "Hệ thống, lúc rơi từ thượng giới xuống Đào Ninh bị sét đánh vào đầu à?"
Hệ thống: "Hả? Không có, sao vậy?"
"Nếu cậu là quân chủ một quốc gia, nước láng giềng tặng một cô công chúa cho cậu rồi nói muốn liên hôn, kết quả xốc khăn trùm đầu lên cậu lại phát hiện công chúa biến thành đàn ông, đây là kết thân hay kết thù?" Trình Mộc Quân nói: "Đổi thành cậu, câu sẽ có suy nghĩ gì?"
Hệ thống theo bản năng nói: "Chắc là... cảm thấy họ đang sỉ nhục mình?"
Trình Mộc Quân: "Đúng rồi, người bình thường sẽ cảm thấy như vậy, còn chẳng bằng công chúa chạy mất. Rốt cuộc cậu ta lấy tự tin từ đâu ra mà lại cảm thấy Mặc Sĩ Nghi sẽ nhẹ nhàng bỏ qua việc này, thay vì lấy nó làm cớ phát động chiến sự?"
Ba năm đầu khi mới trở lại Bắc Xuyên, Mặc Sĩ Nghi ở biên cảnh, lãnh đạo quân Bắc Xuyên lật ngược tình thế suy tàn, hành hạ Đông Trạch nặng nề, đồng thời liên tục chiếm lấy những lãnh thổ bị Đông Trạch xâm chiếm từ lâu.
Sau đó Nhiếp Chính Vương sợ thế lực của Mặc Sĩ Nghi quá lớn, vì vậy mượn tay đế vương nhỏ tuổi truyền lệnh gọi y trở về, lúc này Đông Trạch mới có thời gian th ở dốc.
Nếu không, với sự ngạo mạn của Đông Trạch, không bị đánh đau sẽ không nghĩ đến việc liên hôn.
Đông Trạch hiện tại đang ở thế yếu, tất nhiên là không muốn trở mặt với Bắc Xuyên.
Thế mà bây giờ Đào Ninh lại mang đến cho Mặc Sĩ Nghi một cái cớ tuyệt hảo, còn dâng tới trước mặt y.
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Đào Ninh này đúng là tự tin đến buồn cười."
Hắn vừa dứt câu, màn hiến vũ bên ngoài cũng vừa kết thúc, sứ thần Đông Trạch tiến lên, đưa ra đề nghị liên hôn.
"Hy vọng hai nước nên duyên Tần Tấn*, lui tới..."
(*) Tần Tấn chi hảo: nói về hai nước thông gia hữu hảo, chi tiết có hết ở google______
Sắp ấy nữa r đó =)))