Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 12

Tiếng chuông ma quái lại vang lên trong lúc này làm cho bầu không khí trong phòng làm việc bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt của Vinh Bân trầm xuống, trong lòng nghi ngờ, đã trễ như thế rồi mà ai lại còn gọi điện thoại cho mình vậy chứ?

Ông ta vừa mới kết nối thì đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến âm thanh gào thét của Vinh Xương Hòa, phẫn nộ quát: “Vinh Bân cậu có biết là cậu đã làm chuyện ngu xuẩn gì không hả?”

“Bác cả, có chuyện gì vậy?” Vinh Bân giật mình, cả người co rúm lại.

Người sáng lập tập đoàn Vinh Khang cũng chính là bác cả của ông ta, giờ phút này tự dưng lại tức giận như thế.

Đây là chuyện mà từ trước đến giờ ông ta chưa từng nhìn thấy.

“Còn hỏi thế nào nữa, tôi hỏi cậu bây giờ anh Lý có ở trước mặt của cậu không hả?” Vinh Xương Hòa lạnh giọng hỏi.

Trong lòng của Vinh Bân run lên, anh Lý?

Ông ta nhấc mắt lên nhìn về phía Lý Phàm đang đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, là cậu ta?

“Có, có.” Vinh Bân nhanh chóng trả lời.

Vinh Xương Hòa chửi mắng: “Cậu lập tức nói xin lỗi với anh Lý cho tôi, còn nữa, chuyện hợp tác ở Hán Thành của các người toàn bộ nghe theo lời của anh Lý, người ta kêu cậu hợp tác với ai thì cậu phải hợp tác với người đó, có nghe rõ chưa hả?”

Vinh Bân cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lại làm kinh động đến bác cả của mình phải tự động ra lệnh?

“Bác cả, bác làm sao vậy? Lý Phàm chỉ là một đứa con rể ở rể cho nhà họ Cố ở Hán Thành mà thôi, có tài đức gì mà quyết định chứ?” Vinh Bân không hiểu hỏi ngược lại, đồng thời ánh mắt rơi ở trên người của Lý Phàm.

Cái tên nhóc này cuối cùng là người như thế nào?

“Ngu ngốc, cái gì mà là con rể vô dụng chứ? Tôi nói cho cậu biết Vinh Bân, anh Lý tuyệt đối là người cậu không thể đắc tội được, nếu như cậu chọc giận anh Lý rồi thì Vinh Khang của chúng ta cách ngày phá sản không còn xa nữa đâu!” Vinh Xương Hòa quát.

Nghe nói như vậy, trong đầu của Vinh Bân bỗng nhiên thắt chặt lại, dường như là gặp phải một ngọn sấm lớn, trong nháy mắt cả người trở nên cứng đờ.

Bác cả đã nói như vậy rồi liền cho thấy Lý Phàm căn bản cũng không phải như là những gì mình đã nghe thấy.

Giờ phút này ông ta thấy lạnh cả người, cơn lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu của Vinh Bân.

Mồ hôi lạnh cũng thấm ướt thái dương của ông ta.

Mà lúc này Lý Phàm lại hờ hững mở miệng nói: “Chủ tịch Vinh, suy nghĩ thông suốt chưa vậy?”

Vinh Bân làm gì còn dám trì hoãn nữa, vội vàng cung kính nói với Lý Phàm: “Anh Lý, đã nghĩ thông suốt rồi, tất cả đều dựa theo lời dặn dò của cậu mà làm, người mà Vinh Khang chúng tôi hợp tác nhất định là cô Cố Họa Y của công ty thuốc Vân Sinh.”

Ngay lúc ông ta vừa mới dứt lời thì ở cửa có một đội bảo vệ xông vào, nổi giận đùng đùng kêu lên: “Chủ tịch, chính là thằng nhóc này đến đây gây chuyện có đúng không? Con mẹ nó kiếm chuyện với ai mà lại dám đến kiếm chuyện với Vinh Khang, chắc là không muốn sống rồi.”

Bốn năm tên bảo vệ thô kệt cao lớn cầm trong tay dùi cui ngừa bạo lực, giương nanh múa vuốt với Lý Phàm.

Vinh Bân nhìn thấy cảnh tượng này thì trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Những cái tên ngu ngốc này, lúc nào không đến lúc này lại đến.

Chát!

Vinh Bân tức giận tát một bàn tay vào đội trưởng đội bảo vệ mới nói với Lý Phàm, giận tím mặt quát: “Làm càn! Ai lại bảo các người vô lễ với anh Lý hả, đều cút hết cho tôi.”

Đội trưởng đội bảo vệ hoàn toàn ngây ngốc, che gương mặt đau rát của mình, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Tình huống gì đây chứ?

“Chủ tịch, không phải là chủ tịch kêu chúng tôi…” Đội trưởng của nhân viên bảo vệ còn đang muốn giải thích.

Vinh Bân lập tức giận dữ trừng mắt nhìn ông ta, sau đó khúm núm cười nói với Lý Phàm: “Anh Lý, thật ngại quá, những người này không có đầu óc, chuyện của cậu để cho tôi phụ trách, ngày mai tôi cũng sẽ cho người đi thông báo một chút.”

Lý Phàm gật gật đầu noí: “Phải xin nhờ chủ tịch Vinh, có điều là tôi hi vọng chủ tịch Vinh đừng rêu rao về chuyện này.”

“Hiểu rồi hiểu rồi.”

Vinh Bân nhanh chóng gật đầu nói.

Vừa mới dứt lời, Lý Phàm đã đi rồi, Vinh Bân vẫn còn khom lưng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi khỏi của anh.

Thẳng cho đến sau khi Lý Phàm đi rồi, ông ta mới thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh ở trên trán, áp lực lúc nãy thật sự quá lớn.

Một người trẻ tuổi có thể để cho bác cả phải đối đãi tôn trọng như thế, không thể xem thường được.

“Nghe rõ chưa, vậy thì nhanh đi sắp xếp cho xong xuôi đi, nhớ đó, không thể để lộ ra, ai mà dám tiết lộ ra ngoài nửa điểm tin tức thì Vinh Bân tôi chính là người đầu tiên không tha cho người đó.” Vinh Bân nói với trợ lý đứng ở bên cạnh, đồng thời cảnh cáo mấy người bảo vệ đó.

Đám người câm như hến vội vàng gật đầu.

Mà ở phía bên này, Lý Phàm vừa về đến nhà thì đã đến nửa đêm.

Anh nhẹ tay nhẹ chân thuần thục lấy chăn đệm nằm ở dưới đất, nằm ở dưới mặt đất, nghiêng người nhìn bóng lưng tinh tế của Cố Họa Y ở trên giờ.

Người phụ nữ của Lý Phàm anh không thể chịu thêm nửa điểm oan ức nào.

Đây chính là lời hứa của mình dành cho cô.

Dường như đã cảm giác được Lý Phàm trở về, Cố Họa Y nghiêng người qua nhìn Lý Phàm, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Lý Phàm cười nói: “Đi ra ngoài một lát ngủ đi ngày mai còn phải đi bệnh viện thăm Xuyến Xuyến nữa.”

Sắc mặt của Cố Họa Y kìm nén, miệng mím chặt nói: “Không ngủ được, nói chuyện với tôi đi.”

“Được.” Lý Phàm đáp.

Nhưng mà trong phòng lại rất im ắng, dường như là Cố Họa Y không biết phải nói cái gì.

Qua mấy phút như vậy, Cố Họa Y nói: “Thôi bỏ đi, đi ngủ thôi.”

Sau đó cô xoay người lại đưa lưng về phía Lý Phàm, đôi mắt to tròn sáng ngời, khóe mắt lướt qua một giọt nước mắt, nhìn trăng lưỡi liềm và những vì sao ở bên ngoài cửa sổ.

Lý Phàm nhìn bóng lưng của Cố Họa Y, thầm nói ở trong lòng: Họa Y, Lý Phàm anh đã đồng ý với em cho em một cuộc đời phồn hoa, nhất định sẽ làm được.

Em và Xuyến Xuyến nhất định sẽ cảm thấy hãnh diện vì anh.

Sẽ nhanh thôi, chờ thêm một chút nữa, tất cả mọi người sẽ biết Lý Phàm chồng của em không phải là một tên bỏ đi.

Một buổi tối không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Sáng ngày hôm sau Cố Họa Y liền đến công ty.

Lý Phàm ở trong nhà đang bận rộn trong phòng bếp làm bữa ăn sáng cho mẹ vợ với ba vợ.

Cả ngày hôm qua Vương Cẩn Mai trở về từ bệnh viện, mệt mỏi hết sức, lúc này bước ra từ trong phòng ngủ, vẫn còn đang oán trách: “Mệt chết đi được, sớm biết là ngày hôm qua đã không đi rồi, trong bệnh viện hỗn loạn quá trời.”

Lý Phàm bưng đồ ăn sáng từ trong phòng bếp ra, cười nói: “Mẹ, buổi sáng làm cho mẹ đây, ăn nhân lúc còn nóng.”

Vương Cẩn Mai trừng mắt nhìn Lý Phàm, tức giận nói: “Tên phế vật suốt ngày cũng chỉ biết ở trong nhà, cậu xem xem những người đàn ông ở bên ngoài có người nào giống như cậu không hả, thật là không có tiền đồ mà!”

Lý Phàm cười cười, sớm đã thành thói quen rồi, dứt khoát quay người lại bước vào trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Sáng ngày hôm nay anh còn muốn trở về nhà cũ một chuyến.

Vương Cẩn Mai thấy Lý Phàm không để ý đến mình, cũng chỉ lầm bầm vài câu

“Mẹ, con trở về nhà cũ một chuyến, sau đó con sẽ đến bệnh viện.” Lý Phàm nói với Vương Cẩn Mai đang ở trên bàn ăn rồi sau đó đi ra cửa.

Vương Cẩn Mai vẫn còn đang mắng chửi ở phía sau: “Lại trở về nhìn người mẹ sắp chết của cậu nữa đó hả? Về cũng không cần phải về đâu, cái đồ vô dụng.”

Lý Phàm bỗng nhiên dừng bước ở cửa ra vào, nhưng mà cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.

Chạy chiếc xe đạp điện, Lý Phàm chạy thẳng một đường đến nhà cũ.

Đây chính là căn nhà lúc trước nhà họ Cố cho Lý Phàm thuê, cũng coi như là một nơi cư trú nhỏ ở Hán Thành cho anh.

Ở phía xa xa, Lý Phàm đã thấy mẹ của mình đang vất vả bán bữa ăn sáng, gương mặt tiều tụy, thân hình gầy gò, nhưng mà vẫn không che giấu được khí chất cao quý bẩm sinh của bà.

Bà vốn dĩ là một cô gái cao quý nhưng rơi vào trong mảnh ruộng đồng như bây giờ.

Mà tất cả những chuyện này đều là do người phụ nữ kia ban tặng.

Long Hậu, Lý Phàm tôi nhất định phải tự tay cầm về những thứ mà mình đã mất đi!

Lý Phàm hít một hơi thật sâu, vội vàng chạy chậm đến kêu to: “Mẹ ơi, con đến rồi.”

Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhấc lông mày, gương mặt tràn đầy vẻ hiền lành nhìn Lý Phàm, dịu dàng cười nói: “Sao con lại trở về rồi, bà thông gia lại nói con bây giờ.”

Lý Phàm cười cười giúp mẹ bắt bếp lò, nói: “Không có việc gì đâu.”

Sau đó anh đỡ mẹ đi qua một bên để bà ngồi xuống: “Mẹ nghỉ ngơi một lát đi, để con làm cho.”

Người phụ nữ cười cười nhìn con trai của mình bận trước bận sau, trong lòng rất được an ủi, nhưng mà lại rất đau lòng.

Nếu như không phải là bởi vì muốn chăm sóc cho mình thì con trai cũng sẽ không phải vất vả như thế, cũng sẽ không phải ăn nhờ ở đậu.

“Đúng rồi, Họa Y và Xuyến Xuyến như thế nào?” Mẹ Lý không chịu ngồi yên, ngồi đó bao sủi cảo, cười hỏi.

Lý Phàm dừng lại, cười nói: “Đều rất tốt.”

Mẹ Lý nghẹn ngào vài lần, mở miệng nói: “Lúc nào thì con có thể mang Xuyến Xuyến trở về đây thăm mẹ một lần?”

Lý Phàm khẽ giật mình, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, nói: “Mẹ, con biết rồi, sẽ mà, đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”

Mẹ Lý lau lau nước mắt ở bên khóe mắt, gật đầu ừ.

Bà biết là con trai vất vả, có lắm lúc bà không muốn làm phiền anh.

Đúng vào lúc này mấy tên lưu manh du côn đi tới trực tiếp đạp văng bếp lò.

Những người khách đang ăn sáng ở trong tiệm cũng nhanh chóng chạy tứ tán.

“Ôi chao, Lý Phàm đó à, không ngờ đến ngày hôm nay mày lại ở đây.”

Trên mặt của người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu tràn đầy nụ cười âm hiểm, hai tay cắm ở trong túi quần, bộ dạng rất kiêu căng.

Lý Phàm bước ra bảo vệ mẹ ở sau lưng, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi: “Cố Tuấn Hào, anh muốn cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment