Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 176

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Mẹ nó một thằng nghèo mạt như mày thì gọi được ai chứ, người mà mấy tên nghèo mạt quen biết không phải là thằng nghèo thì cũng là đứa vô dụng, để †ao xem mày có thể gọi thăng chó khốn nạn nào đến”

Vương Dũng vô cùng khinh thường Lý Phàm, dựa theo lẽ thường thì một tên nghèo mạt không thể nào quen được mấy nhân vật lớn.

“Alo, là viện trưởng Lưu Tân Dân đúng không?

Tôi là Lý Phàm”

Lý Phàm lạnh nhạt nói.

“Xin chào Thiếu chủ, tôi là Lưu Tân Dân, xin hỏi cậu có việc gì sao? Nếu là vấn đề chữa bệnh, xin cậu cứ yên tâm, chuyên gia đã hội chẩn, đã xác định phương án chữa trị rồi”

Lưu Tân Dân khom người, vô cùng cung kính nói.

Lưu Tân Dân biết rất rõ bối cảnh thân phận của Lý Phàm, đó chính là ông chủ của người đầu tư bệnh viện, nếu tính theo bối phận thì đây là người thuộc cấp bậc ông nội!

“Chủ nhiệm Vương có chút xung đột với tôi, ông đến đây đi, ở ngay cửa phòng bệnh của Xuyến Xuyến”

Lý Phàm nhướng mày, nhìn Vương Dũng đang chảy máu mũi ròng ròng ở đối diện.

“Cái tên Vương Dũng này! Thiếu chủ xin chờ một lát, tôi lập tức đi qua đó xử lý cậu ta!”

Lưu Tân Dân tức giận hét lên.

“Ừ, tôi cúp đây”

Thấy Lý Phàm cúp máy, Vương Dũng ôm bụng dựa vào tường, cười đến run người.

“Ôi mẹ ơi tôi cười chết mất, cái thứ vứt đi như anh lại còn gọi điện thoại cho viện trưởng Lưu, giả vờ giống thật đấy”

“Đợi lát nữa là anh biết ngay có phải giả vờ hay không” Lý Phàm cười nói.

“Chờ con khỉ, anh cảm thấy anh chỉ cần giả vờ như thế là sẽ không có việc gì sao, đúng là ngây thơ, tôi đã cho anh cơ hội để chuộc tội, là anh không biết nắm lấy, đợi lát nữa anh có kêu ông nội cũng vô dụng!

Hôm nay cả nhà các anh chết chắc rồi!”

Vương Dũng tức giận nói, mặt mày dữ tợn!

Cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một đám bảo vệ chạy đến.

Đội trưởng Đồng chạy chậm đến bên cạnh Vương Dũng, thấy Vương Dũng mặt mũi bầm dập, quần áo dính đầy máu, lập tức hoảng sợ hít hà.

“Má ơi, chủ nhiệm Vương anh bị thương nặng quá rồi, nếu không tôi đưa anh đi khoa cấp cứu khám trước đi”

Đội trưởng Đồng lấy lòng nói.

“Đưa con khỉ, anh muốn để người của khoa cấp.

cứu cười tôi đúng không! Bắt cả gia đình nghèo mạt này lại cho tôi trước, tôi phải dạy dỗ bọn họ một trận ra tròi”

Thấy bảo vệ đã đến, Vương Dũng tự tin hơn nhiều, nói chuyện cũng cứng rắn hơn.

“Vâng vâng”

thieu-chu-bi-mat-176-0

Đội trưởng Đồng ra hiệu cho các bảo vệ khác lui ra sau, bảo vệ lập tức nhường đường, đội trưởng Đồng cúi đầu khom lưng về phía Lưu Tân Dân.

“Viện trưởng Lưu, chủ nhiệm Vương gọi tôi đến, chủ nhiệm Vương bị đánh hơi thảm, cho nên viện trưởng xem có cần phải khống chế tên côn đồ này lại rồi giao cho ban ngành liên quan hay không”

Lưu Tân Dân xuất hiện là đội trưởng Đồng lập tức thay đổi lập trường, đầu tiên là quay sang báo cáo tình hình với Lưu Tân Dân.

Vương Dũng híp mắt nhìn Lý Phàm, thấy Lý Phàm vô cùng bình tĩnh, điều này làm Vương Dũng nói thầm trong lòng, không lẽ tên nghèo mặt này thật sự gọi được viện trưởng Lưu đến sao?

Vương Linh đứng bên cạnh Vương Dũng, hỏi nhỏ: “Anh, tại sao lại thế này?”

“Sao anh biết được, có lẽ là trùng hợp, cứ nhìn trước rồi nói”

Vương Dũng xoay người đi về phía Lưu Tân Dân, mặt mày đưa đám nói: “Viện trưởng Lưu, ông đến đúng lúc lắm, ông nhìn mặt tôi này, là bị tên côn đồ này đánh, ông phải làm chủ cho tôi”

Lưu Tân Dân nhìn mặt Vương Dũng, oán hận nói: “Đáng đời!”

“Cái gì?”

Vương Dũng ngẩn ngơ nhìn Lưu Tân Dân, không ngờ rằng Lưu Tân Dân sẽ nói ra chữ này.

“Viện trưởng Lưu, ông có ý gì? Mấy năm nay Vương Dũng tôi không có công lao cũng có khổ lao, tôi bị tên nghèo mạt này đánh, ông còn nói đáng đời sao?”

thieu-chu-bi-mat-176-1

“Còn có thể thế nào chứ, con trai tôi chơi với con gái của anh ta, con gái anh ta cào mặt con trai tôi, đẩy con trai tôi ngã, tôi bắt con gái anh ta xin lỗi con trai tôi, con nhỏ đó còn dám cãi cọ với tôi”

“Lúc tôi đang định dạy dỗ con nhỏ đó thì thằng nghòe này xông lên đánh tôi, trên mặt tôi còn dấu tay đây! Sau đó tôi kêu anh tôi đến, ông nhìn mặt anh tôi đi, cũng bị thằng nghèo này đánh đói”

Vương Linh kêu lên the thé, cứ như muốn phát tiết hết toàn bộ lửa giận.

Lưu Tân Dân chỉ vào camera cách đó không xa “Đội trưởng Đồng, đi trích xuất camera, nhìn xem mọi chuyện có giống như cô ta nói hay không, nếu không giống thì liên lạc với ban ngành liên quan đến xử lý, tình huống này chắc cũng có thể phán ngồi tù ba năm tháng gì đó”

nói “Vâng, tôi lập tức trích xuất camera xác minh ngay”

Đột trưởng lớn tiếng trả lời.

Nghe nói muốn trích xuất camera, còn muốn đưa đến ban ngành liên quan, Vương Linh lập tức hoảng sợ, lúc nãy chỉ toàn là nói bậy, nếu trích xuất camera thì lòi chắc”

Càng quan trọng hơn là Vương Linh là một người rất sĩ diện, nếu bị bỏ tù ba năm tháng, nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ mất sạch mặt mũi.

Vương Linh nhìn Vương Dũng bằng ánh mắt cầu cứu, Vương Dũng cũng hơi hoảng, vội vàng kéo đội trưởng Đồng, cười nịnh nọt nói: “Viện trưởng Lưu, không cần trích xuất camera đâu, chuyện nhỏ thế này cần gì phải trích xuất camera chứ”

“Ha ha, xem ra các người đã tự hiểu lấy, không trích xuất camera cũng được thôi, các người mau xin lỗi gia đình cậu Lý đi, chỉ cần cậu Lý đồng ý không truy cứ nữa, vậy thì sẽ bỏ qua việc này”

Nghe Lưu Tân Dân nói, ánh mắt Vương Dũng hơi lóe lên, hỏi nhỏ: “Viện trưởng Lưu, ông quen tên nghèo hèn kia sao?”

“Nếu anh ta mà là người nghèo hèn thì cậu chính là cháu nội của kẻ nghèo hèn, không, nói cậu là cháu nội của kẻ nghèo hèn cũng quá đề cao cậu rồi, cậu còn chưa đủ tư cách làm chắt nữa” Lưu Tân Dân lạnh lùng nói.

Vương Dũng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, không thể hiểu nổi cách so sánh này của Lưu Tân Dân.

Sao anh còn không có tư cách để làm chắt chứ, Vương Dũng anh cũng là chủ nhiệm của một khoa, thu nhập một năm mấy tỷ đó, có biết bao nhiêu trình dược viên đều cung phụng anh như ông nội!

“Các cậu còn không đi xin lỗi sao? Nếu không xin lỗi cậu Lý thì sẽ trích xuất camera”

Viện trưởng Lưu tiếp tục tạo áp lực.

Vương Dũng căn chặt răng, quay đầu trừng Lý Phàm, cúi đầu nói: “Tôi sai rồi”

“Thái độ vẫn chưa chân thành lắm” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment