Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 249

Khi ánh nắng ban mai ló dạng, những tia nắng vàng đỏ rọi vào những đám mây phía chân trời khiến lòng người tràn đầy hy vọng. Cố Hoa Y lái xe thẳng đến công ty, khi tới lầu dưới công ty, cô thảng thốt khi thấy cửa kính cường lực của công ty đã bị đập vỡ tan tành. Xảy ra chuyện rồi! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Cố Hoạ Y. Cổ Hoa Y không nghĩ ngợi gì nữa, nhanh chóng xuống xe chạy thẳng vào công ty. Trong công ty rất lộn xộn, nơi nào cũng có dấu vết bị đập phá.

Lòng Cố Hoạ Y nguội lạnh, cô hiểu đã xảy ra chuyện lớn, nếu không công ty sẽ không bị đập tan như thế này, hơn nữa người ra tay chắc chắn vô cùng ác độc.

Cô lấy điện thoại ra định gọi báo án thì nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau. Cổ Hoa Y hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng lão Bạch. Lão Bạch cười nhếch mép, vết sẹo hình con rết trên mặt vặn vẹo, trống như con rết sống.

“Người đẹp, cô là Cố Hoa Y đúng không? Tôi chờ cô lâu lắm rồi đấy.”

“Ông, ông là ai? Tại sao lại đập phá công ty chúng tôi?” Cố Hoa Y vừa nói vừa lùi lại, tay cầm điện thoại đang run, cô muốn bấm số nhưng tay lại run không bấm đúng số.

“Đừng giãy giụa nữa, nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời còn có thể bớt khổ, nếu không tôi sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.” Lão Bạch sải bước đến bên cạnh Cố Hoạ Y, túm lấy gáy cô, giống như đại bàng bắt gà, xách cô lên. Cố Hoa Y kinh hoàng vùng vẫy, lão Bạch đã vung vẩy cái tát như chiếc quạt trước mặt cô.

“Nếu còn không ngoan ngoãn thì tôi sẽ tát cô đấy” Nhìn thấy bàn tay phủ đầy vết chai, Cố Hoa Y lập tức không dám vùng vẫy.

Lão Bạch nhấc Cố Hoa Y vào phòng họp, bàn ghế trong phòng đã bị đẩy vào góc tường, căn phòng rộng lớn chật ních người nhà họ Cổ và nhân viên cấp cao của công ty. Cố Hoa Y nhìn quanh một lượt, trông thấy Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Phong, Cố Tuấn Hào, những người này đang đưa hai tay lên ôm đầu, ngồi xổm run rẩy trong đám đông.

“Tìm một sợi dây, trói người đẹp này vào ghế.” Lão Bạch nói một cách tuỳ tiện. Một tên thuộc hạ của ông ta lấy ghế tới, lão Bạch đặt Cố Hoa Y lên ghế sau đó thuộc hạ kia bắt đầu trói cô vào ghế bằng một sợi dây. Lão Bạch cướp lấy điện thoại từ Cố Hoạ Y, cầm trên tay xem xét rồi tìm danh bạ cuộc gọi.

“Số điện thoại thằng chồng vô dụng của cô là gì?” Lão Bạch nghiêng đầu hỏi. Đám người Cố Thiệu Dũng nghe thấy lời này của lão Bạch đều trừng mắt nhìn Cố Hoạ Y, cảm thấy đây là rắc rối do Lý Phàm và Cố Hoạ Y gây ra.

“Vợ chồng các người có thể làm chuyện của con người được không? Suốt ngày chỉ biết gây tai hoạ, lần này các người lại trêu chọc ai rồi?”

“Họ đã đánh tới công ty rồi, còn trói chúng ta lại, Cổ Hoạ Y, có phải cô nên nói gì đi không?”

“Tôi biết ngay tên vô dụng Lý Phàm kia không thể giữ lại mà, từ sau khi hắn đến nhà chúng ta đã làm ra biết bao nhiêu chuyện xui xẻo rồi!”.

Cố Thiệu Dũng và những người khác giận dữ hét lên, nỗi sợ hãi trong lòng họ biến thành tức giận. Nhớ đọc tại web truyện t a m l inh

Cố Hoa Y cũng hơi bối rối, gần đây Lý Phàm không hề đắc tội ai, cô còn không biết những người trước mắt này là ai, rốt cuộc họ đến vì cái gì.

“Mấy ông là ai? Rốt cuộc các ông muốn làm gì?” Cố Hoạ Y cố ép bản thân bình tĩnh hỏi.

“Người đẹp không biết vì sao ư?”.

Lão Bạch cười ngồi lên ghế, nhận Hồng Tháp Sơn đàn em đưa tới: “Người khác đều là quý nhân hay quên, đến cô lại trở thành người đẹp hay quên.”

“Tôi không biết các ông, rốt cuộc các ông là ai, mục đích gì?” Cố Hoa Y cao giọng hét.

“Ha ha, nếu cô không nhớ ra thì thôi, nhưng chuyện này có liên quan đến cô, cũng có liên quan đến thằng chồng vô dụng của cô, còn những người còn lại kia, coi như người vô tội gặp hoạ đi”

Trong mắt lão Bạch hiện lên ý cười trêu chọc, cảm thấy trêu Cố Hoa Y cũng khá vui, dù sao cũng không có nhiều cơ hội trêu chọc người đẹp như thế này.

“Cố Hoạ Y, rốt cuộc cô và Lý Phàm đã làm gì, mấy người đắc tội người khác cũng đừng liên lụy đến chúng tôi chứ?” Cố Tuấn Hào tức giận gầm lên. Bây giờ bị những người có vẻ hung dữ này bắt được, một khi họ thật sự điên lên thì đúng là sẽ tức chết! Cố Hoa Y lắc đầu, vô lực trả lời câu hỏi của Cố Tuấn Hào, vì cô cũng không biết đã đắc tội ai. Chuyện của sếp Âu Dương, cậu Tô đều đã bị Cố Hoa Y ném ra sau đầu. Nhưng cô cảm thấy những chuyện này đều đã được giải quyết, hẳn là không để lại sai sót nào. Nhưng ngoài những chuyện này ra, Cố Hoạ Y thật sự không nghĩ ra gần đây đã đắc tội ai. Nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Hoạ Y, lão Bạch vui vẻ nhả ra một ngụm khói trắng vào mặt cô. Khói thuốc cay xè khiến cô bị sặc, họ liên tục.

“Này, người đẹp vẫn chưa quen với mùi thuốc lá, nhìn dáng vẻ nhu mì của cô, tôi cũng muốn rủ lòng thương, nhưng tôi đã nhận làm thay người khác thì chỉ đành để người đẹp chịu uất ức trước rồi.”

Lão Bạch cảm thấy trêu cũng tương đối rồi, nên nhấc điện thoại Cố Hoa Y lên, bắt đầu lật tìm lịch sử cuộc gọi.

“Tôi muốn gọi người chồng vô dụng của cô tới đây, nếu cậu ta có thể tới trong vòng mười phút thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu đến muộn hơn một phút thì tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một người trong số những người này, bẻ gãy ngón tay người đó.”

Nghe những lời này của lão Bạch, đám người Cố Thiệu Dũng đều tái mặt, hoảng sợ không biết làm sao.

“Đại ca à, chúng tôi cũng có thù với Lý Phàm, anh không thể đối xử với chúng tôi như vậy, chúng tôi có thể chửi Lý Phàm giúp anh, đánh cậu ta giúp anh, cầu xin anh tha cho chúng tôi.” Cổ Tuấn Hào bị doạ khóc nước mắt nước mũi đầy mặt.

Toàn thân Cố Thiệu Dũng run lên, nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng bạo lực như vậy được không? Chúng tôi đưa tiền, đưa tiền không được, đừng đổ lỗi của Lý Phàm cho chúng tôi, kẻ bỏ đi đó không liên quan gì đến chúng tôi.”

“Chúng tôi và Lý Phàm, Cố Hoa Y không có quan hệ gì hết, các anh tha cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ coi như không biết chuyện này, sau khi đi chắc chắn sẽ không nói gì, không ai biết cả.”

Cố Thiệu Phong phụ hoạ. Nhóm nhân viên cấp cao của công ty cũng lần lượt bày tỏ thái độ, đều muốn phủi sạch quan hệ với Lý Phàm và Cố Hoạ Y. Lão Bạch cười nham hiểm, xua tay nói: “Tôi thích có người không phục, thuyết phục họ xong làm nhạc nền cho tôi.” Nhóm côn đồ như hổ dữ xông vào đàn cừu, đấm đá đám Cổ Thiệu Dũng, chúng gào thét như ma sói. Cố Hoa Y sợ hãi khẽ run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Rốt cuộc là vì sao, các ông làm quá rồi đấy.”

“Người đẹp, lát nữa cô sẽ biết vì sao, cầu nguyện thằng chồng rác rưởi của cô mau đến đi.” Lão Bạch tìm được số điện thoại của Lý Phàm, ấn mạnh xuống.

Lý Phàm nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn ID người gọi, anh lập tức kết nối: “Vợ à.”

“Vợ cái rắm mày, vợ mày đang trong tay tao!”
Bình Luận (0)
Comment