Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1052



Lý Phàm biết rõ đây là thủ đoạn quen dùng của Long Môn.

Anh không ngờ Long Môn lại quá quắt như vậy, lại dám làm ra việc này, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Dù thế nào anh cũng phải ngăn cản việc này xảy ra mới được.

“Cô yên tâm, là Long Môn đang giở trò, tôi rất có lòng tin sẽ đối phó được người của Long Môn.” Sắc mặt Lý Phàm bình tĩnh nói.

Người đẹp cao gầy nghi ngờ liếc nhìn Lý Phàm.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô ta sẽ nghi ngờ đối phương đang nói đùa cô ta.

Bởi vì cô ta biết rõ địa vị của Long Môn ở Hán Thành.

Nhưng đối phương lại dám cam đoan như thế, nếu đổi thành người khác sợ là sẽ hốt hoảng không thôi rồi Cô ta không hiểu tại sao đối phương lại can đảm như vậy?
Lúc này người đẹp cao gầy tươi cười nói: “Anh đừng đùa tôi nữa, tôi rất hiểu thủ đoạn của Long Môn, với bản lĩnh của anh chắc chắn không phải là đối thủ của Long Môn.”
Cô ta nghĩ nhất định đối phương đang an ủi cô ta, nhưng cô ta vẫn nhận lấy tấm lòng này của đối phương.

Người đẹp cao gầy rất muốn nhanh chóng trở về một chuyến.

Lý Phàm khuyên không được chỉ đành đi cùng với cô ta.


Bây giờ đang là lúc dầu sôi lửa bỏng, nếu đối phương trở về lúc này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Ai ngờ người đẹp kia lại bắt taxi rời đi luôn.

Lý Phàm thấy cô ta đi vội vã như vậy cũng bó tay.

Người phụ nữ này quá lỗ mãng, rõ ràng biết đây là cái bẫy của Long Môn thế mà còn đâm đầu vào.

Không đúng! Lý Phàm bỗng phát hiện việc này rất khác thường.

Bên ngoài biệt thự của anh chắc chắn sẽ không có taxi, nhưng tại sao hôm nay lại trùng hợp xuất hiện một chiếc taxi thế này?
Sắc mặt của Lý Phàm thay đổi, anh phát hiện việc này rất nghiêm trọng.

Nếu vậy anh nhất định phải ngăn cản mới được nếu không mọi thứ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Bất kể thế nào Lý Phàm cũng phải ngăn cản.

Anh lập tức lái xe của mình đuổi theo.

Chiếc taxi kia không hề phát hiện có người đi theo xe mình nhưng gương mặt của tài xế có vết sẹo, lộ ra vẻ cực kỳ hung ác.

Hơn nửa tiếng sau, người đẹp cao gầy mới sững sờ phát hiện có gì đó không đúng.

Tại sao tài xế không đưa cô ta đến công ty, đáng lẽ ra lúc này cô ta đã đến công ty rồi mới phải.

“Bác tài, có phải anh đi nhầm chỗ rồi không? Đây không phải là đường đến công ty.” Người đẹp kia lập tức nhịn không được hỏi.

Tài xế đột nhiên nở nụ cười nham hiểm: “Đương nhiên đây không phải là đường đến công ty, mà là đường đến nhà máy bỏ hoang.”
Người đẹp kia nghe vậy lập tức có linh cảm chẳng lành.

Cô ta phát hiện người tài xế này có vấn đề.

Cô ta nhíu mày: “Rốt cuộc anh là ai? Anh mau dừng xe lại cho tôi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Tùy cô.

Bên trong xe của tôi đã chặn hết tín hiệu rồi.” Tài xế xe taxi cười chế giễu nói.

Người đẹp cao gầy ngẩn ra.

Cô ta vô thức bấm nút gọi điện thoại, kết quả đúng là không thể nào gọi được.

Cuối cùng tài xế taxi lái xe đến một nhà máy bỏ hoang, người đẹp cao gầy không khỏi hoảng sợ.

Lúc này cô ta cực kỳ hối hận, nếu sớm biết như vậy lúc nãy cô nên nghe lời Lý Phàm, không nên tự ý hành động.


Nếu có Lý Phàm ở đây nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này trong lòng cô ta cực kỳ hối hận.

Có vô số tên côn đồ đang đứng trong nhà máy bỏ hoang, thấy người đẹp cao gầy này bọn họ chẳng khác nào sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon, thèm nhỏ dãi.

Bọn họ không ngờ người phụ nữ lại xinh đẹp như vậy.

Cả đám đều ngây ra như phỗng, nhịn không được liếm môi, vô thức nhìn chằm chằm về phía người đẹp kia.

Người đẹp cao gầy kia thấy những cặp mắt nóng rực kia cứ nhìn chằm chằm mình, trong lòng cô ta vừa căm ghét lại vừa sợ hãi.

Bạch quân sư đi tới, anh ta móc tiền ra, vứt lên người tài xế taxi kia nói: “Cút đi.”
Người tài xế kia không những không tức giận, ngược lại còn cười ha ha nhận lấy số tiền kia, sau đó đi nhanh như chớp.

“Được được được.” Tài xế taxi sướng rơn, tiền nhiều như vậy lần này gã ta trúng mánh rồi.

Bạch quân sư khinh thường liếc mắt nhìn người tài xế kia, theo anh ta thấy tài xế kia quá mức bảo thủ, anh ta cười khinh bỉ, không để trong lòng.

“Anh là ai?” Người đẹp cao gầy kia không biết Bạch quân sư, lạnh lùng nói.

Bạch quân sư mỉm cười nói: “Tôi chính là tâm phúc bên cạnh Long Hậu, Bạch quân sư, cũng là người của Long Môn.”
Người đẹp cao gầy kia hoảng sợ, quả nhiên giống như Lý Phàm đã nói.

Hết thảy mọi việc không phải là trùng hợp, mà là Long Môn đang giở trò.

“Yên tâm, cô chỉ cần thành thật một chút là được.

Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội của cô, bảo ông ta đến đổi cô.

Nếu ông ta không đến, tôi sẽ chơi cô trước mặt mọi người đàn em của tôi.” Bạch quân sư nói xong, tầm mắt dừng trên người người đẹp cao gầy kia rất lâu.

Người đẹp cao gầy tức giận tát đối phương một bạt tai.

Bạch quân sư không phải là người luyện võ.

Sau khi ăn một cái tát như trời giáng, anh ta cũng ngớ người, sắc mặt cũng từ từ trở nên khó coi.

Anh ta là Bạch quân sư, chưa có ai dám đối xử với anh ta như vậy.

Điều khiến anh ta tức giận là người phụ nữ lại dám đánh anh ta, anh ta không khỏi xù lông.

Bây giờ anh ta chỉ muốn xử lý đối phương.


Bạch quân sư giận dữ hét: “Rất tốt, không bằng tôi bắt cô lại sau đó gọi điện thoại sau.”
Lúc này Bạch quân sư đã thay đổi ý định, liếm khóe miệng, bắt đầu tới gần người đẹp cao gầy.

Người đẹp cao gầy sa sầm mặt.

Cô ta không ngờ đối phương lại ngang ngược như vậy.

Nhưng ở một nơi hoàng tàn vắng vẻ như thế này, dù cô ta có kêu cứu đến rách cả họng cũng chẳng có ai đến cứu cô ta.

Đúng lúc này xe của Lý Phàm dừng lại, anh vừa nhìn đã thấy cảnh tượng này, liền trêu chọc Bạch quân sư: “Ái dà, đây không phải là Bạch quân sư sao? Tại sao anh lại ở đây?”
Khi Bạch quân sư nghe được tiếng của Lý Phàm, anh ta không khỏi rùng mình.

Bởi vì Lý Phàm là nỗi bóng ma trong lòng anh ta.

Anh ta vô thức ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được Lý Phàm.

Anh ta run người, đửng lảo đảo.

Cả người ngơ ngác.

Sao thằng nhãi này lại có mặt ở đây? Nếu không phải anh ta cũng có mặt tại hiện trường thì anh ta tuyệt đối không tin.

Người đẹp cao gầy kích động quay đầu lại, như thể đã thấy được hy vọng, sau đó hai mắt cô ta nhòe đi.

Tuy đối phương giỏi đánh nhau, nhưng bên kia lại có quá nhiều người, một mình anh làm sao có thể đối phó với nhiều người như vậy?
“Anh đi mau! Dù anh tới cứu tôi tốt xấu gì cũng phải kêu cảnh sát tới chứ?” Người đẹp cao gầy vừa cạn lời lại vừa bất đắc dĩ.

Cô ta nghĩ Lý Phàm đúng là làm việc không biết suy nghĩ, ngay cả việc này cũng không suy nghĩ tới.

Lý Phàm nghe vậy chỉ thấy buồn cười.

Đã đến lúc nào rồi mà cô ta còn không biết xấu hổ chỉ trích anh.

“Yên tâm đi, một mình tôi cũng dư sức đối phó bọn chúng.” Lý Phàm mỉm cười nói..


Bình Luận (0)
Comment