Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1022



Sau khi nghe thấy giá tiền, Vương Cẩn Mai cũng không khỏi tặc lưỡi, bốn mươi lăm tỷ, giá này đúng là con số trên trời.

Bà ta cũng không hề cười trên nỗi đau của người khác mà còn cảm thấy có chút lo lắng, dù đối phương có thế nào đi nữa thì cũng là em gái bà ta.

“Vậy cũng không cần bồi thường hẳn cái mới chứ nhỉ?” Vương Cẩn Mai không kìm được nói một câu.

Người đẹp bán hàng thản nhiên nói: “Xin lỗi, chuyện này không có cơ hội thương lượng.”
Vương Ngọc lại cho rằng chị gái là mèo khóc con chuột, giả từ bi, bà ta khẽ nói với Vương Cẩn Mai: “Có phải chị đang cố ý cười nhạo tôi không, tôi nói chị biết, chị sẽ không được như ý đâu.”
Nghe vậy, Vương Cẩn Mai không khỏi cau mày, bà ta không ngờ đối phương lại có thể nói với mình như vậy, nên lập tức cảm thấy mất mát.

Cố Họa Y quay sang nói với Vương Cẩn Mai: “Mẹ, đừng quan tâm chuyện của bọn họ nữa, để bọn họ tự sinh tự diệt đi.”

Lúc này, nam thanh niên bỗng dưng nhớ ra gì đó, sao anh lại quên mất mình còn có một người thân thích giàu có chứ, anh ta bất giác túm Vương Ngọc một cái nói: “Mẹ, bây giờ, không bằng chúng ta chịu thua đi đi, để bọn họ giúp chúng ta một chút, nếu không chúng ta thật không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy đâu.”
Nghe vậy, Vương Ngọc cũng rơi vào trong trầm tư, đúng là bà ta cũng nghĩ như vậy, nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này thì sẽ là phiền phức lớn.

Nhưng bà ta vẫn cảm thấy có chút không cam tâm, nếu bà ta nhận thua, chẳng phải chứng minh bà ta thất bại rồi, nhưng bây giờ bà ta không thể chần chừ nữa, nếu bà ta còn không quyết định thì chắc chắn người hối hận chính là bà ta.

Người đẹp bán hàng bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, nói: “Mọi người nhanh lên, đừng để chúng tôi chờ sốt suột, mau gom tiền đi, tôi đã báo chuyện này cho ông chủ rồi.”
Vương Ngọc bắt đầu hoảng hốt, ngộ nhỡ làm lớn chuyện, vậy thì bà ta sẽ mất hết mặt mũi, bà ta lập tức nghiến răng một cái, bắt đầu cúi đầu nói với Vương Cẩn Mai: “Chị, em sắp toi đời rồi, bọn họ muốn em bồi thường bốn mươi lăm tỷ, nhưng mà em không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.”
Khi Vương Cẩn Mai định nói gì đó thì Cố Họa Y hỏi ngược một câu: “Ngại quá, khi các người nói chuyện với mẹ tôi như vậy, các người có nghĩ tới chuyện này hay không?”
Nghe vậy, mấy người Vương Ngọc đều cảm giác đang hỏi mình, bây giờ, trong lòng bọn họ đang hối hận muốn chết, nếu sớm biết sẽ đến bước đường hôm nay thì bọn họ cũng sẽ không vì sĩ diện mà làm việc quá khả năng nữa.

“Chúng em biết sai rồi.” Vương Ngọc nhìn Vương Cẩn Mai khẩn cầu nói: “Chị, chị không thể nhìn thấy tất cả chúng em không trả nổi tiền bị người ta đòi nợ chứ.”
Cuối cùng, Vương Cẩn Mai cũng mềm lòng, bà ta bất giác nhìn về phía Lý Phàm, trên người bà ta cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng bà ta cũng không chắc Lý Phàm và Cố Họa Y có thể bỏ ra chừng đó tiền hay không.

Nói thật, Lý Phàm vẫn luôn cảm thấy gai mắt với mấy người Vương Ngọc, nhưng dù bọn họ có quá đáng nữa thì vẫn là người một nhà.

Đối phương xảy ra chuyện như vậy, anh cũng không tiện ngồi yên không quan tâm.

Lúc này, ông chủ cửa hàng đã đi ra, khi nhìn thấy Lý Phàm, ông ta rất ngạc nhiên, thật ra trong lòng ông ta cảm thấy vui mừng nhiều hơn, ông ta không ngờ Lý Phàm lại xuất hiện ở nơi này.

Ông ta biết Lý Phàm là bạn của Sở Trung Thiên, nếu có thể kết giao một phen thì không còn gì tốt bằng.

Nhìn thấy ông chủ cửa hàng xuất hiện, nam thanh niên giật nảy mình, lập tức trở mặt với mấy người Lý Phàm, nói: “Thật uổng là người chị em họ hàng, thấy chết mà không thèm cứu.”
Vương Ngọc cũng gật đầu, chửi mắng thậm tệ, khỏi bàn âm thanh khó nghe cỡ nào.


Dù Vương Cẩn Mai đã mềm lòng, cũng mất hết kiên nhẫn.

Sắc mặt ông chủ cửa hàng lập tức trầm xuống, ông ta không ngờ đám người đó lại đối với Lý Phàm không khách khí như thế.

Để nịnh bợ ông chủ cửa hàng, nam thanh niên lấy ra một bao thuốc lá đưa cho ông ta, cười khan nói: “Thế này, chúng tôi chỉ trượt tay một cái thôi, ai ngờ chất lượng của món đồ này lại kém thế, vừa rơi đã nứt rồi.”
Nghe vậy, ông chủ cửa hàng càng tức giận, cau mày nói: “Nghe cậu nói như vậy, có phải có ý nói chất lượng đồng hồ của chúng tôi không tốt hay không? Tôi nói cho cậu biết, đây chính là đồng hồ cơ làm từ thạch anh, vô cùng quý giá, giá thành hết sức đắt đỏ, cũng không phải làm từ kim cương.”
Nam thanh niên vốn tưởng nói chút lời ngon ngọt, với sự rộng lượng của đối phương chắc chắn sẽ không so đo, nhưng anh ta không ngờ mình lại giẫm phải mìn rồi, bây giờ khỏi nói anh ta cảm thấy hoảng hốt cỡ nào, anh ta lau mồ hôi lạnh, bị dọa đến không nói ra lời.

“Nếu mấy người không bỏ nổi tiền thì cũng không cần đi nữa.” Ông chủ cửa hàng lạnh lùng nói.

Sắc mặt Vương Ngọc và nam thanh niên lập tức trắng bệch, không bỏ nổi bốn mươi lăm tỷ thì không thể đi, như vậy rõ ràng có nghĩa là sẽ xong đời ở đây.

Vương Ngọc và nam thanh niên vô cùng tuyệt vọng, suýt nữa thì bật khóc.

Ông chủ cửa hàng cũng không hề cảm thấy thương hại, đám người này lại có thể sỉ nhục anh Lý, dù thế nào, ông ta cũng phải lấy lại thể diện cho anh Lý.

“Anh Lý, sao anh lại tới đây, thật quá bất ngờ rồi, nếu anh tới, có thể nói trước với tôi một tiếng.” Ông chủ cửa hàng rất kích động vươn tay ra, nói.

Lý Phàm cũng không hề làm mất mặt đối phương, dù thế nào, đối phương đã vẻ mặt tươi cười chào hỏi mình, nên anh cũng không thể giơ tay đánh mặt người đang cười.

Nhìn thấy quan hệ giữa ông chủ cửa hàng và Lý Phàm tốt như vậy, nam thanh niên và Vương Cẩn Mai đều choáng váng, hai người đó quan hệ tốt thế, chắc là sẽ giúp bọn họ cầu tình nhỉ.


Nhưng vừa nghĩ đến điều này, bọn họ lập tức không tiếp tục hi vọng xa vời nữa, vừa rồi bọn họ đã nói xấu Lý Phàm nhiều như vậy, dù có là Nê Bồ Tát thì cũng cảm thấy tức giận.

Dù da mặt bọn họ dày, nhưng cũng ngại đi cầu Lý Phàm.

Lý Phàm cười nói: “Chuyện này coi như đã giải quyết xong đi, đồng hồ cứ để tôi bồi thường.”
“Không không không, anh Lý, nếu anh bồi thường, tôi sẽ không đồng ý, tôi làm sao có thể để anh Lý bồi thường chứ.” Ông chủ cửa hàng vội xua tay, ngộ nhỡ để ngài Thiên biết chuyện này, có lẽ nhất định sẽ răn dạy ông ta một trận.

Nhưng ông ta hiểu tính nghiêm trọng trong đó, vì thế, ông ta cũng không bất ngờ lắm.

Lý Phàm trợn tròn mắt, nói ra: “Được rồi, ông cũng không cần lo lắng như vậy, tôi hiểu ông đang lo lắng điều gì, phía Sở Trung Thiên, tôi sẽ nói với ông ta, ông ta sẽ hiểu, việc nào ra việc đó, tiền này ông hãy nhận lấy.”
Nghe vậy, ông chủ cửa hàng cảm thấy vừa mừng lại vừa lo, sau khi quẹt thẻ thành công, ông ta mới cho người thả đám Vương Ngọc ra.

Mấy người Vương Ngọc cảm giác mọi việc giống như nằm mơ, bọn họ xấu hổ nhìn Lý Phàm, nhưng không thốt nên lời.

Mấy người Lý Phàm và Cố Họa Y lập tức rời đi, bỏ mặc đám Vương Ngọc đang đứng đần người ở đó.

Nam thanh niên thở dài nói: “Mẹ, có phải chúng ta làm không đúng lắm hay không?”
Vương Ngọc không nói gì, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, xấu hổ đi theo những người khác rời khỏi Hán Thành..


Bình Luận (0)
Comment