Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 154

Cố Họa Y từng nghe đến Lư Minh Sinh, đó là một người thường thích chiếm lợi.

“Không phải em nên chú ý đến việc mẹ anh bị đánh sao?”

Lý Phàm hơi khó hiểu hỏi.

Cố Họa Y nhướng mày, tức giận nói: “Sau khi em để ý đến thì sao? Nên trách mẹ em ra mặt thay cho Hoa Nhật Tâm, hay phải trách anh không bảo vệ mẹ em cho đàng hoàng.”

Cố Họa Y cố ý vờ như không biết gì về chuyện Vương Cẩn Mai bị tát, nhưng lại bị cái tên ngay thẳng Lý Phàm này tự nhắc đến.

Cho dù là thiên vị cho người nào thì trong lòng Cố Họa Y cũng cảm thấy khó chịu.

Lý Phàm xấu hổ gãi đầu, cảm thấy hình như anh lại nói sai rồi.

“Ồ ồ, thật ra là vì anh chưa kịp phản ứng, chờ đến khi anh phản ứng lại thì không còn kịp nữa.”

Lý Phàm khẽ giải thích.

Cố Họa Y liếc Lý Phàm, thấy Lý Phàm như vậy, không khỏi bật cười.

“Đừng giải thích, càng nói càng sai, hay là nói thử xem sao anh làm được đi, sao trước giờ lại không phát hiện ra anh tài giỏi đến thế nhỉ.”

“Không phải anh tài giỏi, anh chỉ cáo mượn oai hùm, mượn danh tiếng của bạn học anh để hù dọa Lư Minh Sinh thôi.”

Lý Phàm giải thích.

Cố Họa Y im lặng một lúc, sâu kín nói: “Sao này anh đừng có ra mặt thế nũa, cho dù muốn giúp cũng chỉ giúp trong âm thầm thôi, nếu không lỡ làm không tốt, làm chuyện tốt nhưng lại thành đắc tội người ta, còn bị trách.”

Có không ít ví dụ về tốt bụng giúp đỡ nhưng cuối cùng lại kết thù, địa vị của Lý Phàm trong nhà đã rất xấu hổ, lại xảy ra chuyện này, sợ là sau khi về nhà chắc chắn Vương Cẩn Mai sẽ không muốn buông tha, sẽ làm lớn chuyện lên.

Nhớ đến nghị lực bền bỉ của Vương Cẩn Mai khi ép cô và Lý Phàm ly hôn, Cố Họa Y lại cảm thấy đau đầu.

Lý Phàm rúc người tựa lưng vào ghế, bực bội nói: “Biết rồi, cũng không có chuyện gì để anh ra mặt, sau này anh tự lo cho thân anh là được.”

Thấy cảm xúc của Lý Phàm hạ thấp, Cố Họa Y cũng không nói gì nữa, trong xe yên lặng lại.

Không bao lâu, xe chạy đến trước cửa xưởng nguyên liệu.

Thấy mấy chục tên lưu manh đang ngồi xổm trước cửa nhà xưởng, Cố Họa Y lập tức nhíu mày, nói thầm: “Mấy người này bị gì thế, sao lại ngồi trước cửa xưởng.”

Lý Phàm thấy mấy thằng nhóc chặn trước cửa xưởng, cười khẩu: “Chỉ sợ chuyện xưởng nguyên liệu dừng sản xuất cũng không phải chuyện nhỏ, nói không chừng có ai chơi xấu ở sau lưng.”

“Anh lậm phim quá rồi đó, ai lại đi làm chuyện thiếu đạo đức như thế, xuống dưới xem sao với em.”

Cố Họa Y nói.

Lý Phàm nhanh chóng xuống xe, đứng cạnh Cố Họa Y bảo vệ, đi về phía mấy tên lưu manh kia.

Lúc này mấy tên lưu manh kia đang nhìn chằm chằm Cố Họa Y bằng cặp mắt sáng rực, miệng sắp chảy nước miếng.

“Ôi má ơi, thật là đẹp quá, còn đẹp hơn mấy ngôi sao trong phim nữa.”

“Nếu có thể ôm cô gái xinh đẹp như thế này ngủ một đêm, bảo tôi giảm thọ mười năm tôi cũng chịu.”

“Không phải có cơ hội rồi sao, dù sao chúng ta cũng đến đây chặn cửa kiếm chuyện, nếu cô gái đẹp kia đã lại đây, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta chấm mút chút xíu.”

Cả đám đều sáng mắt, đại ca anh Hổ phun nửa điếu thuốc đang ngậm ra, nhếch mép cười nói: “Mấy anh em làm việc, gái đẹp đến an ủi chúng ta, mọi người cùng đến chơi đi.”

“Anh Hổ phóng khoáng, chúng ta bắt tên đàn ông kia lại, anh Hổ hưởng thụ gái đẹp trước, sau đó chúng tôi lại thay phiên nhau.”

“Ha ha ha.”

Anh Hổ cười phóng đãng, mặt đầy ý dâm, nghênh ngang bước về phía Cố Họa Y.

Cố Họa Y dừng lại, cảm nhận được đám anh Hổ có ý đồ xấu, lập tức hơi hoảng sợ.

Lý Phàm bước lên, cản trước người chỵ, khẽ nói: “Có anh ở đây, đừng sợ.”

Trong lòng Cố Họa Y đột nhiên cảm thấy an toàn, cảm giác được người khác bảo vệ đúng là thích thật.

Nhưng mà nhìn mấy chục người ở đối diện đang lại đây, mà phía trước cô chỉ có một mình Lý Phàm, thấy thế nào cũng cảm thấy hình như vẫn không ổn lắm.

“Anh cẩn thận đó, nếu bọn họ muốn đánh nhau thì chúng ta mau bỏ chạy.”

Cố Họa Y nhắc nhở.

“Nếu có đánh nhau thì em chạy trước, anh cản phía sau.”

Lý Phàm quay đầu, cười ngây ngốc.

Cố Họa Y cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, lập tức cảm thấy Lý Phàm cũng không vô dụng đến thế, ít nhất vào giây phút quan trọng vẫn còn khá giống một người đàn ông.

Anh Hổ liếc nhìn Lý Phàm, khoe khoang nói: “Người anh em, tôi cho anh mười giây, nhanh chóng biến khỏi nơi này, nếu không bọn tôi không khách sáo với anh.”

“Các anh là ai, vì sao lại đứng đây chặn cửa.”

Cố Họa Y đứng phía sau Lý Phàm hỏi.

“Tôi là đại ca của khu này, nhà máy của hai người không đưa tiền bảo kê cho tôi, đương nhiên tôi phải dẫn anh em đến đây đòi rồi, nhưng mà nếu người đẹp chịu ngủ cùng mấy anh em bọn tôi một đêm thì cũng có thể miễn phí hết toàn bộ phí bảo kê, mấy anh em nói coi có đúng không?”

Anh Hổ trêu chọc.

“Anh Hổ nói đúng đó, chỉ cần người đẹp chịu đi theo bọn tôi thì miễn phí hết tiền bảo kê.”

“Đừng nói là miễn phí tiền bảo kê, chúng tôi còn có thể cho người đẹp ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống của những người giàu sang.”

Đám anh Hổ đang nóng đầu, bây giờ đang suy nghĩ về chuyện lôi Cố Họa Y đi chỗ nào để happy.

“Đám khốn nạn!”

Cố Họa Y thở phì phò quát mắng: “Đừng có đứng đây ăn nói bậy bạ, nếu các anh còn không đi thì tôi sẽ báo cáo lên ban ngành liên quan.”

“Úi giời, tôi sợ quá à, người đẹp tưởng bọn họ có thể bắt anh Hổ tôi được sao? Nếu tôi dám đến, đương nhiên là không sợ.”

Anh Hổ nói xong thì trừng mắt nhìn Lý Phàm, cảm thấy Lý Phàm hơi chướng mắt.

“Nhóc con, mày không nghe thấy lúc nãy ông mày nói gì đúng không, đã hết mười giây, nếu mày vẫn không đi, ông đây phải đánh mày đến mức ba mày cũng nhận không ra!”

Ngay lúc anh Hổ nói, đã có mấy tên đàn em bao vây Lý Phàm, có vẻ như chỉ cần nói một câu không hợp ý là sẽ nhào vào đánh nhau ngay.

“Cho bọn mày một cơ hội, biến đi hết trong vòng mười giây.”

Lý Phàm lạnh lùng nói.

Nghe Lý Phàm nói, Anh Hổ tức đến bật cười, quát lớn: “Lên! Thằng nam đánh tàn phế, nhỏ con gái bắt về cho ông!”

“A! Lý Phàm mau chạy thôi!”

Cố Họa Y hét to, hoảng sợ lui ra sau.

Nhưng Cố Họa Y vừa lui được hai bước thì lại ngẩn người, bởi vì Lý Phàm đã lao về phía đám anh Hổ.

Đám anh Hổ vốn là lưu manh đầu đường xó chợ, cũng chưa từng có cơ hội đánh nhau lần nào, toàn dựa vào đông người ăn hiếp mấy người hiền lành, sao có thể là đối thủ của Lý Phàm được.

Lý Phàm giống như hổ vào bầy dê, đánh đòn hiểm vào đám người anh Hổ, thấy bọn họ đến cả năng lực phản kháng cũng không có, lập tức hiểu ra mấy tên này chỉ là một đám bún thiêu yếu nhớt.

Nếu như là du côn thực thụ, lúc này chắc chắn sẽ có một tên hung ác lao ra ôm chặt lấy Lý Phàm, giành lấy cơ hội đánh hội đồng cho đồng đội.

Nhưng sau khi mấy tên đàn em của anh Hổ thấy Lý Phàm hung dữ như thế, người đứng vòng ngoài lại bắt đầu bỏ chạy.

Lý Phàm đánh ngã vài người xong, sải bước đi đến trước mặt anh Hổ, mặt anh Hổ lập tức trắng bệch, sợ hãi la lên: “Đừng! Người anh em có chuyện gì từ từ nói.”

Đùng!

Nắm đấm của Lý Phàm đã thay cho lời nói, nói thẳng cho anh Hổ biết cái gì gọi là sự thật đẫm máu.

Anh Hổ thấy mũi đau nhức, lắc đầu, ôm cái mũi đang chảy máu, cảm thấy sắp không xong rồi.

“Cho các người mười giây, biến đi ngay, nói với người sai các người đến, có việc gì cứ tìm Lý Phàm tôi!”

Lý Phàm lạnh giọng nói, lạnh lùng như thần ma!
Bình Luận (0)
Comment