Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 276

Lời Lý Phàm làm Cố Họa Y xấu hổ đỏ mặt, lườm anh với vẻ nũng nịu, trong lòng đã bớt lo âu nhưng thêm phần ngượng ngùng.

Cố Họa Y lặng lẽ nhìn Lý Phàm và không khuyên can nữa. Cô quyết định nếu có chuyện gì, cô sẽ gánh vác cùng Lý Phàm.

Trong một phòng trống bên cạnh sảnh bán đấu giá, máy cắt đá rất lớn đã được chuẩn bị sẵn. Sở Trung Thiên và Lục Kiến Bân đứng ở bên cạnh máy cắt đá thì thầm với nhau.

“Ngài Thiên, ngài thật sự chỉ đứng nhìn thôi sao? Đá thô mà ngài Lý kia đấu giá được là viên tệ nhất, chờ lát nữa chắc chắn sẽ thua thôi.”

Sở Trung Thiên mỉm cười và nghĩ thầm: sợ là người có thể khiến cho Long Môn thiếu chủ thua còn chưa có sinh ra đâu.

“Ông có tin vào kỳ tích không, Kiến Bân?”

Sở Trung Thiên khẽ hỏi.

“Kỳ tích à? Tôi tối đa có thể suy nghĩ cẩn thận tới nhặt của hời, chứ không dám nghĩ tới kỳ tích. Chẳng lẽ ông cho rằng kỳ tích có thể xảy ra trên người ngài Lý? Điều đó đơn giản chỉ là lời nói đùa thôi.”

Lục Kiến Bân cũng là người kiến thức rộng rãi, từng gặp qua nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến vận may, phần lớn đều do con người tạo ra hết.

Cho nên Sở Trung Thiên hỏi ông ta có tin vào kỳ tích hay không, Lục Kiến Bân thật lòng không tin nhưng ngại mặt mũi của Sở Trung Thiên mới không nói thẳng ra thôi.

“Chờ lát nữa chính thời điểm ông được chứng kiến kỳ tích đấy. Ngài Lý không phải là người tầm thường đâu.”

Sở Trung Thiên mỉm cười nói.

Lục Kiến Bân không nói gì, chỉ nghĩ thầm không phải người bình thường thì chẳng lẽ là thần tiên à?

Ở thế giới này làm gì có thần tiên? Đám người được gọi là thần tiên đại sư đều là lừa đảo hết. Chắc hẳn ngài Thiên sẽ không bị người thanh niên kia lừa đảo, tẩy não chứ?

Phùng Tử Tài dẫn một đám người đứng đối diện Sở Trung Thiên và Lục Kiến Bân.

Phùng Tử Tài không nhìn Sở Trung Thiên. Bây giờ anh ta đã trở mặt với Sở Trung Thiên, không nhất thiết phải để ý tới thể diện của ông ta nữa.

Phùng Tử Tài chắp tay, cao giọng nói với Lục Kiến Bân: “Chú Lục, làm phiền chú tới làm chứng giúp. Chú là người lành nghề trong ngành đá quý này, có chú làm chứng thì cháu tuyệt đối tin được, chú tuyệt đối sẽ không thiên vị.”

Lục Kiến Bân gật đầu: “Con người tôi tuyệt đối công bằng chính trực, sẽ không bởi vì quan hệ với ngài Thiên mà bỏ qua sự thật. Trong hai người, ai sẽ mở đá thô trước?”

“Đương nhiên là cháu rồi. Cháu muốn để tên vô dụng kia nhìn thấy đá thô của cháu tốt tới mức nào.”

Phùng Tử Tài nói xong thì giơ tay lên. Có nhân viên đặt đá thô trên xe đẩy lên trên máy cắt thạch.

Sau khi sư phụ cắt đá đã cố định viên đá thô, bắt đầu điều chỉnh máy cắt đá để cắt.

Mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào máy cắt đá đang kêu vang. Bởi vì nắp bảo vệ đóng kín nên bọn họ không thể nhìn thấy được tình hình cắt bên trong.

Máy cắt đá nhanh chóng cắt xong. Viên đá thô của Phùng Tử Tài được mở ra ngay chính giữa.

Sư phụ cắt đá tách viên đá thô đã cắt ra hai bên, lộ ra mặt ngọc đã được cắt.

Đập vào mắt mọi người là một dải màu xanh biếc. Đây là một viên đá thô phỉ thúy có dải màu xanh.

“Ôi trời, một dải màu rộng còn hoàn toàn ăn vào trong viên đá thô như vậy, nếu mở dọc theo dải màu này, có thể làm được mấy cái vòng tay trang sức màu xanh, đây tuyệt đối là phát tài lớn rồi.”

“Loại chủng thủy này có độ nhẵn mịn không tệ, nhưng không phải là băng chủng. Nếu là băng chủng thì viên đá thô này mở ra có thể dễ dàng bán lên tới cả trăm tỷ, bây giờ chắc mua khoảng ba mươi tỷ thì không thành vấn đề.”

“Giám đốc Phùng là người thành công trong cuộc sống, lần này không chỉ nhặt được món hời lớn, sau đó còn có thể thắng một vụ cá cược nữa đấy. Tôi thấy chẳng cần cắt viên đá thô sau nữa, ai đó cứ dập dầu nhận thua với giám đốc Phùng đi.”

Quần chúng ăn dưa bàn luận một hồi, lại chuyển trọng tâm câu chuyện về phía Lý Phàm.

Đám người Hà Lợi Quần đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt khinh bỉ, cảm thấy lần này anh chắc chắn phải quỳ rồi.

“Tên vô dụng, có phải cậu rất kinh ngạc vì chưa từng nhìn thấy phỉ thúy có dải xanh như vậy không? Một viên như vậy đủ cho cậu mở mang tầm mắt đấy. Cậu cứ chuẩn bị quỳ xuống gọi ba đi.”

“Gọi ba là vừa nãy. Bây giờ phải quỳ xuống gọi ông nội mới được. Tên vô dụng này còn muốn cá cược với anh Tài, đúng là ăn gan chó rồi.”

“Thằng oắt vô dụng, mau đặt viên đá nát của cậu lên. Chờ lát nữa mở ra, cậu sẽ biết người với người khác nhau tới mức nào, sau này phải học cách quỳ liếm mới được.”

Lục Kiến Bân lắc đầu, liếc nhìn viên đá thô mà Lý Phàm đang ôm. Ông ta cảm thấy lần này anh thua chắc rồi.

“Ngài Thiên, ngài cũng thấy đấy. Mấy chuyên gia lâu năm đều nhìn rất chuẩn. Tình trạng viên đá thô này mở ra hoàn toàn giống như suy đoán của bọn họ. Nhưng không có một chuyên gia nào coi trọng viên đá thô mà ngài Lý đang ôm hết. Bọn họ đều cho rằng đó chỉ toàn đá thôi.”

Vẻ mặt Sở Trung Thiên thoáng biến đổi, khẽ gật đầu không nói gì.

Lúc này có nói gì cũng vô dụng. Sở Trung Thiên chỉ theo bản năng tin tưởng Lý Phàm, cảm thấy anh chắc chắn sẽ không thua.

Lý Phàm ôm viên đá thô đi về phía máy cắt đá. Cố Họa Y dùng hai tay che mặt, không dám nhìn cảnh tượng sau đó nữa.

Hoa Nhật Tâm đi tới sau lưng cô và nói: “Họa Y, Lý Phàm chắc chắn sẽ thua thôi. Đợi lát nữa em đừng làm chuyện ngu ngốc, anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tốt cho em, có nghe không?”

“Không cần anh phải phiền lòng.”

Cố Họa Y nói với vẻ chán ghét: “Có phải anh đã ngấm ngầm làm ra chuyện này không? Anh không cần phủ nhận, trong lòng tôi đã biết hết rồi.”

Hoa Nhật Tâm im lặng một lát mới cúi đầu nói: “Anh chỉ muốn tốt cho em, không muốn nhìn kẻ vô dụng này làm liên lụy tới em thôi. Phùng Tử Tài có ý với em, anh sẽ bất chấp mọi giá, dựa vào quan hệ của mình để bảo vệ em. Mong em hãy tin tưởng anh.”

“Ha ha, đã có Lý Phàm sẽ bảo vệ tôi rồi.”

Ánh mắt Cố Họa Y rất dịu dàng.

Cơ mặt Hoa Nhật Tâm khẽ giật giật: “Anh xem một kẻ bất lực như anh ta làm sao bảo vệ được em.”

Lý Phàm đã đặt viên đá thô lên máy cắt đá. Sau khi sư phụ cắt đá đã cố định viên đá thô, lại khởi động máy.

Sau những tiếng động lớn vang lên, mọi người đều cười khinh thường, cảm thấy hành động mở đá thô của Lý Phàm chỉ là dư thừa, chẳng khác nào cởi quần đánh rắm.

“Thế này còn cắt cái rắm à? Bao nhiêu chuyên gia đều nói đó chỉ là đá, mở ra chắc chắn chỉ là đá rồi. Ôm một cục đá được đấu giá ba trăm nghìn mà đòi đấu với giám đốc Phùng, tên này tuyệt đối là một gã khờ.”

“Có thể anh ta cảm thấy mình may mắn thì sao? Đám vô dụng bao giờ chẳng thích cầu may. Tên rác rưởi như vậy đúng là hết có thuốc chữa, chỉ có thể để hiện thực tới dậy dỗ thôi.”

“Chờ lát nữa xem anh ta gọi giám đốc Phùng là ông nội đi. Anh ta ngoại trừ quỳ xuống cầu xin thì chẳng còn con đường nào khác đâu.”

Quần chúng hóng chuyện đều đã xử tử hình Lý Phàm, cảm thấy anh chắc chắn sẽ thua.

Phùng Tử Tài đắc ý ngẩng cao đầu như nắm chắc phần thắng.

“Tên vô dụng, cậu sắp chết đến nơi rồi. Tôi đã chuẩn bị đao cho cậu tự đâm mình rồi, thằng ngốc.”

Bạch Thiên Lý xách một vali màu trắng bạc tới, mở ra trước mặt mọi người. Trong vali lộ ra một thanh trường đao.

Trên thanh trường đao có rãnh máu, hơn nữa sống đao còn có răng cưa, lóe ra ánh sáng lạnh như đang nói cho mọi người biết đây là thanh đao giết người.

Phùng Tử Tài lướt nhẹ ngón tay trên mặt thanh đao, vừa cười vừa nói: “Tên vô dụng, cậu có thể dùng con đao này tự đâm cho mình là đã tu tám đời mới có được sự may mắn này đấy.”

“Đây là chiến đao Tu La?”
Bình Luận (0)
Comment