Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1045



Suy nghĩ của ông cụ nhà họ Đế rất đơn giản, ông biết lần này ông đã gặp trở ngại rồi, nhưng ông hy vọng đối phương đừng đối đầu với mình, dù phải trả giá thế nào ông cũng bằng lòng.

Dù gì việc chuyển nhượng một nửa cổ phần, đừng nói là ông, nếu đổi là người khác cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu này.

Lý Phàm biết ông cụ nhà họ Đế đang nghĩ gì, chẳng qua ông ta không muốn đồng ý với yêu cầu này.

Nhưng anh không hề chừa đường lui cho ông cụ nhà họ Đế, trước đây đối phương đối đầu với anh ở khắp nơi, giờ gặp phải tình trạng này, chỉ có thể nói là do ông ta đáng đời.

Nên trong chuyện này, Lý Phàm chẳng hề đồng tình với suy nghĩ của ông cụ nhà họ Đế, ngược lại còn cho rằng là do ông ta tự làm tự chịu.

“Thật ngại quá, tôi sẽ không đồng ý với ông về chuyện này.” Lý Phàm mở miệng nói.

Ông cụ nhà họ Đế nghe xong thì trong lòng cực kỳ giận dữ, ông không ngờ Lý Phàm dám ăn nói với mình như vậy, ông cho rằng anh quá bành trướng, thật sự không để ông vào mắt.


“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Ông cụ nhà họ Đế cực kỳ giận dữ nói.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ông hãy nhượng một nửa cổ phần, bằng không chuyện này không còn gì để thương lượng nữa.”
Sắc mặt đám người nhà họ Đế đều trở nên khó coi, rõ ràng anh đang ép bọn họ, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại quá đáng như vậy.

“Cậu đừng có mà quá đáng, cậu muốn há miệng chờ sung ư, làm gì dễ như vậy?” Mọi người đều rất tức giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười không nói gì, theo anh thấy đám người này đang cố ý làm thế, vậy thì anh sẽ không nói thừa thãi với họ nữa.

“Nếu đã như thế thì tôi cũng hết cách rồi, các người tự xem mà làm đi.” Lý Phàm xua tay nói.

Đám người nhà họ Đế nghe xong thì mặt mày ảm đạm.

Cuối cùng ông cụ nhà họ Đế đã nghĩ ra một cách, chủ động giảm tổn thất xuống mức thấp nhất: “Thế này đi, tôi có một cách hay hơn, sau này tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu nữa, hơn nữa sẽ dùng tài nguyên nhà họ Đế hợp tác với Họa Vân Y, đây là lợi nhuận lâu dài, tốt hơn một nửa cổ phần nhiều.”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của ông từ trước đến nay, nói thật, dù hợp tác với tập đoàn Họa Vân Y, thì trong lòng ông cũng mất thăng bằng, dù sao cảm giác này cũng giống như bị áp chế, làm ông rất khó chịu.

Lý Phàm mỉm cười, suy nghĩ này của ông cụ nhà họ Đế thật sự quá ngây thơ, đến giờ mà ông ta vẫn mê muội không chịu tỉnh.

Lý Phàm khẽ cười nói: “Chuyện này là do ông nói đấy nhé.”
Ông cụ nhà họ Đế gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng.

Trong lòng mọi người đều rất khó chịu, cho rằng Lý Phàm đang uy hiếp bọn họ.

Lý Phàm biết ông cụ nhà họ Đế là người nói được làm được, nên nghĩ ông ta sẽ không dễ làng thất hứa.


Ông cụ nhà họ Đế nhìn cháu cả của mình, rồi giao cho anh ta toàn quyền xử lý chuyện này.

Cậu cả nhà họ Đế sửng sốt, bảo anh giải quyết chuyện của Lý Phàm, chẳng khác nào cưỡng ép đẩy anh vào trong hố lửa, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

Bản thân anh vốn có thù với Lý Phàm, giờ bảo anh hợp tác với anh ta, ông cụ đang cố ý gây khó dễ cho anh đúng không? Nhưng nếu ông cụ đã nói thế, thì anh buộc phải chấp hành, anh chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.

Dù gì trong tình huống này, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải hợp tác với Lý Phàm.

Lý Phàm thấy người nhà họ Đế không đối đầu với mình nữa, mới yên lòng hơn, anh còn lo bọn họ sẽ tới gây sự với anh, giờ xem ra anh đã suy nghĩ dư thừa rồi.

Xử lý xong chuyện nhà họ Đế, Lý Phàm mới ngồi máy bay về Hán Thành.

Điều duy nhất làm Lý Phàm bất ngờ là, anh phát hiện gần đây không ai tới làm phiền anh, tình huống này làm anh cảm thấy rất hiếm có, hình như có điều bất ổn, lẽ ra mấy người đó nên tới quấy rối, chứ không phải im lặng thế này.

Lý Phàm khẳng định Long Môn đang có động thái lớn nào đó.

Ngài Võ thấy Lý Phàm quay về thì vội chào đón: “Cậu Lý, cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi còn lo cậu sẽ không quay về được.”
Ông rất hài lòng về Lý Phàm, không ngờ anh lại có thể quay về, kết quả này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông, nếu không tận mắt nhìn thấy, ông không dám tin đây là sự thật.

Lý Phàm trợn mắt, nghe ý của đối phương như thể không mong anh quay về, nhưng giờ anh chẳng muốn so đo với ngài Võ.

“Nhà họ Đế đã hứa rồi, sau này sẽ không gây sự nữa, chuyện này ông cứ yên tâm, ông có thể nhẹ lòng quay về rồi.” Lý Phàm hờ hững nói.

Ngài Võ nghe xong thì cảm thấy mọi thứ như đang nằm mơ, hơi khó tin, ông ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, tưởng anh đang nói đùa với mình.

“Cậu Lý, cậu đang lừa tôi đúng không, sao đám người nhà họ Đế có thể dễ dàng chịu để yên như vậy?”

Ngài Võ rất nghi ngờ về chuyện này, ông đã chứng kiến thái độ lật lọng của nhà họ Đế rồi.

Dù đã có lời hứa của đối phương, nhưng ông không dám quay về Võ Thành, sợ nhà họ Đế sẽ tới trả thù mình.

Lý Phàm cười đáp: “Nếu ông không tin cũng chẳng sao, ông có thể ở lại Hán Thành thêm một khoảng thời gian rồi hẵng quay về.”
Ngài Võ ngẫm nghĩ, thấy anh nói cũng có lý, không bằng ông ở lại Hán Thành một khoảng thời gian, để xem liệu bên nhà họ Đế có giở trò gì không?
Rồi Lý Phàm chào tạm biệt ngài Võ, giờ anh chỉ để tâm đến chìa khóa Long Môn, nó vẫn đang nằm trong tay anh, nhưng không trọn vẹn, nên chẳng có tác dụng gì.

Anh rất nghi hoặc, không biết chìa khóa Long Môn này có tác dụng gì, về cơ bản nó là một thứ không trọn vẹn.

Đúng lúc này, Trương Đức Võ bỗng chạy tới nói: “Cậu Lý, khoảng thời gian này tôi đã đi nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được thợ mở khóa hàng đầu, chúng ta có thể đưa chìa khóa Long Môn cho ông ta xem thử, nói không chừng ông ta có thể sửa lại nguyên vẹn.”
“Có chuyện như vậy nữa à?” Trong lúc Lý Phàm đang lúng túng, thì lời nói của Trương Đức Võ đã mang tới nhiều hy vọng cho anh.

Lý Phàm không khỏi mưng rỡ, không ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình, anh rất hài lòng nhìn Trương Đức Võ, thông tin này của ông ta tới rất đúng lúc.

Lý Phàm và Trương Đức Võ nhanh chóng xuất phát đến nơi ở của thợ sửa khóa.

Trương Đức Võ bỗng lên tiếng: “Cậu Lý, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước, tính khí người thợ này rất kỳ lạ, gần như không bị lay động trước mọi điều kiện.”
Lý Phàm nghe xong thì chẳng hề để tâm, anh cũng biết hễ là người có năng lực, thì đều có tính khí khác thường.

Lý Phàm gật đầu, giờ Trương Đức Võ mới đi gõ cửa, một lúc sau, một ông lão hơn 60 tuổi bước ra ngoài..


Bình Luận (0)
Comment