Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1057



Trúc Hoa Nguyệt nghe vậy, cô ta lập tức từ chối, đối với cô ta, cô ta không hề thích đối phương chút nào cả, người đàn ông này cứ không ngừng bắt chuyện như vậy khiến cô ta thấy rất phản cảm.

“Xin lỗi, tôi không thích anh, anh hiểu ý của tôi chứ?” Trúc Hoa Nguyệt mất kiên nhẫn nói.

Cô ta đã rất phản cảm với đối phương rồi, đối phương lại cứ dây dưa không dứt khiến cô ta đau đầu không thôi.

Khóe miệng người đàn ông mấp máy, anh ta không ngờ mình lại thảm hại đến vậy, chỉ việc bắt chuyện thôi mà cũng thất bại đến hai lần, đến bây giờ anh ta cũng không biết mình đã sai ở đâu, anh ta cho rằng chắc chắn là đối phương cố ý làm như vậy.

Anh ta nói với Trúc Hoa Nguyệt: “Được, là cô ép tôi đó.”
Trúc Hoa Nguyệt coi đối phương như kẻ ngốc, trực tiếp làm ngơ anh ta.


Người đàn ông mặc vest không ngờ Trúc Hoa Nguyệt lại khó đối phó đến vậy, có điều may là anh ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, trước khi đến đây, anh ta đã gọi tới một đám người giúp đỡ, anh ta tin rằng, có bọn họ ở đây thì chẳng lẽ anh ta còn sợ không đối phó nổi một cô gái nữa sao?
Sau khi Trúc Hoa Nguyệt đi ra ngoài, người đàn ông mặc vest bảo đồng bọn của mình tìm một nơi không người để ra tay.

Người đàn ông mặc vest nhìn thấy dáng người của Trúc Hoa Nguyệt thì lập tức nuốt nước miếng, trong lòng đã nghĩ lung tung, nếu anh ta có được người phụ nữ như này, coi như đời này anh ta không sống uổng.

Nếu để Long Hậu biết được suy nghĩ trong lòng của anh ta, e rằng Long Hậu sẽ cảm thấy cạn lời lắm, bà ta còn tưởng rằng đối phương tài giỏi cỡ nào, kếu quả lại trở thành như vậy chỉ vì một người phụ nữ.

Người đàn ông mặc vest đã nghĩ thông suốt, anh ta muốn Trúc Hoa Nguyệt biết được sự lợi hại của mình, anh ta xoa tay, bắt đầu quan sát Trúc Hoa Nguyệt từ trên xuống, đối với anh ta mà nói, thứ anh ta cần chính là kết quả như thế này, anh ta đã nghĩ xong cách để đối phương phải trả giá rồi.

Trúc Hoa Nguyệt cảm thấy được suy nghĩ xấu xa của đối phương, cô ta không ngờ đến lúc này rồi mà tên ngốc này còn có suy nghĩ xa vời thực tế như vậy, cô ta vô cùng khinh thường.

Người đàn ông mặc vest vẫy tay với đám đàn em của mình, đám đàn em của anh ta lập tức ra tay với Trúc Hoa Nguyệt, lúc Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy đám người này thì cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Chỉ đám người này thì hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta, Trúc Hoa Nguyệt vẫn rất tự tin với bản thân mình, cô ta bắt đầu ra tay với đám người kia, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước.

Tuy cô ta không biết võ công, nhưng trên người cô ta lại toàn là thuốc độc, cô ta tin rằng đám người đó không dám tới gần.

Sau khi trúng chiêu, không ít người đau đớn đến chết đi sống lại, nội tâm bọn họ gần như sụp đổ, người phụ nữ này cũng khó đối phó thật đó, bọn họ không ngờ đến người ăn quả đắng chính là bản thân mình.

Bọn họ hít sâu một hơi, không dám tin mọi thứ trước mắt là thật, bọn họ đều bắt đầu chùn bước, đến lúc này rồi, bọn họ cũng không dám hành động khinh suất nữa, vì người phụ nữ này quá đáng sợ.


Nếu bọn họ nói Trúc Hoa Nguyệt không lợi hại thì chắc chắn là giả, bọn họ cũng không ngờ đến Trúc Hoa Nguyệt lại lợi hại đến mức độ này.

Người đàn ông mặc vest thấy đám đàn em của mình đều không dám tiến lên trước nữa thì không khỏi nhíu mày: “Đám phế vật mấy người còn ngơ ra đó làm gì, mau ra tay đi.”
Đám người kia nghe thấy vậy thì đều nghiến răng nghiến lợi, đối phương đã lên tiếng rồi, bọn họ mà còn không ra tay e là sẽ không còn mạng để sống nữa, bọn họ biết rất rõ thủ đoạn của người đàn ông mặc vest.

Lúc này bọn họ mới dốc hết can đảm để ra tay với Trúc Hoa Nguyệt, động tác càng lúc càng cay độc hơn, hơn nữa lúc ra tay lại vô cùng ghê gớm, gần như khiến người ta không thể nào kháng cự lại.

Trúc Hoa Nguyệt thấy vậy cũng vẫn bình tĩnh, có điều hai tay địch không lại bốn tay, đối phương quá nhiều người, cô ta dần dần ở thế hạ phong, nếu bây giờ gọi người nhưng cũng không kịp nữa.

Đột nhiên, cô ta nhìn thấy Lý Phàm, lúc thấy Lý Phàm cô ta liền thấy vui thầm trong lòng, lên tiếng cầu cứu Lý Phàm.

Hóa ra lúc Lý Phàm thấy Trúc Hoa Nguyệt không ở đó, anh đã cố ý đến quán café mà đối phương thường đến để tìm người, kết quả anh lại không thấy cô ta đâu, trong lòng liền có dự cảm không hay.

Đôi tai anh nhạy bén nghe thấy tiếng hét của Trúc Hoa Nguyệt, sau khi nghe thấy tiếng hét của Trúc Hoa Nguyệt, anh vô thức chạy đến đây, lúc này mới nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt đang bị bao vây.

Khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh không thể bình tĩnh nổi nữa, bất kể như thế nào anh cũng phải ngăn cản mọi chuyện này lại mới được, nếu không, mọi chuyện nhất định sẽ vượt xa ra khỏi tưởng tượng của anh, nghĩ đến đây, anh bắt đầu ra tay với đám người kia.

Người đàn ông mặc vest không biết Lý Phàm, thấy Lý Phàm dám ngăn cản chuyện này, anh ta khinh thường, chắn trước mặt Lý Phàm, cười một cách xấu xa nói: “Nhóc con, muốn anh hùng cứu mỹ nhân à, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của tôi.”
Lý Phàm thấy vậy, anh cười nhưng không nói, coi như không có chuyện gì xảy ra, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn dám ngăn cản anh, không phải đang tìm chết thì là gì chứ, anh đã nghĩ ra cái giá đắt đỏ nhất cho đối phương rồi.

Anh đánh mạnh một quyền lên người người đàn ông mặc vest, anh ta ngơ ra, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin là thật.


Anh ta đã luyện tán thủ mấy năm, nhưng ai ngờ được anh ta lại bị đối phương đánh bại một cách dễ dàng đến vậy, tâm trạng anh ta gần như sụp đổ, anh ta chỉ có một suy nghĩ đó chính là khiến Lý Phàm phải trả cái giá nặng nề nhất.

Anh ta đột nhiên ra tay với Lý Phàm, nhưng động tác nhanh nhẹn của anh ta trong mắt Lý Phàm lại như được tua chậm lại, Lý Phàm nhẹ nhàng né sang một bên, giữ cánh tay của đối phương rồi vặn lại.

Người đàn ông mặc vest kêu lên thảm thiết, cánh tay của anh ta bị uốn quanh thành một góc vặn vẹo, anh ta bắt đầu trở nên điên cuồng, kết quả này khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin là thật.

Anh ta chợt ra tay với Lý Phàm, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước.

Lý Phàm chỉ muốn đi cứu Trúc Hoa Nguyệt, không muốn dây dưa với đối phương nữa, anh đạp đối phương một cái, người đàn ông mặc vest không kịp phản ứng lại, anh ta nằm úp xuống mặt đất, trông không khác gì một tên khốn.

Lúc thấy Lý Phàm tới, Trúc Hoa Nguyệt như nhìn thấy bạch mã hoàng tử của mình, cô ta biết đối phương sẽ tới cứu mình nên không quá ngạc nhiên về điều này, cô ta vội vẫy tay với Lý Phàm.

Lúc này Lý Phàm mới vội bước tới, bước đến trước mặt Trúc Hoa Nguyệt, anh nói: “Cô không sao chứ.”
Đám đồng bọn của người đàn ông mặc vest thấy Lý Phàm đột nhiên xuất hiện thì đều nhíu mày lại, nhìn Lý Phàm với sắc mặt không chút thiện cảm, nói: “Nhóc con, có phải cậu đang muốn chết hay không, không thấy Long Môn đang hành sự sao?”
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc Lý Phàm lại cảm thấy bực bội, khí thế hừng hực, lạnh lùng nói: “Tôi muốn dạy dỗ đám người Long Môn đấy, chết hết đi.”.


Bình Luận (0)
Comment