Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 314

“Mẹ, mẹ cũng đừng làm rộn chuyện thêm nữa, mẹ muốn cả nhà mình ôm nhau chết chùm hết đúng không.”

Lý Cương căng thẳng nói.

Bà cụ ngẩn ra, nhìn Lý Cương đang vô cùng căng thẳng, trong lòng cũng dần nhận ra được một chút sự việc, kéo Lý Cương khẽ hỏi: “Con, con đánh không lại bọn họ hả?”

“Đánh con khỉ khô! Đó là anh Long, chỉ cần phun miếng nước bọt ra là cả nhà chúng tôi sẽ chết hết, mẹ gây họa lớn cho con rồi.”

Lý Cương dậm chân nói.

“Con, không phải bình thường con nói con ghê gớm cỡ nào, chả sợ ai trong cái Hán Thành này sao?”

Bà cụ có hơi ấm ức nói.

Bình thường Lý Cương ở nhà khoác lác quen rồi, hơn nữa còn lăn lộn ra một chút danh tiếng, cho nên bay đến tận trời, bà cụ và con trai ở trong nhà cũng thật sự cho rằng không có việc gì Lý Cương không làm được.

Lý Cương lập tức vô cùng hối hận, xem như đã hiểu ra được tầm quan trọng của việc khiêm tốn.

Nhìn cậu Lý người ta đi, là loại người có thể làm anh Long quỳ liếm nhưng lại khiêm tốn như thế, làm Lý Cương đụng trúng một khúc xương cứng.

Lý Cương thầm chửi trong lòng vì sao Lý Phàm lại khiêm tốn như thế, nếu cứ khoe khoang phách lối thì ai mà dám chọc anh chứ.

Kiều Chính Long khẽ nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, cậu xem phải xử lý tên này như thế nào.”

Nghe Kiều Chính Long nói, Lý Cương cảm thấy không ổn lắm, nức nở nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, anh tha cho tôi đi, anh xem chúng ta đều họ Lý, năm trăm năm trước cũng coi như người một nhà, anh tạm tha cho tôi một lần đi, sau này tôi không dám tái phạm nữa.”

“Năm trăm năm trước là người một nhà? Vậy mà ông cũng dám nói ra.”

Lý Phàm hơi bất đắc dĩ nói.

Đối với cái kiểu bắt quàng làm họ thế này, Lý Phàm có hơi ghét, việc nào ra việc đó, cần gì phải bắt quàng làm họ như thế.

“Lý Cương, anh còn có mặt mũi bắt quàng làm họ với cậu Lý à, cho dù là một ngàn năm trước thì anh cũng không phải là người một nhà với cậu Lý, người đâu, mau dạy cho anh ta một bài học.”

Kiều Chính Long lạnh lùng nói.

Vệ sĩ bước lên túm lấy Lý Cương, tay đấm chân đá Lý Cương một trận, đánh đến Lý Cương kêu gào thảm thiết liên tục.

Bà cụ nhìn thấy tình trạng thảm hại của con trai Lý Cương như thế, sắc mặt vô cùng tồi tệ, cắn răng xông đến trước mặt Lý Phàm, quơ tay đánh về phía Lý Phàm.

“Đánh cháu nội tôi lại đánh con trai tôi, bà đây liều mạng với cậu!”

Bà cụ còn chưa kịp đến gần đã có vệ sĩ đạp bay bà cụ ra ngoài, vệ sĩ rất khỏe, khi đá văng ra, cơ thể bà cụ còn vang lên tiếng xương gãy vun, sau khi ngã xuống đất rồi lập tức kêu gào thảm thiết.

Cậu bé mập mạp đã hoảng sợ đến nói không ra lời, kinh hoảng ngồi xổm dưới đất run lên bần bật, tinh thần đã muốn tan vỡ.

Xuyến Xuyến nằm trong lòng ngực Lý Phàm, nghe tiếng kêu rên thảm thiết vang lên liên tục, tâm trạng thay đổi có chút buồn bực.

“Ba ba, chúng ta đi thôi, con không muốn nhìn thấy bọn họ.”

“Vậy đi thôi, chúng ta đi chơi tiếp hay là về bệnh viện đây?”

Lý Phàm ôm Xuyến Xuyến vừa đi vừa hỏi.

“Không muốn chơi nữa, con muốn về ngủ.”

Lý Phàm gật đầu, ôm Xuyến Xuyến đi ra khỏi công viên giải trí, Cố Họa Y đi theo ở một bên, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc của Xuyến Xuyến.

Lý Cương thấy gia đình Lý Phàm chuẩn bị đến, đột nhiên nhớ đến lúc nãy còn sai đàn em đập xe Lý Phàm, nếu như để Lý Phàm thấy được, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Anh, anh Long, lúc nãy tôi sai người đập xe của cậu Lý, tôi biết sai rồi, tôi xin bồi thường cho cậu Lý chiếc Mecerdes của tôi, hy vọng anh Long nói với cậu Lý, hôm nay tôi đã nhận đánh nhận phạt rồi.”

“Hừ, anh tưởng cậu Lý thèm cái xe rách của anh à, tôi đã niêm phong tất cả tài sản của anh lại, coi như là một trừng phạt nhỏ dành cho anh, cậu Lý có đức hiếu sinh, không cần cái mạng chó của anh, dẫn theo người nhà của anh biến khỏi Hán Thành ngay.”

Kiều Chính Long lạnh lùng nói.

Lý Cương lập tức tan vỡ, cảm giác cuộc sống không còn hy vọng gì nữa.

“Tôi, tôi tiêu đời thật rồi, sự nghiệp của cải liều mạng kiếm cả nửa đời người đều tiêu tùng hết rồi, anh Long, anh Long, anh nói đỡ giúp tôi đi, tôi quỳ xuống xin lỗi cậu Lý tha cho tôi có được không.”

Lý Cương liều mạng cầu xin, Kiều Chính Long hừ lạnh, dẫn theo đám cấp dưới đuổi theo hướng Lý Phàm vừa mới rời đi.

Nhìn Kiều Chính Long rời đi, mấy tên đàn em của Lý Cương đều đứng dậy, tụ tập trước mặt Lý Cương.

“Mấy, mấy cậu, mấy cậu định làm gì.”

Lý Cương nhìn thấy ánh mắt đầy ác ý của đám đàn em, lập tức luống cuống.

“Mẹ nó, anh còn mặt mũi hỏi bọn tôi muốn làm gì, chúng tôi đi theo anh đắc tội với anh Long, còn cả nhân vật lớn mà anh Long cũng không dám đắc tội, có phải anh nên cho chúng tôi một câu trả lời hay không.”

“Chén cơm của bọn tôi bị anh phá hư rồi, sau này đám người chúng tôi phải cạp đất mà ăn, tuy anh là đại ca dẫn đầu, nhưng làm ăn phát đạt như bây giờ cũng dựa vào sự cố gắng của bọn tôi, mấy thứ đó đều đã chơi xong hết rồi.”

“Mấy của cải còn dư lại của nhà anh cho anh em bọn tôi làm bồi thường hết đi, nếu không cả gia đình già trẻ của anh cũng không có cơ hội ra khỏi Hán Thành đâu.”

Trong lòng Lý Cương đau khổ, biết đám đàn em này toàn là loại người chỉ nhận tiền chứ không nhận người, lúc trước có lợi ích nên xem anh như đại ca, bây giờ anh đã cùng đường bí lối, trong mắt bọn họ cũng không còn uy nghiêm gì nữa.

“Đừng đụng vào mẹ và con của tôi, chỉ cần đưa bọn tôi rời khỏi Hán Thành, nhà và tiền tiết kiệm của tôi cho các cậu hết.”

Bà cụ đã ngơ ngác, không ngờ hậu quả của việc bà làm ầm ĩ lên lại nghiêm trọng đến thế, chỉ thua cửa nát nhà tan một chút mà thôi.

Nhưng không có tiền, cuộc sống sung sướng cũng không có, bà cụ cảm giác như sống không bằng chết.

Nếu lúc đó la rầy cháu nội một chút thì tốt rồi, sẽ không rước phải phiền phức lớn như thế. Bà cụ hối hận nghĩ thầm trong lòng.

Lý Cương giao chìa khóa nhà ra, nói mật mã và thông tin tài khoảng ngân hàng ra, lúc này mới đối pho được với đám đàn em làm phản.

Chờ đám đàn em đi rồi, Lý Cương nhịn đau từ trên đất bò dậy, đi đến bên cạnh bà cụ, nâng mẹ già của anh lên trước.

“Mẹ, mẹ xem mẹ gây chuyện gì kia, gia đình chúng ta lại phải về quê, lần này thật sự không còn cơ hội để vùng dậy nữa rồi.”

Mặt bà cụ như đưa đám không nói tiếng nào, Lý Cương thở dài lại đi xem con trai, cậu bé mập mạp đã sợ đến mức miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, trông cứ như bị dọa ngu luôn rồi.

“Con trai, con bị làm sao thế? Sao số tôi lại khổ thế này.”

Thấy con trai không có bất cứ phản ứng bình thường nào, Lý Cương trào nước mắt, cảm thấy số phận của bản thân quá khổ.

Lý Phàm và Cố Họa Y ra khỏi công viên giải trí, trên đường đi Kiều Chính Long đã nói chuyện Lý Cương đập xe của bọn họ.

Cố Họa Y hơi buồn rầu nói: “Đó là xe của công ty, phải mua lại một chiếc giống y như đúc mới được.”

“Xin cô Cố cứ yên tâm, tôi lập tức kêu người đi mua, bảo đảm giống y như đúc, hai người dùng tạm xe của tôi trước đi.” Kiều Chính Long nói.

“Đập xe của Lý Cương cho tôi, đập hư.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.

“Như cậu mong muốn.”

Kiều Chính Long vung tay, đám vệ sĩ cấp dưới lập tức lấy đồ nghề ra, bắt đầu đập phá xe của Lý Cương, không bao lâu sau, Mecerdes của Lý Cương đã bị đập nát bét.
Bình Luận (0)
Comment