Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 289

Tô Văn Mậu lăn vào trong phòng họp, mặc dù trong lòng cực kỳ ấm ức nhưng trước một Lý Phàm hùng mạnh như này, ông ta vẫn phải duy trì nụ cười, không dám lộ ra cảm xúc thực trong lòng.

Thấy đúng là có người lăn tới, đám người Phùng Tử Tài có hơi ngạc nhiên, sau đó cả bọn liền cười vang.

“Thằng oắt con này tìm được diễn viên ở đâu vậy, đúng là biết diễn, bảo vào thì lăn vào thật, sau này tao cũng phải thuê mấy diễn viên thế này, chắc chắn sẽ là đối tác tuyệt vời.”

“Vì tiền mà làm thế này thì đúng là không biết xấu hổ, con hàng nhát gan này mà là gia chủ nhà họ Tô à, đúng là chết cười.”

“Diễn viên này thuê bao nhiêu, tôi trả gấp mười, chỉ cần ông bò tới sủa hai tiếng chó cho tôi là được.”

Đám người Phùng Tử Tài lôi Tô Văn Mậu ra nói đùa, tất cả tức tối trong lòng Tô Văn Mậu liền chuyển hướng về phía bọn Phùng Tài Tử.

“Anh Lý, tôi lăn tới rồi, những người này bất kính với anh, xin anh Lý hãy để tôi trút giận thay cho anh.” Tô Văn Mậu duy trì tư thế lăn tới, vô cùng thành khẩn nói.

Lý Phàm cười: “Thái độ không tệ, đúng lên đi, bọn họ giao cho ông xử lý.”

“Cảm ơn anh Lý, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này, dạy dỗ bọn người này một trận.”

Tô Văn Mậu thở phào một hơi, cảm thấy dựa theo thái độ của Lý Phàm, chỉ cần biểu đạt đủ thành ý thì sẽ được Lý Phàm tha thứ.

Tô Văn Mậu đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mấy người Phùng Tử Tài.

Lúc này đám người Phùng Tử Tài mới thấy rõ được gương mặt của Tô Văn Mậu, dần dần gương mặt của ông ta trùng khớp với ảnh chụp Tô Văn Mậu trong trí nhớ của bọn người Phùng Tử Tài. Bọn họ hoảng sợ phát hiện ra cái vị vừa lăn vào cửa trước mặt này chính là gia chủ nhà họ Tô, Tô Văn Mậu!

“Tô, Tô, Tô Văn Mậu, thật sự là gia chủ nhà họ Tô, Tô Văn Mậu! Đây, sao có thể chứ! Nhất định là tôi bị ảo giác rồi!”

“Tôi nhìn cũng ra Tô Văn Mậu, chẳng lẽ cái đồ vô dụng kia tìm một người cực kỳ giống với Tô Văn Mậu à? Nếu đúng là gia chủ của nhà họ Tô thì không nên lăn mà tới chứ.”

“Rốt cuộc chuyện này là sao, vị trước mặt này có phải là gia chủ nhà họ Tô không vậy?”

Đám người Phùng Tử Tài hoàn toàn hoang mang, càng nhìn càng cảm thấy đây chính là Tô Văn Mậu, nhưng mà càng cảm thấy là Tô Văn Mậu thì trong lòng bọn họ càng lạnh.

Tô Văn Mậu thật sự lăn tới à!

Vừa rồi người mà bọn họ đang cười nhạo lại thật sự là gia chủ của nhà họ Tô ư!

Đắc tội với gia chủ nhà họ Tô sẽ có kết cục gì chứ!

Nụ cười trên mặt Phùng Tử Tài còn khó coi hơn cả khóc, anh ta chắp tay nói với Tô Văn Mậu: “Gia, gia chủ Tô, vừa rồi chúng tôi không biết là ông, mong ông rộng lòng tha thứ.”

“Rộng lòng tha thứ con khỉ! Dám bất kính với anh Lý thì chính là tội ác tày trời! Người đâu!”

Tô Văn Mậu cao giọng hét lên.

Vệ sĩ ngoài cửa xông vào như vũ bão, đối mặt với đám vệ sĩ của Phùng Tử Tài.

Đám vệ sĩ của Phùng Tử Tài liền chột dạ, nhìn khí thế của đối phương thế kia liền biết mình không phải là đối thủ của vệ sĩ bên Tô Văn Mậu.

“Tổng giám đốc Phùng, sợ, sợ là chúng tôi không bảo vệ được anh rồi, vệ sĩ của gia chủ Tô tinh nhuệ quá.”

Đội trưởng đội vệ sĩ của Phùng Tử Tài vội vàng nói.

Sắc mặt Phùng Tử Tài trở nên trắng bệch, quát tên vệ sĩ bên cạnh: “Mấy tên khốn chúng mày còn không biết đường lùi lại à.”

Lúc này Phùng Tử Tài cũng nghĩ thông suốt rồi, nói chuyện tử tế là không có khả năng, chỉ có thể cầu xin xử lý nhẹ nhàng thôi, nếu để cho vệ sĩ chống đối lại thì chính là tự tìm đường chết.

“Gia chủ Tô, chúng tôi biết sai rồi, ông cứ tùy tiện dạy dỗ chúng tôi đi, nhưng mà họa không liên quan đến người nhà, mong ông dạy dỗ chúng tôi rồi thì xin đừng ra tay với người nhà của chúng tôi.”

Tô Văn Mậu cười khẩy một cái, sau đó đổi một nụ cười nịnh nọt, nói với Lý Phàm: “Anh Lý, anh bảo xử lý bọn họ thế nào? Có câu nhổ cỏ tận gốc, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ lập tức diệt sạch cả người nhà của bọn chúng.”

Mấy người Phùng Tử Tài rùng mình một cái, trong lòng muốn khóc luôn rồi, vốn muốn đến giương oai diễu võ, nhưng ai ngờ lại đụng phải tấm sắt.

“Gia chủ Tô, ông đừng đuổi cùng giết tận như vậy, Lý Phàm, anh, anh…”

Câu nói kế tiếp của Phùng Tử Tài không thốt được ra khỏi miệng, gây hấn với Lý Phàm đến mức này, bây giờ còn cầu xin kẻ thù tha thứ, thực lòng thì Phùng Tử Tài không làm được.

Lý Phàm kéo Cố Họa Y ngồi xuống, ung dung nói: “Tùy ông dạy dỗ kiểu gì cũng được, tốt nhất là cho tôi thấy được thành ý của ông.”

Trong lòng Tô Văn Mậu run lên, biết chuyện này nhất định phải xử lý ổn thỏa, nếu không làm đúng ý của Lý Phàm, sợ là nhà họ Tô vẫn khó qua được một kiếp.

“Bắt bọn họ lại cho tôi, trước đánh mạnh một trận!”

Tô Văn Mậu nghiêm nghị quát.

Đám vệ sĩ nhao nhao tiến lên, bắt lấy đám người Phùng Tử Tài đánh cho một trận tơi bời, bọn vệ sĩ của Phùng Tử Tài thì đều núp trong góc tường, căn bản không dám tiến lên một bước.

Mí mắt của Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Phong, Cố Bội Sam đều giật giật, nghĩ đến vừa rồi mình uy hiếp Lý Phàm và Cố Họa Y, lo sợ lát nữa Lý Phàm cũng sẽ bảo Tô Văn Mậu tới trừng trị mình.

“Lý Phàm và nhà họ Tô có quan hệ thế nào? Gia chủ nhà họ Tô tự mình chạy tới xin lỗi, chuyện này sao mà khó tin thế?”

“Mẹ nó, việc này ai mà biết được, tôi cảm thấy chắc mình đang nằm mơ rồi, anh nói xem lát nữa cậu ta có trả thù chúng ta không.”

Cố Bội Sam cắn chặt môi dưới, cắn nát bờ môi đến không còn cảm giác gì, cực kỳ lo lắng nghĩ đến dáng vẻ của Lý Phàm vừa rồi muốn đánh mình, cảm thấy mình nhất định là không thoát khỏi bị Lý Phàm trả thù.

Cái tên đáng chết này sao có thể làm cho gia chủ nhà họ Tô cúi đầu được chứ!

Không được, mình phải chạy lẹ, không thể ở đây chờ chết được.

Cố Bội Sam từ từ xê dịch bước chân muốn chạy ra ngoài, nhưng đến cửa phòng họp thì lại bị đàn em của Tô Văn Mậu ngăn lại.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đàn em Tô Văn Mậu, Cố Bội Sam dùng vẻ mặt cầu xin đi lại bên cạnh Cố Thiệu Phong, hi vọng lát nữa ba có thể bảo vệ mình.

Đám người Phùng Tử Tài bị hành hung một trận, ai cũng bị đánh thành đầu heo, nhìn qua cực kỳ thê thảm.

“Hu hu, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi biết sai, thật sự biết sai rồi, van cầu anh Lý Phàm, tôi dập đầu với anh cũng được.”

Phùng Tử Tài thảm thương nói.

“Chúng tôi cũng biết sai rồi, chúng tôi nguyện ý dập đầu tạ tội, cầu xin anh tha cho chúng tôi, về sau chúng tôi không dám nữa, sau này chúng tôi nhìn thấy anh đều sẽ đi đường vòng, cần xin anh rộng lượng từ bi.”

Đám người Hà Lợi Quần cũng xin tha theo, một đám người khóc lóc sướt mướt, khác hoàn toàn với vẻ kiêu căng vừa rồi.

Tô Văn Mậu lén lút nhìn vẻ mặt của Lý Phàm, thấy Lý Phàm không có bất kỳ biểu cảm gì, trong lòng Tô Văn Mậu có hơi lạnh, biết cần phải tiếp tục trừng trị đám người này.

“Mẹ nó còn kêu khóc, chúng mày khóc tang à! Tất cả câm miệng vào, quỳ xuống trước mặt anh Lý, dập đầu xin lỗi, dập mạnh vào, dập đến chảy máu thì thôi!”

Tô Văn Mậu cao giọng quát.

Đám người Phùng Tử Tài vốn đã bị thương lại phải chịu đựng toàn thân đau đớn, cùng nhau quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, đều dập đầu với Lý Phàm theo nhịp.

“Mẹ nó! Chúng mày chưa ăn cơm à, dập gì mà như hết hơi thế, phải dập ra tiếng mau lên!”
Bình Luận (0)
Comment