Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 242

Trong lòng ông cụ Vương hơi thấp thỏm, vì mời Ngô Đạo Văn ngồi bàn chính nhưng Ngô Đạo Văn lại không hề trả lời, điều này rõ ràng là không phải thật lòng đến chúc thọ.

Hơn nữa thấy Ngô Đạo Văn nhìn quanh, giống như đang tìm người, trong lòng ông cụ Vương nổi lên nhiều suy đoán.

Tới tìm kẻ thù ư? Tới tìm bạn? Hay là đến tìm… Khi ông cụ Vương không biết nên làm gì thì Ngô Đạo Văn đã thấy Lý Phàm ngồi trong góc. Thấy bóng dáng Lý Phàm, trên mặt Ngô Đạo Văn nở nụ cười khiêm nhường, đẩy Vương Kim Sơn ở bên cạnh ra mà đi tới chỗ Lý Phàm. “Ngài Văn, anh.”

Ông cụ Vương mới nói được nửa câu thì thấy Ngô Đạo Văn đã đi xa, vì vậy chỉ đành dẫn đám con cháu chạy chậm theo chân Ngô Đạo Văn.

Nhà họ Vương không chọc vị đại thần này được, chỉ có thể cẩn thận đối đãi.

Nhưng khi thấy Ngô Đạo Văn đi tới chỗ Lý Phàm, nhóm người ông cụ Vương tròn cả mắt, không nghĩ ra Ngô Đạo Văn định làm gì.

Ngô Đạo Văn đi tới bên cạnh Lý Phàm rồi đứng yên, khom người và cung kính nói: “Ngài Lý, tôi đã tìm được anh rồi, tôi ngồi bên cạnh anh, anh không để ý chứ?”

Lý Phàm ngước mắt, lạnh nhạt nhìn Ngô Đạo Văn, thuận miệng rồi: “Không sao.” Ngô Đạo Văn cẩn thận nghiêng người ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Lý Phàm, mà chỉ ngồi có nửa mông.

Ai ở đây cũng là người tinh ý, mắt nhìn của ai cũng không thấp, nhưng khi thấy dáng vẻ cẩn thận mà cung kính của Ngô Đạo Văn đối với Lý Phàm, còn có tư thế ngồi lúc này của Ngô Đạo Văn, nhất thời trong lòng rất ngạc nhiên.

“Chuyện gì thế này? Văn gia chỉ ngồi nghiêng người, đây là tư thế ngồi khi cấp dưới gặp cấp trên, con cháu thấy gia trưởng đó.”

“Tôi thấy mắt tôi sắp mù rồi, ai mà có thể khiến cho Văn gia thành ra thế? Rốt cuộc cậu thanh niên đó có lại lịch gì đây?”

“Tôi thấy chuyện này không bình thường lắm, ban nãy người nhà họ Vương xem thường cậu họ Lý kia như thế, bây giờ Văn gia đến, có vẻ như muốn nâng đỡ cậu họ Lý vậy.”

Trong lòng các vị khách khứa đều có phỏng đoán, cũng đang nghĩ lí do gì khiến Ngô Đạo Văn làm thế, còn nghĩ cả mối quan hệ giữa Lý Phàm và Ngô Đạo Văn. Nhóm người Vương Kim Sơn trợn mắt há miệng, mà Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành đều đỏ mắt.

Đây đúng là nở mày nở mặt, nếu Ngô Đạo Văn có thể đối xử với mình như thế, vậy thì chỉ trong một giây, mình sẽ thành người nổi bật nhất cả bữa tiệc.

Nhưng tại sao, tại sao Ngô Đạo Văn lại đối xử như thế với tên vô dụng Lý Phàm đó chứ?

Trong mắt ông cụ Vương đầy nghi ngờ, sau khi do dự một chút thì đi tới bên cạnh Ngô Đạo Văn và nói: “Ngài Văn, anh làm gì vậy, chẳng lẽ anh biết thằng nhóc này ư? Hôm nay anh chính là khách quý, hay là chúng ta đi bàn chính ngồi nhé!”

Tuy không biết được mối quan hệ giữa Lý Phàm và Ngô Đạo Văn, nhưng ông cụ Vương thấy rằng, về tình về lý thì đều nên mời Ngô Đạo Văn đến bàn chính ngồi, để Ngô Đạo Văn ngồi ở bàn trong góc, đó chính là tiếp đón khách quý không chu đáo. Ngô Đạo Văn lắc đầu, mỉm cười nói: “Chỗ người của ngài Lý chính là bàn chính trong lòng tôi, ông cụ Vương không cần nói nhiều đâu.”

Vương Tông Hằng đứng bên cạnh thì hâm mộ đố kị mờ cả mắt, hét lên với Lý Phàm: “Cái thằng vô dụng nhà mày chỉ biết ăn ăn ăn thôi à, còn biết mau cút nhường chỗ cho ông nội y, để ông nội ngồi chuyện trò với ngài Văn chứ.”

Sắc mặt Ngô Đạo Văn lạnh lẽo, ánh mắt dữ tợn chằm chằm nhìn Vương Tông Hằng: “Láo xược! Dám nói chuyện với ngài Lý như thế ư? Có tin bây giờ tôi sẽ khiến cậu tóe máu khắp năm bước, để tô điểm niềm vui cho tiệc mừng thọ của ông cụ Vương không?”

Vương Tông Hằng sợ mất mật, cơ thể run như cầy sấy, không dám nói nhiều thêm nửa chữ, rụt vào trong đoàn người. Người nhà họ Vương và khách khứa đều ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, không thể nào nghĩ ra mối quan hệ của Ngô Đạo Văn và Lý Phàm, tại sao Lý Phàm lại tâng bốc Lý Phàm đến thế.

Mọi người ai cũng biết Lý Phàm là tên vô dụng ăn bám, nhưng tên vô dụng ăn bám này có bối cảnh giao thiệp gì, dựa vào cái gì mà khiến Ngô Đạo Văn coi trọng đến thế, chuyện này đúng là không logic.

Khi mọi người im lặng vì không hiểu nổi, một quản gia lại vội vã chạy vào.

“Lão thái gia, ngài Long! Kiều Chinh Long ngài Long mang đến bốn gốc linh dược trăm năm để chúc thọ lão thái gia.”

Hít hà!

Mọi người đều hít vào một hơi. Sắc mặt kinh sợ! Ông cụ Vương chậm rãi xoay người, sắc mặt trở nên kì lạ. Ngô Đạo Văn không mời mà đến đã khiến ông cụ Vương buồn bục rồi, bây giờ Kiều Chính Long cũng không mời mà tới, chuyện này là sao đây? Vương Kim Sơn trầm giọng nói: “Chúng tôi không mời ngài ấy, những người khác có ai mời không?” Nhóm người Vương Kim Hải vội vàng lắc đầu, ông cụ Vương nhíu mày nói: “Nếu khách quý đến nhà thì phải ra đón, theo ba đi đón khách nào.”

Khi ông cụ Vương đi tới sảnh chính thì Kiều Chính Long đã đi vào rồi. Kiều Chính Long tùy tiện chắp tay với ông cụ Vương: “Ông cụ Vương phúc thọ tề thiên, chúc mừng chúc mừng.”

“Cảm ơn ngài Long đại giá tới đây, mời ngài Long đến bàn chính ngồi.” Ông cụ Vương tươi cười nói. Nhưng Kiều Chính Long chẳng thèm để ý lời nói của ông cụ Vương mà nhìn xung quanh, giống như đang tìm gì đó,

Thấy dáng vẻ của Kiều Chính Long, ông cụ Vương cảm nhận được điều quen thuộc, hình như ban nãy Ngô Đạo Văn cũng như thế.

Khách khứa nhìn Kiều Chính Long, trong ánh mắt hâm mộ lại mang theo thần sắc nhiều chuyện. “Đúng là ngài Long đích thân đến, ngài Long cũng là một trong Tứ Hùng của Hán Thành này, địa vị chẳng kém gì Ngô Đạo Văn đâu”

“Nếu nói đến quan hệ giao tiếp thì ngài Long còn đỉnh hơn ngài Văn nhiều, nghe nói mạng lưới giao thiệu của ngài Long rất dày đặc.”

“Lần này nhà họ Vương nở mày nở mặt quá rồi, ông cụ Vương có thể lấy bữa tiệc mừng thọ này ra bốc phét cho sự oai hùng của mình cả đời.” Khi mọi người đang bàn tàn thì Kiều Chỉnh Long đã thấy được mặt, đẩy ông cụ Vương bên cạnh ra, Kiều Chính Long nhanh chóng đi về phía Lý Phàm.

Khiển Kiều Chính Long và Ngô Đạo Văn đều hành động như nhau, người nhà họ Vương đều sững sờ, không thể nghĩ ra chuyện này là vì sao.

“Tại sao lại phải đi tìm Lý Phàm nhỉ? Hay là ngài Văn và ngài Long bị thần kinh cả rồi, tên vô dụng đó có gì để hai người họ cung kính chứ?”

“Cái tên Lý Phàm vô dụng đó, còn chẳng đáng liếm giày cho ngài Văn và ngài Long nữa là, nhưng… nhưng tại sao lại kì lạ thế nhỉ, vì sao vậy?”

“Hay là chúng ta qua đó xem đi, vừa lễ phép, vừa để thăm dò tình hình, cũng không thể cứ thế mà nhìn được.” Người nhà họ Vương nhỏ giọng bàn tán, tụm quanh ông cụ Vương mà đi tới chỗ Kiều Chính Long.

Kiều Chính Long khom người hỏi thăm Lý Phàm, sau đó thì trưng cầu sự đồng ý ngồi xuống của Lý Phàm, sau cùng cũng ngồi nghiêng người như Ngô Đạo Văn, tư thế cung kính như là cấp dưới của Lý Phàm vậy đó.

Sắc mặt ông cụ Vương trở nên hơi khó coi, cơ thể run run đi tới bên cạnh Kiều Chinh Long. “Ngài Long à, hay là anh đi ngồi ở bàn chính đi.”

“Ngồi bàn chính gì chứ, chỗ ngồi của ngài Lý chính là nơi nổi bật nhất ở đây, tôi còn phải gắp đồ ăn cho ngài Lý, mọi người mau đi đi.

Kiều Chính Long khẽ nói, rất bất mãn!
Bình Luận (0)
Comment