Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 209

Trước mắt tối đen.

Trời chưa sáng, Trình Mộc Quân trở mình, định ngủ tiếp.

“Tiểu Trúc Tử! Không xong rồi! Tiêu đời rồi!”

Một tiếng sấm nổ vang trong đầu, Trình Mộc Quân tỉnh cả ngủ.

Hắn xoay người, thở dài, quơ tay bật đèn đầu giường: “Cậu làm gì mà quấy rầy giấc ngủ của người khác?”

Hệ thống: “Không phải, cậu không kinh ngạc tí nào à? Cậu có biết mình đang ở đâu không?”

“Thế giới trừng phạt.”

Hệ thống lẩm bẩm: “Vậy cậu có biết, nút rời đi ở chỗ tôi là màu xám, rõ ràng đã sửa xong tất cả thế giới rồi, nhưng nút rời đi vẫn là màu xám.”

Trình Mộc Quân vô cùng lạnh nhạt: “Ồ, biết rồi, vậy giờ tôi ngủ được chưa?”

Hệ thống: “Tiểu Trúc Tử cậu tỉnh táo lại đi, không rời khỏi thế giới trừng phạt được mà cậu không hoảng hốt chút nào sao?”

“… Code của cậu bị lỗi nữa à? Trước khi tiến vào thế giới của Mặc Sĩ Nghi tôi đã đưa cậu đi đâu?”

Hồi lâu sau, hệ thống mới lí nhí: “Xin lỗi, tôi bị khờ, cậu ngủ đi.”

Đầu óc cuối cùng cũng an tĩnh, lúc này Trình Mộc Quân mới thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng.

Rèm cửa thông minh đúng 7 giờ mở lớp che nắng ra, chỉ để lại một tầng lụa trắng.

Trình Mộc Quân bị ánh mặt trời đánh thức, tâm trạng không tệ.

Rửa mặt xong, hắn thoải mái đứng dựa vào lan can ban công.

Lúc này hệ thống mới hỏi lại lần nữa: “Tiểu Trúc Tử, cậu định ở lại thế giới trừng phạt nữa hả?”

“Ừm.”

“Sao vậy? Không phải đã sửa xong hết các thế giới rồi sao?”

Trình Mộc Quân mỉm cười: “Nếu tôi muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, vẫn còn vài việc chưa làm xong, tính tôi không thích bỏ dở nửa chừng.”

Hệ thống: “Đúng nhỉ, tôi lại khờ rồi. Nhưng mà là chuyện gì vậy?”

Trình Mộc Quân chưa kịp trả lời đã thấy Tô Thượng mặc đồ thể thao đứng ngoài sân thò đầu vào.

“Cậu nhìn cái gì?”

Tô Thượng nhảy dựng lùi về phía sau, ngẩng đầu đối mắt với Trình Mộc Quân. Hai mắt cậu sáng lên, vẫy tay lia lịa: “Anh Mộc Quân, chạy bộ buổi sáng chung với em không?”

Trình Mộc Quân cười: “Thôi, tôi lười, không có thói quen này.”

“Vậy em mua đồ ăn sáng về cho anh!”

Tô Thượng nói xong lập tức chạy đi, giống như sợ bị từ chối.

Trình Mộc Quân mỉm cười nhìn Tô Thượng dần đi xa, thầm nghĩ: “Đáng yêu ghê.”

Hệ thống bừng tỉnh: “Tôi biết rồi! Cậu định ở lại thế giới trừng phạt để mở hậu cung chứ gì!”

“… Trong đầu cậu chứa cái gì vậy?”

Hệ thống nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn nhắc cậu một câu, mở hậu cung là không thể được.”

“Biết rồi.”

Trình Mộc Quân xoay người xuống lầu, nửa tiếng sau, Tô Thượng tới gõ cửa.

Hai người cùng ăn sáng, vừa ăn vừa trò chuyện.

Tô Thượng nói hăng say, vui quá thành ra buột miệng: “Đúng rồi, anh Mộc Quân, chuyện tên Tiêu Ngật Xuyên không thủ nam đức em nói…”

Trình Mộc Quân còn tưởng rằng cậu muốn xin lỗi vì lần đó nói không lựa lời, không ngờ lại nghe thấy câu:

“Là thật đó. Anh đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa, trông vậy thôi chứ tệ lắm, chuyện của anh ta với Mạc An Lan người trong vòng ai cũng biết.”

Trình Mộc Quân vừa uống xong một ngụm cháo cuối cùng, chống cằm nhìn Tô Thượng, “Cậu còn nhỏ vậy mà sao lại biết những việc này?”

“Đương nhiên là cậu nói em biết rồi.”

Quả nhiên, Trình Mộc Quân cụp mắt nhìn ngón tay mình. Đứa nhỏ ngốc này, bị chú Hàn lợi dụng mà không biết gì hết.

Hàn Sơ Húc buôn dưa lê trước mặt Trình Mộc Quân có vẻ không thích hợp lắm, nhưng học sinh cấp ba Tô Thượng ngây thơ trong sáng thì lại khác.

Suy cho cùng, tuổi 17 dễ xúc động, nghĩ cái gì nói cái đó, thậm chí có nói sai cũng được tha thứ dễ dàng.

Huống chi, Tô Thượng còn có ngoại hình tuấn tú, cười lên nhìn thấy hai cái răng nanh, như một chú chó Golden, sẽ không ai có ác cảm với cậu.

Trình Mộc Quân cũng vậy, hơn nữa vì biết nội tình nên lại càng khoan dung với những người này hơn.

Thật ra hắn cũng muốn xem, rốt cuộc các mảnh vỡ của cùng một người còn có thể làm ra chuyện gì.

“Hửm, anh ta làm sao?”

Tô Thượng vừa nghe Trình Mộc Quân có hứng thú lập tức hưng phấn, nói: “Tiêu Ngật Xuyên chính là cái lốp dự phòng đó, Mạc An Lan kia có theo đuổi một đàn anh trong trường rất nhiều năm, cứ hễ bị người nọ tổn thương là lại chạy đi tìm Tiêu Ngật Xuyên khóc lóc kể lể. Hình như dạo trước có tin đàn anh kia muốn xuất gia, Mạc An Lan nghe xong lập tức quấn lấy Tiêu Ngật Xuyên không buông.”

Nghe đến đó, Trình Mộc Quân không có phản ứng gì, mà Tô Thượng lại tự nói tự giận, một tay bóp dẹp lon coca trống không: “Đúng là, đúng là tên trà xanh! Cũng chỉ có mỗi Tiêu Ngật Xuyên bị phân che mắt mới không nhìn ra.”

“Kỷ Trường Hoài à, tôi biết.”

Tô Thượng thấy Trình Mộc Quân không để bụng, lại nóng nảy: “Ây, anh Mộc Quân, nếu anh quen Kỷ Trường Hoài thì chắc cũng biết gần đây Mạc An Lan không xuất hiện. Chẳng phải là vì lại nhìn thấy hy vọng trên người Kỷ Trường Hoài đó sao?”

“Tóm lại, chó không bỏ được thói ăn phân! Vì mấy ngày nay Mạc An Lan không thèm để ý nên tên chó Tiêu Ngật Xuyên mới cư xử tốt hơn một chút!”

Dứt câu, điện thoại của Trình Mộc Quân vang lên.

Hắn liếc mắt nhìn một cái, có chút giật mình.

Vậy mà lại là Mạc An Lan.

“Alo, chào anh.”

Mạc An Lan: “Cậu Trình, chào cậu, quấy rầy cậu rồi. Lần trước cậu vì tôi nên mới bị thương, tôi luôn rất áy náy, muốn tìm lúc nào đó mời cậu một bữa để cảm ơn.”

“Được thôi, anh chọn thời gian đi.”

Dăm ba câu đuổi Mạc An Lan đi, lúc này Trình Mộc Quân mới tiếp tục tám chuyện với Tô Thượng.

Tô Thượng nói rất nhiều, kể hết tất cả những tin chấn động mình biết từ Hàn Sơ Húc.

Cuối cùng, cậu còn bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, anh Mộc Quân, lần trước anh nói muốn đi chia tay với Tiêu Ngật Xuyên, đã chia tay chưa?”

Trình Mộc Quân liếc cậu một cái, cười nói: “Sao? Cậu rất quan tâm chuyện này?”

Tô Thượng gật đầu: “Đương nhiên rồi, tuy Tiêu Ngật Xuyên là một tên cặn bã, nhưng, nhưng em cũng không thể làm người thứ ba được.”

“Phụt ——” Trình Mộc Quân không kìm được bật cười: “Cậu cũng lo nhiều quá đó, chờ cậu đủ 18 tuổi đi rồi nói. Được rồi, ăn sáng xong rồi thì về nhà đi.”

Tô Thượng đứng dậy, ủ rũ cụp đuôi đi tới cửa.

Cậu đặt tay lên tay nắm cửa, tạm dừng ba giây rồi đột nhiên xoay người, hùng hổ đi tới.

“Anh Mộc Quân, nói ra có lẽ anh không tin, nhưng ở trong mơ em và anh đã kết hôn rồi!”

Trình Mộc Quân: “…”

“Đúng rồi, em còn nhớ rõ, anh, anh có hõm eo…”

Lời còn chưa dứt, Tô Thượng đã bị Trình Mộc Quân kéo tay, sau đó đẩy ra ngoài.

Rầm —— cánh cửa đóng sầm xém tí là đập bẹp dí cái mũi cao của Tô Thượng.

Tô Thượng chớp mắt sờ mũi, vô thức nói: “Xin lỗi anh Mộc Quân, nếu em có nói sai cái gì thì anh cứ xem như em đang đánh rắm là được.”

Phía sau cửa chỉ truyền đến một chữ: “Biến.”

“Ò.”

Trình Mộc Quân đứng ở phòng khách nhìn Tô Thượng suy sụp bước đi, lắc đầu dở khóc dở cười.

Nhưng biểu hiện của Tô Thượng cũng khiến Trình Mộc Quân vô cùng mong đợi buổi gặp mặt Mạc An Lan tối nay.

Hắn nói trong đầu: “Tôi nghĩ buổi tối ngày hôm nay sẽ rất xuất sắc.”

Hệ thống run rẩy: “Tiểu Trúc Tử, cậu đừng nói vậy, tôi sợ lắm.”

“Hửm?” Trình Mộc Quân nhướng mày, “Sợ cái gì?”

“Tôi sợ cậu OOC, lại hỏng, vất vả lắm mới làm xong chín thế giới trước, tôi không muốn điểm 10 tròn trĩnh đâu.”

Trình Mộc Quân: “Phì phì phì, cậu câm miệng đi, chính miệng cậu nói thế giới trừng phạt không có kịch bản, không có kịch bản thì hỏng kiểu gì?”

***

Tối đến, Trình Mộc Quân đúng giờ đi tới chỗ hẹn.

Một nhà hàng trên cao nằm ở ven sông, view quan sát toàn bộ thành phố.

Phong cảnh rất đẹp, nhưng không hợp với Trình Mộc Quân và Mạc An Lan cho lắm. Nơi này đa phần là các cặp đôi đến hẹn hò, mà tình huống của hai người họ là sao đây?

Khi phục vụ dẫn hắn đến chỗ ngồi, Mạc An Lan đã tới rồi.

Y mặc một bộ com-lê đơn giản ôm người, có vẻ vòng eo rất nhỏ, hơn nữa vì vừa xuất viện không lâu, sắc mặt hơi tái, trông rất yếu ớt: “Cậu Trình.”

Trình Mộc Quân gật đầu, ngồi xuống, chọn đồ ăn.

Ăn món Tây lại rất thích hợp với bầu không khí giữa hai người, lạnh nhạt có thừa, thân thiện không đủ, mặc ai nấy ăn phần mình.

Khá tốt.

Chỉ là trong lúc chờ đợi có hơi gượng gạo, không ai nói gì cả.

Trình Mộc Quân chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định mở lời.

Mạc An Lan cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cậu Trình, lần trước bởi vì chuyện của tôi mà cậu bị thương, thật sự rất xin lỗi.”

“Ừm.” Trình Mộc Quân đáp lại, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù sao Mạc An Lan này cũng chỉ nói ngoài miệng, chẳng thấy hành động thực tế gì, cứ nghe cho xong thôi.

Bữa ăn này chắc chắn có mục đích khác.

Quả nhiên, trò chuyện qua lại được vài câu, Mạc An Lan rốt cuộc không nín được, nói ra ý đồ của mình: “Tôi… có một chuyện muốn hỏi cậu, cũng, cũng có liên quan đến Tiêu Ngật Xuyên.”

Tới rồi.

Cuối cùng Trình Mộc Quân cũng dời tầm mắt về mặt Mạc An Lan, nói: “Chuyện gì?”

Mạc An Lan uống một ngụm nước chanh, có vẻ hơi căng thẳng: “Tôi có nghe Tiêu Ngật Xuyên nói… hai người đã xác định quan hệ… vào ngày hôm đó.”

“Ừm, xem là vậy.” Trình Mộc Quân không quan tâm: “Nhưng tôi không nhớ rõ lắm.”

Tuy hắn đã thẳng thắn với Tiêu Ngật Xuyên rằng mình giả vờ, nhưng có vẻ Mạc An Lan vẫn chưa biết việc này.

Quả nhiên, Mạc An Lan tiếp tục nói: “Thật ra hôm nay tôi muốn giải thích quan hệ của tôi với Tiêu Ngật Xuyên, vì ký ức của cậu không đầy đủ, tôi lo cậu nghe thấy mấy lời đồn đãi vớ vẩn rồi lại hiểu lầm.”

“Hửm? Quan hệ gì?”

Mạc An Lan nghiêm mặt nói: “Tôi và Tiêu Ngật Xuyên chỉ là bạn bè mà thôi. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, có lẽ cậu ấy chăm sóc tôi đã quen, cho nên mới không phân biệt được… Dù sao…”

Y c ắn môi dưới: “Dù sao thì từ trước đến nay tôi chỉ xem cậu ấy là anh trai, chưa từng có tâm tư nào khác, chỉ là khi gặp chuyện không giải quyết được sẽ có thói quen tìm cậu ấy giúp đỡ, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm.”

Trình Mộc Quân nghe đến đó, đột nhiên hỏi: “Anh Mạc, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“A?” Mạc An Lan sửng sốt một chút, “25.”

Trình Mộc Quân nhướng mày cười: “Năm nay tôi 23.”

Mạc An Lan không hiểu gì: “Ồ, ồ, vậy cậu nh ỏ hơn tôi hai tuổi.”

“Đúng rồi.” Trình Mộc Quân nói: “Từ năm tôi sáu tuổi, người nhà vẫn thường nói với tôi, chuyện của mình thì mình phải tự giải quyết.”

“Tôi thật không ngờ, anh lớn hơn tôi hai tuổi, vậy mà lúc gặp khó khăn vẫn còn khóc hu hu đi tìm anh trai.”

Lúc này Mạc An Lan mới nghe ra ý mỉa mai của Trình Mộc Quân, mặt đỏ bừng: “Sao, sao cậu nói vậy…”

Trình Mộc Quân chớp mắt: “Ây da, có phải anh lại muốn khóc hu hu đi tìm anh Tiêu rồi đúng không?”

“Phụt.”

Hai người quay đầu, nhìn thấy một gương mặt mà cả hai rất quen thuộc đi ra từ phía sau chậu cây.

Là Tiêu Minh Duệ.
Bình Luận (0)
Comment