Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 231

Chu Thúy Hoa thấy Cổ Họa Y và Lý Phàm không nói gì thì không khỏi nở nụ cười châm chọc.

“Nói xem hai người chuẩn bị gì mừng thọ ông ngoại, để tôi mở rộng tầm mắt xem” Cố Họa Y vô cùng khó xử, hoàn toàn không chuẩn bị quà tặng, bây giờ phải nói sao đây? Lý Phàm cất điện thoại đi, cười nói: “Quà chúng tôi tặng là bí mật, nói ra thì đâu có vui nữa”

“Ha ha.”

Chu Thúy Hoa lạnh lùng cười hai tiếng, cảm thấy Lý Phàm đang giả vờ, không dám lấy quà đã chuẩn bị ra vì sợ mất mặt.

“Có phải anh sợ mất mặt không, không sao, người trong nhà đều biết anh là một tên vô dụng, dù anh có tặng lông ngỗng cũng không sao cả, chỉ cần anh có thể tặng là được, ha ha ha”

Cố Họa Y thầm thấy bực mình, không vui cúi thấp đầu, Lý Phàm nắm chặt tay Cố Họa Y, nhỏ giọng nói: “Em đừng lo, lát nữa đã có chuẩn bị rồi, chắc chắn sẽ không khiến em mất mặt”

Cổ Họa Y nở nụ cười chua xót, chỉ nghĩ là Lý Phàm đang an ủi mình, cũng không cảm thấy anh đang nói thật. Không lâu sau đó xe chạy vào một vùng nông thôn mới ở ngoại ô, nhà nhỏ ba tầng quy hoạch thống nhất trong thôn nằm ngay ngắn hai bên đường lớn. Truyện Trinh Thám

Nhà họ Vương là danh gia vọng tộc một vùng, thi thử gia truyền cả trăm năm lịch sử, rất có tiếng ở trong thôn.

Vì mừng thọ cho ông Vương, trước sân nhà họ Vương đã dựng sân khấu kịch lên, cờ đỏ đèn lồng đỏ cổng vòm đỏ cũng đã dựng, trông rất vui vẻ.

Chu Thủy Hoa tìm một nơi đỗ xe, Lý Phàm và Cố Họa Y cùng nhau xuống xe.

Vương Lam, Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đứng cách đó không xa đợi mấy người Lý Phàm, nhìn thấy Lý Phàm và Cố Họa Y cùng đi đến, Vương Lam cười khẩy hai tiếng: “Ngồi xe thoải mái chứ? Xe nhập khẩu nguyên kiện có phải thoải mái hơn xe nội địa không?

Cố Họa Y cười xấu hổ, im lặng không nói gì.

Chu Thúy Hoa đi tới nhìn cổng nhà họ Vương, cười nói: “Cậu hai Vương Tông Hằng của nhà ông cả, con trai Vương Tông Thành của nhà ông bà, con gái Vương Thục Vân của ông bà, sao không thấy cậu cả Vương Tông Mẫn của nhà ông cả nhỉ, đừng nói là lại làm ra giá cháu đích tôn nhé!

Hàn Chí Đức đứng bên cạnh Chu Thúy Hoa, cười nói: “Mấy tiểu bối chúng ta cùng qua đó đi, có phải cũng cần đi đón khách một chút không.”

Tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Vương, bạn bè người thân xung quanh và không ít người đến chúc thọ từ khắp nơi, là cháu của ông cụ Vương, đương nhiên phải ra mặt tiếp khách rồi.

Nhưng Chu Thúy Hoa và Cổ Họa Y là cháu ngoại, cũng không bắt buộc phải đón khách. Chu Thúy Hoa biết Vương Tông Hằng, Vương Tông Thành đều xem thường Lý Phàm, là muốn nhìn thấy Lý Phàm bị người ta châm chọc.

“Họa Y, chúng ta đi cùng đi, ông ngoại mừng thọ, dù chúng ta là cháu ngoại cũng phải góp sức một chút, đúng không? Cổ Họa Y hoàn toàn không có cách nào từ chối, chỉ có thể gật nhẹ đầu, dẫn Lý Phàm, Chu Thúy Hoa và Hàn Chí Đức cùng đi. Mấy người Lý Phàm đi tới trước cổng nhà họ Vương, Vương Tông Hằng, Vương Tông Thành nở nụ cười châm chọc với Lý Phàm.

“Ồ, đây là ai thế, không phải vua ăn bám đứng đầu Hán Thành trong truyền thuyết sao, tên vô dụng cậu đến ăn chùa uống chùa của nhà họ Vương chúng tôi phải không? Hôm nay cậu cứ ăn thoải mái, ăn xong đóng gói cơm thừa trở về cũng không thành vấn đề”

“Tôi sợ ông nội nhìn thấy tên vô dụng này sẽ giận mà xảy ra chuyện, nếu không cậu ngồi xổm đợi ngoại cửa đi, lát nữa tôi sẽ cho đồ người khác không ăn vào trong thùng rồi mang ra cho cậu, cậu cứ ngồi góc tường ăn, ăn đến chết cũng không sao? Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành nói lời chua ngoa, xem Lý Phàm như là kẻ xin ăn.

Chu Thúy Hoa không nhịn được che miệng cười tươi: “Ha ha ha, nói cũng phải, tên vô dụng này ngồi trên bàn tiệc để người ta nhận ra sẽ khiến ông ngoại mất mặt, cũng khiến Họa Y mất mặt, có phải không Chí Đức”

Hàn Chí Đức gật đầu thật mạnh: “Đó là chuyện đương nhiên, Họa Y là người thế nào, nếu để mọi người biết cô lấy một tên vô dụng, vậy sẽ khiến mọi người thấy thể nào nói thế nào đây, rõ ràng là khiến Hoa Y mất mặt mà”

Cổ Họa Y cúi đầu không nói lời nào, Lý Phàm cũng yên lặng nhìn đám người Vương Tông Hằng, không nói gì. Hình như Cố Họa Y và Lý Phàm đã cam chịu số phận, mặc cho bọn họ nói thế nào cũng được. Vương Tông Hằng nhìn thoáng qua Lý Phàm, thấy vẻ mặt không có chút cảm xúc của anh thì thấy hơi chán ghét.

“Tên vô dụng cậu còn đứng ngây người ở đây làm gì, để bị người ta nhận ra rồi chê cười à, mau ra góc tường ngồi đi, đừng ở đây khiến người ta chướng mắt nữa.” Nghe thấy lời của Vương Tông Hằng, Vương Thục Vân hơi không chịu nổi nữa.

Vương Thục Vân có bằng thạc sĩ của hai trường đại học nổi tiếng, tương đối có tri thức hiểu lễ nghĩa, cảm thấy ngứa mắt vì hành động của mấy người Vương Tông Hằng.

“Mọi người hơi quá đáng rồi, cuộc sống là bình đẳng, không phải ai cũng cao quý hơn ai được bao nhiêu, cần gì phải có thành kiến với người khác như thế chứ? Vương Thục Vân tức giận bất bình nói.

Vương Tông Thành nhìn em gái ruột Vương Thục Vân của mình một cái, hơi không vui vì Vương Thục Vân nói chuyện giúp Lý Phàm.

“Thục Vân, em nói vậy sao được, sinh ra bình đẳng cái khỉ gì, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, hơn nữa bọn anh dạy dỗ tên vô dụng này cũng không liên quan đến em, em vẫn nên yên lặng đứng ở một bên đi”

Vương Tông Hằng hừ lạnh, từ tốn nói: “Thục Vân, cháu là người sắp ra nước ngoài học tiến sĩ, không biết cuộc sống khó khăn, tên vô dụng trước mặt vô dụng đến mức nào, em không hề hiểu rõ”

“Đợi sau này em hiểu tên vô dụng này đáng ghét đến mức nào thì em sẽ không nói lời như thế nữa, anh khuyên em sau này yêu đương phải sáng mắt lên, đừng đi theo bước xe đỗ của chị Họa Ý, như vậy có hối tiếc cũng không kịp đầu”

Vương Thục Vân không phục nhìn Vương Tông Hằng, lớn tiếng nói: “Chỉ cần chị Hoa Y vui vẻ là được, mọi người có tư cách gì phán xét người khác, sống tốt cuộc sống của mình trước đi”

“Người học giỏi đúng là khác biệt, những gì bọn anh nói em đều không hiểu đầu, đợi sau này em lăn lộn trong xã hội một khoảng thời gian, chắc chắn sẽ hiểu bọn anh vì muốn tốt cho em thôi”

Vương Tông Hằng không cãi với Vương Thục Vân nữa, quay đầu cười khẩy nhìn Lý Phàm: “Sao tên vô dụng cậu không nói gì? Chúng tôi đã nói một lúc lâu mà cậu không đáp một lời, có phải không lễ phép lắm không?

Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy thấy cảnh này thì tức chết đi được, trên mặt hai người đều xuất hiện vẻ lúng túng, xụ mặt bước qua mấy con cháu của nhà họ Vương, đi nhanh đến cổng lớn nhà họ Vương.

Vương Lam cười đắc ý, đi tới nói: “Tông Hằng, Tông Thành, hai đứa rộng lượng một chút, đừng so đo với một tên vô dụng, như vậy hạ giá lắm, hiểu chứ?”

“Hầy, biết rồi dì, chúng cháu chỉ đùa với tên vô dụng này một chút thôi, nếu thật sự muốn so đo với cậu ta thì cậu ta đã sớm không biết làm sao rồi?

“Chuẩn bị vào nhà thôi, khách khứa đã đến gần đông đủ rồi.”
Bình Luận (0)
Comment