Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1037



Mấy người Trương Binh nghe Lý Phàm nói vậy, thì gần như muốn phát nổ, thái độ của anh hoàn toàn khinh thường bọn họ, nên bọn họ quyết định phải trừng trị anh, để anh biết sự lợi hại của họ.

Nhưng dù mấy người này làm thế nào, cũng không thể làm gì được Lý Phàm, ai cũng bị anh đùa bỡn xoay vòng vòng.

Lý Phàm bỗng cảm thấy rất mất hứng, nên mặc kệ đám người này ngay: “Mấy người quá yếu, chưa đủ tư cách để đối phó với tôi đâu.”
Anh đã chứng kiến cảnh tượng như vậy quá nhiều lần, nhưng không hề có tác dụng gì với anh.

“Tất cả dùng dùi cui cho tôi.” Trương Binh không tin mình không đánh được Lý Phàm, anh nhất định phải dạy cậu ta một bài học, để cậu ta biết sự lợi hại của anh.

Bọn họ bắt đầu ra tay điên cuồng với Lý Phàm, hơn nữa còn cực kỳ tàn nhẫn, khiến người khác gần như không thể đoán trước.

Lý Phàm di chuyển quá nhanh, dù bọn họ làm thế nào cũng không thể đánh trúng anh.

Lý Phàm đấm vào một người trong số đó, người kia bay ngược ra ngoài, cực kỳ thảm hại rơi xuống sàn.

Mấy người khác thấy đồng bọn của mình bị đánh ra như vậy, thì không thể nào bình tĩnh được nữa, bọn họ hít sâu một hơi, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật.


Kết quả này thật sự đã nằm ngoài dự đoán của họ.

Bọn họ không dám bước tới đối phó với Lý Phàm, ai cũng lộ vẻ mặt sợ sệt.

Nhưng Trương Binh lại một lòng muốn trừng trị Lý Phàm, ra sức giục cấp dưới của mình.

Mấy cấp dưới đó không dám làm trái ý của Trương Binh, đành phải liều mạng bắt đầu ra tay với Lý Phàm.

Hơn nữa bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, gần như khiến người khác chẳng thể đề phòng.

Lý Phàm thấy thế cũng mỉm cười, đến giờ mà đám người đó vẫn tùy ý ra tay với mình, chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.

Nhưng anh không hề sợ hãi, mà nhẹ nhàng hạ gục đám người đó.

Trương Binh thấy cấp dưới của mình đều bị hạ gục, thì sắc mặt nhất thời giận dữ.

Lý Phàm đánh người trước mặt anh, chẳng khác gì không nể mặt anh.

“Cậu tiêu đời rồi, cậu đợi đó cho tôi.” Trương Binh nổi giận đùng đùng nói.

Lý Phàm mỉm cười không nói gì, nhìn anh ta như một tên ngốc.

Trương Binh vừa ra ngoài đã gọi một người đàn ông cao lớn tới.

Người đàn ông cao lớn đó nghe thấy Trương Binh gọi mình, thì vội vàng chạy tới: “Đội trưởng Trương, anh cần em giúp chuyện gì à?”
Thái độ của anh cực kỳ khách sáo với Trương Binh, vì trước đây anh từng bị bắt vì tội ẩu đả, nếu không có Trương Binh thả anh ra, rồi cho anh công việc này.

Thì đến giờ anh vẫn bị nhốt ở trong đó.

Anh luôn muốn tìm cơ hội để nịnh bợ Trương Binh, ai ngờ hôm nay cơ hội đã tới rồi.

“Nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, mấy ngày nay tôi luôn không cho cậu giúp tôi, giờ đã đến lúc dùng đến cậu rồi.” Trương Binh cười híp mắt nói.

Người đàn ông cao lớn đó nhất thời vỗ ngực nói: “Anh Trương, em nhất định sẽ đồng ý ngay.”
“Tốt lắm, đúng lúc tôi có một chuyện làm phiền cậu, nếu cậu không làm được, thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”

Trương Binh cười khẩy.

Người đàn ông cao lớn đó biết đối phương đang nhờ anh trừng trị người khác, trong lòng anh mừng rỡ, mấy ngày nay anh luôn ngứa tay ngứa chân, muốn rèn luyện một tý, ai ngờ Trương Binh lại tạo cơ hội cho anh.

“Cái đó, lỡ em đánh quá nặng thì sao?” Người đàn ông cao lớn không nhịn được hỏi.

“Cậu đánh càng nặng càng tốt, thằng ranh đó làm tôi mất hết mặt mũi, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ bảo đảm cho cậu.” Trương Binh tức giận xua tay nói.

Người đàn ông cao lớn nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, giờ mới không còn băn khoăn gì nữa.

Lúc Trương Binh quay về, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, mấy cấp dưới của anh đang hèn mọn bóp vai đấm chân cho Lý Phàm.

Phải biết rằng, chỉ có anh mới được hưởng thụ đãi ngộ này, mắt anh bùng lên lửa giận, như muốn ăn thịt Lý Phàm.

Thằng nhãi này này không hề nể mặt anh, chẳng phải cậu ta đang cố ý đối đầu với anh à?
Anh quyết định phải cho Lý Phàm biết mình lợi hại đến đâu, nên ra hiệu cho người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông cao lớn nhanh chóng hiểu rõ, người mà Trương Binh nhờ anh đối phó là ai, anh lộ vẻ mặt hung dữ đi về phía Lý Phàm.

Anh đã từng giết người, tất nhiên trên người sẽ có sát khí.

Ai ngờ Lý Phàm chẳng hề nhúc nhích.

Người đàn ông cao lớn vô tình nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, hình như anh đã nhìn thấy một biển thi thể trong mắt đối phương.

Anh nhất thời kinh ngạc, điều này đã làm anh bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.

Đợi anh hoàn hồn lại, Lý Phàm đã đấm trúng bụng anh rồi.

Người đàn ông cao lớn rên rỉ, đau đến mức ôm bụng, không ngừng lăn lộn dưới sàn.

Trương Binh xoa trán, mặt mày u ám, thằng ranh này thật mất mặt, anh vốn định nhờ cậu ta dạy Lý Phàm một bài học, để trút giận thay mình, ai ngờ cậu ta lại yếu ớt như vậy, bị Lý Phàm chiếm thế thượng phong trước.

Sau khi bớt đau, người đàn ông cao lớn nghiến chặt răng, giận dữ nhìn Lý Phàm, tốc độ ra tay cực kỳ nhanh như quạt gió lớn.


Lý Phàm mỉm cười không nói gì, hoàn toàn không để trong lòng, đúng lúc này, anh vươn tay đấm vào người anh ta.

Mặc dù người đàn ông cao lớn nhìn thấy rất rõ, nhưng Lý Phàm ra tay quá nhanh, khiến anh hoàn toàn không thể ngăn cản được.

Anh đau đến mức lùi về sau mấy bước, suýt không đứng vững.

Lý Phàm hờ hững nói: “Thực lực như vậy cũng muốn múa rìu qua mắt thợ với tôi?”
Bị đánh trúng hai lần liên tiếp, toàn thân người đàn ông cao lớn đã vô cùng đau đớn, không nhịn được muốn rời khỏi đây, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trương Binh, anh lại từ bỏ suy nghĩ này.

Nếu anh cầu xin Lý Phàm, chắc chắn Trương Binh sẽ không tha cho anh, anh biết rõ lòng dạ anh ta độc ác đến cỡ nào.

Người đàn ông cao lớn như phát điên, dốc hết sức lao về phía Lý Phàm.

Lý Phàm túm cổ anh ta, rồi bẻ tay ra sau, vật ngã người đàn ông cao lớn ngay.

Người đàn ông cao lớn cảm thấy xung quanh đầu đều là sao, trời đất quay cuồng rồi ngất xỉu.

Trương Binh chứng kiến cảnh tượng này thì sợ đến ngây người, không ngờ Lý Phàm lại nhẹ nhàng hạ gục người đàn ông cao lớn như vậy, phải biết rằng một mình cậu ta có thể đánh với mấy chục người, ban đầu anh thấy cậu ta đánh đấm khá tốt.

Nên mới thả đối phương ra ngoài làm đàn em của mình, ai ngờ người mà anh lấy làm kiêu ngạo lại không đỡ nổi một đòn trước mặt Lý Phàm.

Lý Phàm từng bước áp sát Trương Binh, anh ta bỗng có dự cảm không lành, lùi về sau mấy bước, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Anh nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma, vì đối phương quá đáng sợ, nếu nói anh không sợ thì chắc chắn đó là giả.

“Cậu đừng tới đây, nếu cậu còn bước tới, cậu sẽ hối hận.” Trương Binh liên tục lùi về sau, giọng nói bắt đầu run rẩy.

Trương Binh chỉ nhìn thấy một bóng đen, rồi trong phòng vang lên tiếng tát lanh lảnh..


Bình Luận (0)
Comment