Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 300

“Tao tìm chết? Hahaha, đây là câu nói nực cười nhất mà tao từng được nghe, mày cảm thấy tạo giống như đang tìm chết lắm sao? Không thấy ở đây toàn là người của tạo sao! Nếu tên phế vật mày khiến tạo không vui, tạo sẽ khiến tất cả mọi người không vui hơn nữa đấy.”

Trương Trung Dương thẳng thừng uy hiếp, ở đây đều là người của anh ta, lời của anh ta giống như thánh chỉ vậy, muốn ai chết thì người đó phải chết.

Sắc mặt đám người Tây Môn Chí Bằng lập tức tái mét, nếu bị liên lụy vì mấy lời nói vớ vẩn của Lý Phàm, vậy thì sẽ chết oan uổng biết bao.

“Lý Phàm! Tên phế vật này đừng nói nữa, ở đây không đến lượt anh nói! Dám cãi lại vị đại ca này, mẹ nó ai cho anh lá gan vậy, anh muốn tôi nhổ vào mặt anh đúng không! Anh muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo!” Tây Môn Chí Bằng hoảng loạn hét lên.

Hà Thục Phương liên tục gật đầu: “Đúng đúng, Chí Bằng nói đúng, tên phế vật này muốn chết thì tự cậu chết đi, đừng liên lụy chúng tôi chết chùng, vô dụng như cậu nên tự mình chết đi thì hơn.”

“Phế vật! Nghèo nàn! Thấp kép! Nhu nhược! Họa Y, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là ly hôn với tên phế vật này đi, con nhất quyết không nghe, con xem xem, giờ tên phế vật này liên lụy đến cả nhà chúng ta rồi! Mau bảo nó cút đi! Nó và nhà chúng ta không có liên quan gì đến nhau cả!”

Vương Cẩn Mai dùng hết sức hét lên, đối diện với sự sợ hãi của cái chết, khiến cả người bà ta đều cảm thấy không thoải mái.

Cổ Thiệu Huy cũng vô cùng mất bình tĩnh, đối diện với cảnh tượng khủng bố chưa từng trải qua này, Cố Thiệu Huy chỉ muốn nhanh chóng làm rõ quan hệ với Lý Phàm, không được để Lý Phàm liên lụy tới.

“Vị đại ca này, nhà chúng tôi và Lý Phàm không liên quan gì đến nhau cả, con gái tôi và Lý Phàm, sẽ… sẽ li hôn ngay, cậu muốn xử lí Lý Phàm lúc này cũng được, mong cậu đừng kéo cả nhà tôi theo, cầu xin cậu”

Lý Phàm ra sức mím môi, nghe lời ba mẹ nói, trong lòng rối bời, cảm thấy bế tắc.

“Hahaha.”

Trương Trung Dương đắc ý cười, cảm thấy đã trêu đùa đủ Lý Phàm, nên làm chuyện chính rồi.

“Lý phế vật, biết tại sao tao lại đến không? Tao muốn Sở Trung Thiên ra đây, nếu mày có thể gọi Sở Trung Thiên tới đây, tạo sẽ cho mày, không, là cho bọn mày một con đường sống, nếu mày không gọi được Sở Trung Thiên ra đây, tạo sẽ cho bọn mày nếm thử mùi vị của việc sống không bằng chết”

Đối diện với sự dọa nạt của Trương Trung Dương, đám người Tây Môn Chí Bằng run sợ, lần lượt lên tiếng giục Lý Phàm làm theo lời Trương Trung Dương nói.

“Tên phế vật này còn ngơ ra đấy làm gì, mau làm theo lời vĩ đại ca này đi, gọi tên khốn Sở gì đó ra đây!”. Lý Phàm nhìn Trương Trung Dương, cười nói: “Anh muốn khống chế cả Hán Thành, dã tâm không nhỏ nhỉ, nghe nói anh còn có chỗ dựa là Chử Triều Phát ở tỉnh”

Sắc mặt Trương Trung Dương khẽ thay đổi, híp mắt nhìn Lý Phàm, tay phải cho vào trong lồng ngực, lấy một khẩu súng ra.

Tay trái khẽ mân mê nòng súng, Trương Trung Dương lạnh lùng nói: “Sao mày lại biết.”

Thấy Trương Trung Dương móc súng ra, đám người Tây Môn Chí Bằng đều co rúm lại, cố gắng đứng dựa vào góc tường, giống như muốn bản thân chui vào tường để trốn đi vậy.

Cổ Họa Y cũng có chút sợ hãi, ôm chặt eo của Lý Phàm, muốn để cô và Lý Phàm dính chặt với nhau hơn, chỉ như vậy mới có thể khiến Cố Họa Y cảm thấy có chút an toàn.

Lý Phàm khẽ xoa lưng Cố Họa Y, giúp Cố Họa Y bình ổn sự căng thẳng của cô lại.

“Sở Trung Thiên nói cho tôi đấy”

“Hahaha, rất tốt, xem ra quan hệ giữa mày và Sở Trung Thiên thật sự không phải bình thường nhỉ, bây giờ mày gọi cho Sở Trung Thiên, bảo một mình nó đến đây, tạo cảnh cáo mày đừng giở trò, nếu không người vợ như hoa như ngọc này của mày sẽ bị đám anh em của tao vui vẻ một phen đấy.”

Trương Trung Dương nói xong thì nạp đạn, mở phần an toàn ra, nhắm súng vào Lý Phàm. Cơ thể Cố Họa Y khẽ run rẩy, Lý Phàm cười nói: “Không sao, em đừng sợ, chỉ là gọi điện cho Sở Trung Thiên thôi mà”

Lý Phàm chậm rãi lấy máy ra, gọi điện cho Sở Trung Thiên.

“Mở loa ra, tạo muốn nghe xem Sở Trung Thiên nói gì?

Trương Trung Dương cẩn thận nói.

Lý Phàm mở loa ra, giọng nói của Sở Trung Thiên truyền ra từ trong điện thoại: “Cậu Lý, cậu có gì cần dặn dò?”

Trương Trung Dương khẽ nhíu mày lại, từ giọng điệu cung kính của Sở Trung Thiên có thể cảm nhận được sự bất ổn.

Sở Trung Thiên cũng cung kính với Lý Phàm quá rồi, với sự hiểu biết của Trương Trung Dương về Sở Trung Thiên, anh ta biết Sở Trung Thiên sẽ không tùy ý cung kính với người ta như vậy. Có điều nghĩ đến việc hiện giờ Lý Phàm đã bị mình khống chế, Trương Trung Dương kiềm nén sự nghi ngờ lại, đợi bắt được Sở Trung Thiên, sau khi thuận lợi tiếp nhận địa bàn của Hán Thành, rồi nghiên cứu về mối quan hệ giữa Lý Phàm và Sở Trung Thiên cũng được.

“Sở à, tôi đang ăn cơm ở Phạm Viên, ông qua đây ăn cùng đi”

Lý Phàm bình tĩnh nói.

“Được, tôi sẽ qua ngay” Ánh mắt Trương Trung Dương ngập tràn niềm vui, khẩu súng chỉ vào Lý Phàm khẽ lắc lư.

Lý Phàm hiểu ý của Trương Trung Dương, lên tiếng nói: “Tôi và một người bạn cũ ăn cùng nhau, ông đừng đưa đàn em theo, tránh để bạn tôi cảm thấy không thoải mái”

“Đã hiểu, tôi sẽ tự lái xe qua đó” Sở Trung Thiên sảng khoái đáp.

“Được, đến nhanh nhé, cúp đây” Lý Phàm cất điện thoại đi, nở nụ cười với Trương Trung Thiên.

“Tốt lắm, tên phế vật mày cũng xem như là có chút biết điều đấy, không giở trò gì trước mặt tạo, đợi lát nữa chỉ xem Sở Trung Thiên có phối hợp hay không thôi, nếu Sở Trung Thiên dám giở trò, thì tất cả mấy người sẽ đen đủi”

Sau khi Trường Trung Dương hù dọa một phen, cảm thấy đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay, chỉ cần Sở Trung Thiên không giở trò, lần này cũng thể bình ổn tiếp nhận Hán Thành, tiến một bước lớn về phía mục tiêu của anh ta rồi.

Sở Trung Thiên cất máy đi, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng. Tuy giọng nói của Lý Phàm trong điện thoại rất bình tĩnh, nhưng Sở Trung Thiên đã nghe ra được sự bất ổn. Hay là làm theo lời Lý Phàm nói? Nếu đi một mình, có phải là rất nguy hiểm hay không?

Rất nhanh Sở Trung Thiên lại nở nụ cười, thấp giọng lẩm bẩm: “Mạng này của mình là do cậu Lý cứu, đương nhiên phải làm theo lời cậu ấy dặn dò rồi, cùng lắm thì trả lại mạng cho anh Lý thôi.”

Nếu chỉ thuần túy vì lợi ích, nói không chừng Sở Trung Thiên sẽ lựa chọn không đi, cho dù đi cũng sẽ mang theo rất nhiều đàn em. Nhưng trước đó không lâu bị mai phục đã được Lý Phàm cứu, khiến Sở Trung Thiên càng thêm chân thành với Lý Phàm. Dù sao việc ôm cây lớn và trả ơn ân nhân cứu mạng cũng rất khác nhau, một cái là lựa chọn lợi ích, được nhiên là lợi ích phải ưu tiên hàng đầu, cái còn lại là sự lựa chọn của nội tâm, hoàn toàn có thể vứt bỏ mọi lợi ích.

Sở Trung Thiên rất nhanh đã đưa ra quyết định, mặc quần áo trình trọng, để toàn bộ đám đàn em lại, một mình lái xe rời khỏi tổ chức.

Sở Trung Thiên lái xe như bay trên đường cũng đã đến được Phạm Viên. Nhìn Phạm Viên một mảnh an tỉnh, Sở Thiên Trung biết Phạm Viên quả nhiên xảy ra chuyện rồi.

Mở cửa xuống xe, ôm theo suy nghĩ không thể sống sót trở về, Sở Trung Thiên bước vào Phạm Viên.

Vừa bước vào, đã có một đám người bao vây Sở Trung Thiên lại.

“Ây chà, ngài Thiên cuối cùng cũng đến rồi, đi theo chúng tôi đi”
Bình Luận (0)
Comment