Vào ban đêm, miệng quạ đen của hệ thống đã hiển linh.
Trình Mộc Quân ngủ không yên.
Hắn cảm thấy rất lạnh.
Rõ ràng đang là giữa hè, mùa cần phải mở điều hòa, nhưng hắn cảm thấy rất lạnh.
Trình Mộc Quân muốn tỉnh dậy tăng nhiệt độ điều hòa, lại phát hiện mình không thể mở mắt. Chuyện duy nhất hắn có thể làm là quấn chặt chăn, lấy thêm một chút ấm áp.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo dường như thấm cả vào chăn.
"Tiền bối..."
Một đôi tay lạnh lẽo chầm chậm rơi xuống xương quai xanh, dịu dàng vuốt v e vòng eo, sau đó siết chặt, như dây leo.
"Ta rất nhớ ngài, tại sao ngài bỏ rơi ta, rời đi một mình?"
Trình Mộc Quân vẫn không thể mở mắt, nhưng đầu óc đã dần tỉnh táo.
Hắn có thể thấy.
Không phải bằng đôi mắt, mà là cảm giác.
Mặc Sĩ Nghi mặc một thân đen đè trên người hắn, màu da trắng bệch, khuôn mặt tuấn mỹ toát lên vẻ đẹp kỳ dị. Thân thể y rất lạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Lạnh quá."
Mặc Sĩ Nghi nghiêng đầu, giống như những năm đó: "Không sao, ta ôm ngài, không lạnh nữa."
Trình Mộc Quân chưa kịp ngăn cản đã bị ôm, mặt đối phương chôn bên cổ hắn.
"Shh ——" Xương quai xanh bị cắn một cái, không đau, nhưng mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo, hơi khó chịu.
"Mặc Sĩ Nghi, ngươi buông ta ra."
"Không, tiền bối, ngày ấy ta thấy ngài chết trên tường thành, ta đã điên rồi." Bỗng nhiên y khẽ nở nụ cười: "Tất cả người trong hoàng thất Đông Trạch, ta rút gân lột da, treo trên tường thành phơi ba ngày."
Giọng điệu y triền miên vô cùng, giống như đang nhớ lại một việc làm y rất sung sướng: "Sau đó ta đốt thi cốt bọn họ, rải ở cửa thành, để vạn người giẫm đạp. Tiền bối, ngài thấy ta làm tốt không?"
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Ngươi sai rồi."
Hắn không biết tại sao người này lại như thế, sau khi hồn phách đi vào thế giới trừng phạt lại thêm diễn cho mình nhiều tới vậy. Dường như ký ức của y mắc kẹt ở một chỗ không bình thường lắm.
"Ta sai rồi? Ta không sai, bọn họ, là bọn họ hại chết ngài, làm như vậy ta cảm thấy đã từ bi lắm rồi."
Trình Mộc Quân: "Ta nói là ký ức của ngươi sai rồi, ta không chết trong lần lên tường thành đó, ngươi đi trước một bước, quy vị thượng giới, sau đó ta theo lời hẹn đi tìm ngươi."
Có vẻ lời này có hiệu quả.
Mục đích của Trình Mộc Quân là khiến Mặc Sĩ Nghi nhận ra bản chất của thế giới này. Chỉ có tự bản thân thức tỉnh mới có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, đi về thân thể ở Thần giới của y.
Hiện tại trong cơ thể đó, Hách Viễn là người đầu tiên nhận ra bản chất thế giới nhờ một kiếm của mình, đã trở về; Lâm Viễn Ngạn bởi vì quỹ đạo vận hành của thế giới thay đổi, thoát khỏi thế giới trò chơi trở thành thế giới chân chính, cũng đã trở về.
Trình Mộc Quân vốn tưởng rằng Mặc Sĩ Dịch là mảnh vỡ không cần nhọc lòng. Y là Tiên Tôn ở tiểu thế giới đó, có năng lực khống chế quy tắc, sau khi Trình Mộc Quân rời khỏi sẽ dễ dàng nhìn thấu bản chất thế giới, trở về bản thể.
Nhưng hắn không ngờ tính cách Mặc Sĩ Dịch lại cực đoan méo mó như thế, cứ nhớ mãi không quên chuyện năm xưa.
Mặc dù Tuyết Ninh đã bị rút tiên cốt, bị phạt vào kiếp súc sinh, nhưng dường như y vẫn không thể buông.
Không thể buông chấp niệm, dẫn tới y không thể trở về bản thể, mà đi tới thế giới trừng phạt truy tìm Trình Mộc Quân.
Mặc Sĩ Nghi chống người lên, ngơ ngẩn nhìn Trình Mộc Quân, khẽ nhíu mày.
"Quy vị thượng giới? Hình như ta nhớ ra gì đó..." Tầm mắt y chạm phải môi Trình Mộc Quân, đột nhiên dừng lại: "Vết thương này là sao?"
"..."
Trình Mộc Quân nhớ tới lòng dạ hẹp hòi của người này, nghĩ thầm không thể hại Tô Thượng. Dù bọn họ đến từ cùng một linh hồn, nhưng ai biết Mặc Sĩ Nghi có điên tới mức tự mình giết mình hay không.
"Hôm nay ngâm suối nước nóng không cẩn thận té ngã, tự cắn trúng."
Xúc cảm lạnh lẽo lướt qua môi dưới, Mặc Sĩ Nghi nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Không đợi hắn trả lời, y cúi đầu: "Li3m một cái là không đau nữa."
Trình Mộc Quân còn không kịp phản ứng đã thấy y cúi đầu hôn xuống.
Ngay khi đôi môi chạm nhau, Mặc Sĩ Nghi đột nhiên bị thổi ngược về phía sau, y gắt gao nhìn chằm chằm môi Trình Mộc Quân, giọng điệu dịu dàng đến nỗi như có thể ch ảy nước: "Tiền bối, đây không phải hơi thở của ngài, đây là ai, dương khí sung túc như vậy..."
Khi một chữ cuối cùng rơi xuống, Mặc Sĩ Nghi cũng biến mất.
Trình Mộc Quân choàng mở mắt, ngồi dậy.
Trong phòng chỉ có ánh trăng le lói tiến vào, quần áo trên người hắn vẫn hoàn chỉnh, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Hết thảy, dường như chỉ là một giấc mộng.
Trình Mộc Quân nâng tay mở đèn đầu giường, lại nhìn chằm chằm phương hướng Mặc Sĩ Nghi biến mất một lát, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.
Hắn rửa mặt mình một lần, rồi nhìn gương kéo cổ áo ra.
Trên xương quai xanh có một dấu răng.
Rõ ràng là không đau, cảm giác lúc ấy sức lực cũng không mạnh, nhưng dấu răng lại có màu xanh đen nhạt.
Trình Mộc Quân khẽ chạm vào, vẫn cảm thấy làn da chỗ đó rất lạnh.
Thôi, ngủ. Với trạng thái hiện tại của Mặc Sĩ Nghi, hắn chỉ là một người thường, cũng không làm được gì.
Nhưng không ngờ chỉ một dấu vết nhợt nhạt như vậy lại khiến Trình Mộc Quân thức trắng đêm.
Cảm giác lạnh băng tỏa ra từ dấu răng đâm thẳng vào xương tủy, giống như đang ở trong hang băng, không ai có thể ngủ được trong tình huống này. Trình Mộc Quân chỉ đành đứng dậy chạy ra ngoài sân ngâm suối nước nóng, thế nhưng vẫn không thể giảm bớt cảm giác lạnh lẽo này.
Hắn nhìn chằm chằm ngôi sao trên trời, mắng: "Hệ thống, tất cả là tại cậu."
Một lát sau, hệ thống mới mờ mịt trả lời: "A? A? Sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Cậu không biết gì hết?"
Hệ thống khó hiểu, "Biết cái gì? Biết cậu đi tiểu đêm?"
"..."
Trình Mộc Quân từ bỏ, quả nhiên nhóc AI thiểu năng này không biết Mặc Sĩ Nghi đã tới.
Nếu không, với tình cảm hệ thống dành cho Mặc Sĩ Nghi, nó đã sớm nhảy ra kêu hắn đừng bị yêu phi mê hoặc rồi.
Không có cách nào hết, sự tồn tại của Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn nằm ngoài thế giới quan của nơi này, thậm chí ngay cả hệ thống cũng không biết sự tồn tại của y.
Nhưng mà...
Trình Mộc Quân nhớ tới câu nói trước khi y biến mất, dương khí sung túc là...
Tô Thượng?
***
Sáng hôm sau.
Đúng 7 giờ Trình Mộc Quân đến nhà ăn.
Hắn gần như là trắng đêm không ngủ, giờ vẫn còn rất lạnh, lúc ngồi xuống xém làm người phục vụ nhảy dựng.
"Tiên sinh, anh vẫn ổn chứ? Có cần chúng tôi đưa anh đến bệnh viện gần đây không?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ không ngủ được thôi, lạ giường. Ừm, cho tôi một tô mì thịt bò."
Phục vụ gật đầu rời khỏi, sau một lúc, lại có người vào nhà ăn.
Trình Mộc Quân vẫn chưa quay đầu lại đã cảm thấy một luồng ấm áp truyền đến từ phía sau, nhớ tới dương khí hôm qua Mặc Sĩ Nghi nói, hắn còn tưởng là Tô Thượng tới.
"Tô..."
Không ngờ, Trình Mộc Quân đứng dậy quay đầu, lại thấy Kỷ Trường Hoài.
Kỷ Trường Hoài nở nụ cười, cũng không để ý đến những gì Trình Mộc Quân buột miệng: "Sớm vậy... Cậu bị sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Không ngủ được."
Kỷ Trường Hoài ngồi xuống đối diện Trình Mộc Quân, hai người cách một cái bàn, nhưng cảm giác vẫn vô cùng ấm áp.
Điều này khiến Trình Mộc Quân cảm thấy rất thoải mái, thậm chí là hơi rệu rã.
Kỷ Trường Hoài lo lắng hỏi: "Sắc mặt cậu trông rất xấu, không quen nơi này à?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không có, chỉ là mất ngủ thôi."
Cảm giác ấm áp mà phía đối diện tỏa ra thật sự rất thoải mái.
Trình Mộc Quân không kiềm lòng được, nói: "Anh có thể... ngồi bên cạnh tôi được không?"
Kỷ Trường Hoài hơi sửng sốt, nhưng cũng chu đáo không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy đổi chỗ.
Sau khi khoảng cách được kéo gần, cảm giác ấm áp càng rõ ràng hơn, giống như căn phòng với chiếc lò sưởi âm tường trong mùa đông trong đầy tuyết.
Cực kỳ ấm áp.
Lúc này Trình Mộc Quân cũng đã tỉnh táo hơn một chút, hiểu đại khái chuyện này là thế nào.
Ở thế giới này, Mặc Sĩ Nghi là quỷ, phỏng chừng còn là lệ quỷ ngàn năm. Mặc dù y không muốn tổn thương Trình Mộc Quân, nhưng khí âm hàn trên người y không phải thứ người thường có thể chịu đựng được.
Tô Thượng còn nhỏ tuổi, nhiều dương khí.
Mà Kỷ Trường Hoài là bởi vì y là cư sĩ tu Phật, tất nhiên trên người cũng có dương khí sung túc.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trình Mộc Quân giống như tìm được cứu tinh, không suy nghĩ được quá nhiều, một lòng chỉ muốn thoát khỏi cảm giác âm u lạnh lẽo này, ngủ một giấc thật ngon.
"Tôi có thể giúp gì cho cậu không?" Kỷ Trường Hoài vô cùng tâm lý, ngay lúc này lên tiếng hỏi.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu: "Ăn sáng xong tôi có thể tới phòng anh ngủ một chút không?"
Hắn thoáng ngập ngừng: "Bởi vì, tôi..."
Nhất thời, Trình Mộc Quân không biết nên giải thích như thế nào, Kỷ Trường Hoài lại chỉ cong môi nói: "Được."
***
Ăn sáng xong, hai người cùng tới phòng Kỷ Trường Hoài.
Rõ ràng là bày trí giống nhau, nhưng khi bước vào, Trình Mộc Quân lập tức thoải mái nheo mắt lại, thật sự quá ấm áp.
Kỷ Trường Hoài ở căn phòng này một ngày, do đó mà khiến nơi này trở nên hoàn toàn khác biệt.
"Cậu cứ ngủ đi."
Trình Mộc Quân gật đầu, đi đến mép giường, ngã xuống.
Cọ vào gối đầu mềm mại, hắn lại nghĩ tới cái gì đó. Nếu Kỷ Trường Hoài rời khỏi căn phòng này, cảm giác ấm áp có biến mất theo hay không?
Hắn quýnh lên vội xoay người, lại thấy Kỷ Trường Hoài cầm một quyển sách, kéo một cái ghế qua ngồi xuống: "Cậu ngủ đi, tôi ở đây với cậu."
Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Kỷ Trường Hoài, hình như là một quyển kinh Phật.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn niệm kinh Phật sao?"
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Tôi không phát ra tiếng đâu, yên tâm."
Trình Mộc Quân: "Tôi không có ý đó, tôi muốn nghe, được không?"
Trong quá khứ, Tịch Minh cũng thích niệm kinh cho hắn nghe, Trình Mộc Quân nghe kinh sẽ có thể đi vào giấc ngủ rất nhanh.
"Được." Kỷ Trường Hoài vẫn không hỏi nguyên nhân, đồng ý ngay lập tức.
Không mộng mị.
Không biết ngủ bao lâu, Trình Mộc Quân cảm thấy người mình như được ngâm trong nước ấm, rất an tâm, cơ thể cũng mềm như bông.
Khi tỉnh lại, ý thức vẫn chưa quay về.
Bên giường có một người đang ngồi, ngược sáng.
Rèn cửa trong phòng bị kéo vào một nửa, không gian mờ ảo, hết thảy đều quen thuộc như thế.
Bên tai là giọng nói dịu dàng như nước, như những ngày sớm chiều bên nhau.
Trình Mộc Quân vô thức hô: "Đại sư huynh..."
Thanh âm im bặt. Khi người ngồi bên giường lên tiếng lần nữa, giọng nói hơi run rẩy: "Cậu, cậu kêu tôi là gì?"
Trình Mộc Quân:...
A, hình như bất cẩn lật xe rồi.
____
Ai gọi ảnh thật z ( ・∇・
)