Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 95

Editor: Diệp Hạ
2

Khi Trình Mộc Quân về tới nhà, mẹ của Tô Kiểu Chu Tố Hương vẫn còn ở nhà hắn, đang uống trà trong phòng khách.

Hắn gật đầu, chào hỏi: "Chào dì Chu ạ."

"Tiểu Quân, cháu về rồi. Tô Kiểu đâu?"

Trình Mộc Quân giải thích: "Tan học xong cháu ở lại phòng học giảng cho em ấy vài bài, lúc về thì em ấy nói có việc đi trước."

Chu Tố Hương thở dài, nói: "Đứa nhỏ này, lúc nghỉ hè đã nói với dì là sẽ một lòng học tập cho nên không cần học trường quý tộc nữa, thế mà ngày đầu tiên đã chạy ra ngoài chơi."

Vốn dĩ Tô Kiểu là kiểu thiếu gia chỉ biết ăn chơi, nếu không phải ba Tô và anh hai ép vào khuôn khổ thì không biết sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.

Bây giờ trừ thành tích không tốt, không làm loạn ở ngoài ra thì cậu ta vẫn giữ điểm mấu chốt, không làm chuyện phạm pháp.

Đương nhiên, có thể tiến bộ một chút thì càng tốt. Dù sao người nhà họ Tô ai cũng đều rất thông minh, tốt nghiệp trường danh tiếng, lúc còn đi học cũng nhẹ nhàng lấy vị trí số 1.

Chỉ có duy nhất đứa trẻ này là thành tích kém từ nhỏ. Đương nhiên, Chu Tố Hương vẫn quy hết tội cho bản thân, là vì sinh non mà ra. Nhưng bà cũng không cần con trai có nhiều bản lĩnh, sống một cuộc sống bình an vui vẻ là được rồi.

Nhưng mà... Chu Tố Hương tiếc nuối nhìn Trình Mộc Quân trước mặt.

Đứa con nhà họ Trình này thật sự là quá ưu tú, lúc trước bà còn nói đùa chuyện gả con cho hắn, bây giờ xem ra không được. Chu Tố Hương không ngại giới tính, hôn nhân đồng tính cũng đã được hợp pháp nhiều năm vậy rồi, con trai thích là được.

Nhưng đáng tiếc là Tô Kiểu thích Trình Mộc Quân, từ nhỏ đã thích quấn lấy hắn, nhưng Trình Mộc Quân vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không có ý gì khác với Tô Kiểu.

Cùng lắm là chăm sóc bảo ban trên cương vị là anh trai nhà bên cùng nhau lớn lên mà thôi.

Chu Tố Hương nói: "Chuyện Tiểu Kiểu thật là phiền cháu quá, sau này cháu cũng không cần bổ túc cho nó đâu, mất thời gian của cháu quá, nếu nó muốn thì dì tìm cho nó mấy gia sư là được rồi."

"Vâng, không phiền đâu."

Chu Tố Hương không ăn cơm mà đi luôn, chắc là nhọc lòng chuyện Tô Kiểu. Tuy Tô Kiểu không gây ra chuyện gì quá lớn, nhưng nếu cậu ta cứ chơi với đám bạn không ra gì kia thì cũng không tốt.

Tô Kiểu nguyên bản đi đến nông nỗi đó cũng có một phần nguyên nhân là bị đám bạn dụ dỗ. Nhưng bây giờ Tô Kiểu này đã xuyên đến, biết trước kết cục rồi thì sẽ không đi lên con đường này nữa.

Trình Mộc Quân ăn cơm xong thì vào phòng sách làm bài như thường lệ.

Chán ngán làm hết mấy bài không hề có tính khiêu chiến xong, Trình Mộc Quân hỏi hệ thống: "Thế nào, thanh tiến độ có tăng không?"

Nhìn thời gian thì có vẻ bây giờ Tô Kiểu đã thuận lợi đồng cam cộng khổ với Lục Thượng, hai người trở thành bằng hữu. Với tính cách của Lục Thượng, một khi đã trở thành bạn, những chuyện tiếp theo sẽ càng thêm dễ dàng.

Sau một lúc lâu hệ thống mới nói: "Không động tĩnh."

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Không phải chứ."


Đúng lúc này, cửa phòng sách bị gõ vài cái, "Tiểu Quân, ăn chút trái cây nhé?"

Trình Mộc Quân ngẩng đầu: "Mẹ vào đi."

Tôn Văn Nguyệt mở cửa tiến vào, đặt trái cây đã cắt lên bàn. Bà do dự một lát, giống như muốn hỏi gì đó.

Trình Mộc Quân mỉm cười, hỏi: "Mẹ, sao vậy?"

Bà thở dài: "Mẹ lo sẽ ảnh hưởng đến con."

"Không sao, cũng đến lúc con nghỉ ngơi rồi."

Tôn Văn Nguyệt ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay Tiểu Kiểu ở trường rốt cuộc thế nào? Có phải là vẫn chưa làm quen được không, hay là có người bắt nạt nó?"

Trình Mộc Quân không thể hiểu được, nghĩ lại những chuyện trong cả ngày hôm nay.

Gió êm sóng lặng, Tô Kiểu và Lục Thượng ở cùng nhau khá tốt, lâu lâu cũng có trò chuyện mấy câu.

Hắn lắc đầu: "Không có, em ấy rất hoà thuận với các bạn."

Tôn Văn Nguyệt: "Vậy sao Tố Hương lại nói ba của Tô Kiểu nổi trận lôi đình, ngừng hết thẻ tín dụng của nó nhỉ?"

Trình Mộc Quân nhìn thời gian, phát hiện đã gần 12 giờ. Hắn hỏi: "Tô Kiểu vẫn chưa về nhà?"

Tôn Văn Nguyệt gật đầu: "Ừm, mới nãy Tố Hương gọi điện thoại đến, nói là Tô Kiểu đang ở bên ngoài, hỏi nó ở đâu thì nó lại không chịu nói, sau đó ba Tô Kiểu tức giận ngừng hết thẻ tín dụng của nó."

"Chú Tô phản ứng lớn vậy?"

Tôn Văn Nguyệt thở dài nói: "Con cũng biết trường của các con không dễ vào, thành tích của Tô Kiểu lại không tốt, ba nó bỏ thể diện xuống tìm không ít quan hệ mới nhét nó vào được. Tố Hương nói, lúc Tiểu Kiểu nằng nặc đòi chuyển trường đã ký ước pháp tam chương với ba mình, lập giờ giới nghiêm buổi tối, bảo đảm về nhà trước 11 giờ."

Thì ra là thế, mới ngày đầu tiên mà Tô Kiểu đã không tuân thủ giờ giới nghiêm, ba cậu ta nổi trận lôi đình cũng bình thường.

Trình Mộc Quân nói: "Vâng, lát nữa con gọi điện thoại hỏi một chút, mẹ đi ngủ trước đi."

Tôn Văn Nguyệt nghe đến đó mới yên tâm. Bà biết con trai nhà mình trưởng thành sớm, chuyện gì cũng có thể xử lý thỏa đáng.

"Nếu muốn ra ngoài thì hãy dùng xe, mẹ đã đánh tiếng trước với tài xế Lý, hôm nay chú ấy trực đêm."

"Dạ vâng."

Sau khi Tôn Văn Nguyệt rời khỏi, Trình Mộc Quân gọi điện thoại cho Tô Kiểu.

Thanh tiến độ không có động tĩnh, thẻ của Tô Kiểu lại bị ngừng, hắn cũng không biết rốt cuộc tình huống bên kia thế nào.

Dựa theo cốt truyện gốc, ba Lục Thượng uống say, kêu Lục Thượng tới trả tiền.


Hai cha con đánh nhau ở tiệm cơm, ba Lục Thượng động tay trước, hai người náo loạn làm vỡ tủ rượu của tiệm. Tất nhiên là chủ tiệm cơm bắt đền, nhưng phí sinh hoạt của Lục Thượng đều dựa vào việc dọn gạch ở công trường trong kỳ nghỉ, kiếm đâu ra tiền bồi thường.

Ba Lục Thượng lại càng không có, có được chút tiền là cầm đi cờ bạc, giờ không một xu dính túi.

Ông chủ muốn báo cảnh sát, đúng lúc này Tô Kiểu bước ra, tỏ vẻ mình sẽ trả số tiền này, đền gấp đôi, hy vọng ông chủ không báo công an.

Mọi chuyện được giải quyết như vậy, Lục Thượng nợ Tô Kiểu một ân tình, từ đó về sau quan hệ càng ngày càng thân thiết.

Nhưng vấn đề là bây giờ thẻ tín dụng của Tô Kiểu đã bị ngừng, cậu ta lấy cái gì để bồi thường đây.

Trình Mộc Quân gọi điện thoại cho Tô Kiểu, định hỏi chút tình huống hoặc là chuyển ít tiền qua.

Tô Kiểu không nhận.

Ngay lúc này, hệ thống lại nhắc nhở: "Thanh tiến độ bắt đầu chuyển sang màu đỏ, cốt truyện có nguy cơ lệch khỏi quỹ đạo, hay là chúng ta lén đi xem xem?"

Nhắc tới tiến độ, Trình Mộc Quân lập tức ngồi không yên. Hắn đứng lên chấp nhận lời đề nghị của hệ thống, mặc kệ như thế nào, vẫn nên ra ngoài xem một chút.

Hắn không lộ mặt là sẽ không tính là tham dự gia vào cốt truyện mấu chốt.

Nếu có chuyện, cùng lắm thì kêu chú Lý giúp đưa chút tiền cho Tô Kiểu, vậy không xem là can thiệp vào cốt truyện.

Ở trên đường, Trình Mộc Quân nhìn những cột đèn đường bên ngoài vút qua, bắt đầu phân tích nguyên nhân cốt truyện xảy ra lỗi.

"Hệ thống, cậu nói xem có phải là tại thời gian không đúng không?"

Hệ thống: "Hả?"

"Sau khi tan học, tôi không nên ở lại giảng đề, giảng cái là quên luôn thời gian. Hầy, đều tại Lục Thượng quá hiếu học, cứ hỏi mãi không ngừng."

Trình Mộc Quân cẩn thận phân tích một lượt, phát hiện chỗ duy nhất khác với kịch bản chính là thời gian. Trong kịch bản, Tô Kiểu giải quyết xong hết thảy rồi về đến nhà cũng chỉ tầm 11 giờ, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện bị ba Tô ngừng thẻ tín dụng.

Thẻ tín dụng không bị ngừng, mọi chuyện tự nhiên sẽ được giải quyết thuận lợi. Trình Mộc Quân quyết định lát nữa phải kêu chú Lý đưa tiền qua, tuyệt đối không lộ mặt.

Hắn chỉ là một người qua đường không có tiếng tăm gì trong cốt truyện thôi.

Hai mươi phút sau, Trình Mộc Quân tới nơi.

Xe ngừng lại dưới tàng cây đối diện, hắn nhìn tình huống trong tiệm cơm nhỏ qua cửa sổ xe, quả nhiên rất hỗn loạn.

Quần chúng tới ăn khuya đều đang vây xem, Lục Thượng và Tô Kiểu đứng ở trong tiệm, bên cạnh là một người đàn ông trung niên, có vẻ là ba của Lục Thượng, trên thực tế là ba Tô Kiểu, Lục Kính Tùng.


Trình Mộc Quân nói: "Chú Lý, phiền chú vậy."

Hắn ngừng xe ở ven đường, lấy tiền đưa qua, lại dặn dò: "Chú cứ nói tiền này là do chú Tô kêu chú mang đến, đừng quên nha."

"Được."

Tài xế Lý mở cửa xuống xe, đi qua.

Ừm, hết thảy đều thuận lợi. Chủ tiệm cầm tiền rất nhanh, sau đó thả người.

Lục Kính Tùng lái xe điện bỏ đi, không hề quan tâm đ ến Lục Thượng và Tô Kiểu.

Tiếp đó, Lục Thượng và Tô Kiểu đứng ở ven đường nói chuyện với nhau hai câu, xong rồi Tô Kiểu cũng ngồi xe đi mất.

Bây giờ, bên đường chỉ còn lại Lục Thượng.

Trình Mộc Quân cúi đầu, nhìn điện thoại, đợi tài xế Lý quay về.

Bỗng nhiên, cửa sổ xe bị gõ vang.

Trình Mộc Quân nhấc đầu, nhìn thấy Lục Thương vài phút trước còn đứng ở phía bên kia đường.

"......" Trình Mộc Quân không hé răng, muốn giả vờ mình không có ở đây.

Nhưng Lục Thượng sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy, y tiếp tục gõ cửa xe, nói: "Trình Mộc Quân, tôi biết là cậu, tôi biết chiếc xe này, cũng biết người tài xế vừa rồi."

Trình Mộc Quân: "?"

Chuyện gì thế này? Hắn đi học chưa bao giờ kêu tài xế đưa đến cổng trường, lúc nào cũng xuống xe cách trường học một con đường. Sao Lục Thượng lại biết chiếc xe này, còn biết cả tài xế Lý?

Trình Mộc Quân chần chờ, cuối cùng vẫn ấn hạ cửa sổ xe xuống.

Lục Thượng hơi sửng sốt một chút, Trình Mộc Quân trước mặt ăn mặc rất đơn giản.

Hắn trong trường học luôn treo trên người bộ đồng phục của trường, áo sơ mi cài đến nút trên cùng, không chút cẩu thả.

Bây giờ, hắn mặc một cái áo len dệt kim, cổ áo hơi rộng, làm xương quai xanh xinh đẹp lộ ra.

"Chuyện gì?"

Giọng nói lạnh lùng của Trình Mộc Quân làm Lục Thượng hoàn hồn.

Y bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ và buồn bực, dù sao một mặt chật vật của mình cũng đã bị người mình quan tâm nhất nhìn thấy. Đối với một thiếu niên 17-18 tuổi mà nói, đây là chuyện rất tổn thương lòng tự trọng.

Nhưng mà, Trình Mộc Quân đã giúp y, Lục Thượng muốn đến đây nói lời cảm ơn.

Vành tai y đỏ bừng, biểu cảm nghiêm túc, đột ngột khom người.

Rầm —— một tiếng vang lớn.

Thân xe chấn động.

Trình Mộc Quân trợn mắt há mồm, Lục Thượng che trán nhe răng trợn mắt. Y đứng quá gần chiếc xe, khi khom người, cái trán lập tức đập vào nóc xe.


Trình Mộc Quân không nhìn được nữa, mở cửa xuống xe, hỏi: "Cậu có sao không?"

Lục Thượng che trán lại, nhìn lên nóc xe: "Tôi vốn muốn nói cảm ơn cậu, tiền thì sẽ trả cậu dần dần, nhưng hình như giờ lại nhiều thêm một khoản nợ rồi."

Trình Mộc Quân nhìn theo tầm mắt y, nhìn thấy nóc xe có một vết lõm xuống.

Cái đầu này... cứng thật.

Trình Mộc Quân bất đắc dĩ, nói: "Lên xe đi, xử lý cái đầu của cậu đã, nếu không ngày mai hết gặp người khác."

Mắt Lục Thượng sáng lên, hai tay gượng gạo cọ sát vào quần: "A, có tiện không?"

Tài xế Lý đã quay về, Trình Mộc Quân nhìn điện thoại: "Cũng khuya rồi, ngày mai còn phải đi học, để tôi tiện đường đưa cậu về."

Sau khi lên xe, Trình Mộc Quân cầm hộp cấp cứu, bôi thuốc cho Lục Thượng. Tình cảnh này có chút quen thuộc.

Không giống nhau ở chỗ, Lục Thượng có vẻ rất căng thẳng, mặc dù khoảng cách của hai người rất gần, nhưng Trình Mộc Quân không hề cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Hắn làm rất nhanh, sau khi xử lý xong, Lục Thượng vội vàng hít thở.

Thì ra là nín thở, Trình Mộc Quân có chút bó tay.

Ngay lúc này, hệ thống cẩn thận hỏi: "Cậu, cậu đưa Lục Thượng lên xe là muốn làm gì? Hình như kịch bản đâu có đoạn này đâu."

Trình Mộc Quân cũng rất bất đắc dĩ, giải thích: "Tôi có thể làm sao bây giờ, cũng bị Lục Thượng bắt được rồi, bây giờ nếu muốn cứu vớt thì phải đẩy công lao cho Tô Kiểu."

Vừa hay, Trình Mộc Quân nghe Lục Thượng hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Trình Mộc Quân đã chuẩn bị từ sớm, nói: "Thẻ tín dụng của Tô Kiểu bị ngừng, em ấy cầu cứu tôi, nên tôi chạy tới."

Lục Thượng: "... Cậu thân thiết với cậu ta ghê nhỉ."

Trình Mộc Quân thuận miệng đáp: "Ừ, cùng nhau lớn lên. À đúng rồi, tiền cậu trả cho Tô Kiểu là được, em ấy nói mượn tôi."

"Như vậy sao được." Lục Thượng nghiêm túc: "Tiền của cậu, đương nhiên phải trả cho cậu, liên quan gì đến Tô Kiểu."

Trình Mộc Quân: ".... Nhưng tối nay là em ấy giúp cậu mà?"

Lục Thượng trợn mắt, bĩu môi tức giận nói: "Giúp cái gì, nếu không phải cậu ta bỗng dưng chạy tới, tôi đã giải quyết lão già kia từ lâu rồi, lại còn ăn thêm mấy đấm."
1

Y vừa nói vừa vén vạt áo lên, mặt tủi thân: "Cậu xem, ở đây, đây nữa, bầm tím hết rồi."
5

Trình Mộc Quân không còn lời gì để nói.

Tên này bị sao vậy, hình như bọn họ không thân đến nỗi có thể tùy tiện vén quần áo lên cho đối phương xem mà nhỉ?

Nhưng ngay lúc này, chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, tài xế Lý tức giận mắng người tự dưng lao ra đường. Vì quên không thắt dây an toàn, Trình Mộc Quân nhào lên người Lục Thượng, mặt hắn dán lên cơ bụng rắn chắc của đối phương.

Ầm —— Lý trí của Trình Mộc Quân bị đánh tan bởi cảm giác mà căn bệnh mang lại.
6

Bình Luận (0)
Comment