Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1031



Lý Phàm vừa định bước ra một bước thì có người chặn đường anh lại, người cản đường anh chính là cậu ba nhà họ Vương, anh ta đã nhìn Lý Phàm không vừa mắt từ lâu, định nhân cơ hội này trừng trị Lý Phàm một phen.

“Nhãi con, muốn gặp ông cụ nhà chúng tôi á, cậu nhìn lại xem bản thân mình là ai nào?” Cậu ba nhà họ Vương tức giận liếc nhìn anh, nói.

Lý Phàm ngẩng đầu lên, mỉm cười nhưng không nói gì.

Nhưng thấy anh cười như vậy, cậu ba nhà họ Vương lại tưởng anh đang khiêu khích mình, tính cách anh ta vốn nóng nảy nên tự nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, anh ta siết nắm tay, phát ra âm thanh răng rắc.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt cậu cả nhà họ Vương bất giác trầm xuống, quát lớn: “Ông nội nói mang cậu ta đến, cậu làm thế này là có ý gì?”
“Anh Cả, em chỉ muốn so tài với cậu ta một chút, cũng không có ý gì khác.

” Cậu ba nhà họ Vương bật cười lớn, đồng thời liếc nhìn Lý Phàm khiêu khích, nói: “E là, cậu không dám phải không nhỉ?”
Lý Phàm am hiểu nhất chính là đánh nhau, nên nếu đối phương muốn so tài với mình thì tất nhiên anh sẽ không từ chối, anh còn cầu mà không được đấy.

Cậu cả nhà họ Vương cũng hết cách với em trai mình, nên cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện vớ vẩn này nữa, cũng nói: “Cậu ra tay nhẹ một chút.



Thật ra chủ yếu là anh ta suy nghĩ cho em trai mình, nếu đối phương quá xúc động thì không phải chuyện tốt, anh ta thật hi vọng đối phương có thể bình tĩnh một chút.

Nếu Lý Phàm thật là nhân vật lớn gì đó, mà đối phương lại ra tay quá nặng thì kết quả không hay lắm.

Cậu ba nhà họ Vương lập tức bắt đầu bày ra tư thế chiến đấu, anh ta ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, khiến người ta gần như khó lòng phòng bị.

Lý Phàm cũng không dám khinh thường, cẩn thận đối phó.

Cậu ba nhà họ Vương rất am hiểu thuật cận chiến, nắm đấm vung ra hừng hực khí thế, là một cao thủ ngoại gia rất mạnh, thực lực đủ để anh ta kiêu ngạo ở Hán Thành.

Đáng tiếc, đối thủ mà anh ta gặp phải lại là Lý Phàm.

Cậu ba nhà họ Vương rất tự tin vào bản thân, anh ta chưa bao giờ thua trận, lần này anh ta nhất định phải đánh cho đối phương răng rơi đầy đất, tất nhiên, 80% nguyên nhân khiến anh ta ra tay là do được anh Hai cho không ít lợi ích.

Lý Phàm trực tiếp cứng đối cứng với đối phương, anh cũng vung nắm đấm ra, khi nắm đấm hai người chạm vào nhau, nụ cười tự tin trên mặt cậu ba nhà họ Vương lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ đau đớn.

Sau đó một loạt tiếng cọ xát vang lên, từ vẻ mặt khác biệt của hai người, mọi người đã nhìn ra là ai xui xẻo rồi.

Lý Phàm thản nhiên, bình tĩnh, còn cậu ba nhà họ Vương thì vô cùng đau đớn, do không nhịn được nữa, cậu ba nhà họ Vương chẳng buồn quan tâm đến thể diện gì nữa, lập tức ôm tay hét lên thảm thiết.

Nắm đấm của anh ta trở nên cong queo một cách hết sức kỳ lạ, không có bất kỳ sức nặng nào.

Mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ đều tưởng người xui xẻo là Lý Phàm, ai ngờ lại chính là cậu ba nhà họ Vương, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không thể tin được vào chuyện này.

Khi nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt cậu cả nhà họ Vương càng tràn đầy tán thưởng, nếu Lý Phàm không phải nhận vật lớn mà ông cụ đã nhắc đến thì anh ta cũng sẽ bảo vệ đối phương, thu đối phương làm vệ sĩ cho mình.

Đúng lúc, anh ta đang thiếu một vệ sĩ như vậy, nhưng tất nhiên, anh ta không thể nói ra suy nghĩ đó vào lúc này, vì anh ta còn chưa biết Lý Phàm là ai, ngộ nhỡ Lý Phàm chính là nhân vật lớn mà ông cụ đề cập đến, mà anh ta lại nói như vậy, chẳng phải đã mạo phạm rồi sao?
Mà lúc này, cậu ba nhà họ Vương lại thở dốc nhìn Lý Phàm, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, anh ta chắc chắn sẽ giết chết đối phương.

Cậu cả nhà họ Vương vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được rồi, trò đùa nên kết thúc rồi.



Đồng thời anh ta mỉm cười ra dấu tay ra hiệu mời Lý Phàm.

Lý Phàm khẽ gật đầu, rồi mới đi theo cậu cả nhà họ Vương tới biệt thự số 001.

Trương Đức Võ cảm thấy mọi việc cứ như nằm mơ, tất cả diễn ra quá nhanh rồi.

Lúc này ông cụ nhà họ Vương đang ở cổng chờ đợi, vừa nhìn thấy Lý Phàm, ông ta hơi sững sờ, gương mặt hồ hởi lập tức trầm xuống.

Ông ta còn tưởng là nhân vật lớn gì, hóa ra lại là một thằng nhóc bắt mũi chưa sạch.

“Sao chỉ có hai người bọn họ? Còn có người khác không?” Nói ra lời này, có nghĩa ông cụ nhà họ Vương không có hứng thú với Lý Phàm, cũng không thừa nhận Lý Phàm là nhân vật lớn mà Sở Trung Thiên đã nhắc đến.

Cậu cả nhà họ Vương lắc đầu.

Ông cụ nhà họ Vương dò hỏi: “Hai vị, hai người và Sở Trung Thiên có quan hệ như thế nào?”
“Tôi là bạn của Sở Trung Thiên.

” Lý Phàm cười nói.

Nghe vậy, ông cụ nhà họ Vương lập tức cười mỉa, giễu cợt: “Ha ha, tên nhóc nhà cậu quá phách lối rồi, cậu nói cậu là bạn của Sở Trung Thiên, cậu có bằng chứng gì không, quan trọng là cậu phải đưa ra được chứng cứ, nếu không đưa ra được thì bớt tỏ vẻ với tôi đi.


Lý Phàm cười nói: “Ông tin hay không là việc của ông, lần này tôi tới tìm ông là cần một món đồ.


“Muốn đồ gì?” Ông cụ nhà họ Vương tức giận bật cười, kìm nén cơn giận của mình, nói.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Một cái chìa khóa, tôi nghe nói ông đã lấy từ ngôi chùa một cái chìa khóa.


“Tại sao tôi phải nói với cậu chứ?” Ông cụ nhà họ Vương bĩu môi, nói.


Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy rất buồn cười, nói: “Ông không nói cho tôi cũng không quan trọng, nhưng tôi nhất định phải lấy được chìa khóa này.


Sắc mặt ông cụ nhà họ Vương lập tức tái đi, trước nay, chưa từng có ai dám nói với ông ta như vậy, ông ta phẫn nộ quát: “Đuổi cậu ta đi cho tôi.


Cậu cả nhà họ Vương vội khuyên can: “Ông nội, nói không chừng cậu ta thật là bạn của Sở Trung Thiên thì sao?”
“Dáng vẻ cậu ta làm sao có thể là bạn của Sở Trung Thiên chứ, ông thấy cháu suy nghĩ nhiều quá rồi.


Ông cụ nhà họ Vương nhìn Lý Phàm, vẻ mặt khinh bỉ.

Đúng lúc này, ngài Võ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy ông ta, ánh mắt ông cụ nhà họ Vương lập tức sáng lên, ông cụ nhà họ Vương rất quen thuộc ngài Võ, nên vội vàng chạy tới nghênh đón ông ta.

Chủ yếu ông cụ nhà họ Vương biết ngài Võ là người bên cạnh Sở Trung Thiên, nên ông ta muốn tỏ ra khách sáo một chút, ngộ nhỡ ngài Võ nói xấu ông ta với Sở Trung Thiên thì phiền phức rồi.

Ngài Võ hừ một tiếng: “Đừng có làm ra vẻ đó với tôi.


Sắc mặt ông cụ nhà họ Vương trở nên hết sức khó coi, ông ta cảm thấy rất mất mặt, đành lảng sang chuyện khác: “Ngài Võ, sao nhân vật lớn mà ngài Thiên nhắc tới còn chưa đến, chẳng lẽ là ngài Võ ngài sao?”
Nghe vậy, ngài Võ cười gằn: “Có phải đầu óc ông bị rút gân không, nhân vật lớn mà ngài Thiên nói đến đang đứng trước mặt ông đấy.


Ông cụ nhà họ Vương cảm thấy khó hiểu, ông ta day day cái trán, không biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta không khỏi liếc nhìn Lý Phàm, có dự cảm không tốt.

.


Bình Luận (0)
Comment