Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 376

Truy Hồn Đan là thuốc độc trong truyền thuyết, sau khi dùng cứ cách nửa tháng thì phải uống một lần thuốc giải, nếu như không có thuốc giải, người đã dùng Truy Hồn Đan sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, hơn nữa trước khi chết sẽ chịu sự đau đớn vô cùng kinh khủng.

Nghe nói cách luyện chế của Truy Hồn Đan và phương thuốc điều chế thuốc giải đã thất truyền hết, chỉ là ở trong kho báu vật của Long Môn còn có một ít được lưu giữ.

Bát Gia không ngờ Tiền Phúc có thể giúp Lý Phàm làm ra những thứ này, càng không ngờ Lý Phàm sẽ cho ông ta dùng Truy Hồn Đan.

Cảm thấy dòng khí nóng tiến vào trong bụng, Bát Gia cảm thấy cả người đều không tốt rồi, cái mạng nhỏ bắt đầu từ bây giờ sẽ bị Lý Phàm khống chế, loại cảm giác này khiến tinh thần của Bát Gia hoàn toàn sụp đổ.

“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, có gì không thể từ từ nói! Tại sao cho tôi dùng cái thứ này!”

“Là ông không từ từ nói, chỉ có cho ông dùng cái này, ông mới có thể nói chuyện đàng hoàng không phải sao.”

Lý Phàm vỗ vỗ gò má của Bát Gia, Bát Gia cắn răng tức giận nhìn Lý Phàm ba giây, sau đó giống như quả bóng xì hơi, thân hình từ từ xẹp lại.

“Thiếu chủ, tôi thật sự, thật sự đều luôn hướng về cậu, chỉ là ngoài mặt thuận theo với Long hậu mà thôi.”

Bát Gia nói lời nghĩ một đằng nói một nẻo rồi, đôi mắt không ngừng đảo, suy ghĩ sao làm sao mới có thể lừa được thuốc giải.

Cũng không biết công nghệ khoa học hiện nay có thể giải được độc của Truy Hồn Đan không, nếu như có thể giải độc thì dễ làm rồi.

Trong lòng Bát Gia có hàng tâm tư, nhưng cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài.

“Đừng nói mấy lời vô dụng, tâm tư của ông tưởng rằng tôi không biết, không cần động chút tâm tư nhỏ nhoi đó, Long hậu khi nào tới, lần này tới Hán Thành với mục đích gì?”

Lý Phàm thẳng thắn hỏi.

“Long hậu tuần sau sẽ tới, mục đích tới Hán Thành, tự nhiên là vì lo cho thiếu chủ cậu, đồng thời cũng là vì để gặp vợ của cậu, có lẽ Long hậu muốn ở trước mặt mọi người sỉ nhục vợ chồng hai người.”

Bát Gia cúi đầu, rất ngoan ngoãn nói.

“Sỉ nhục chúng tôi? Hừ!”

Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, trong lòng động sát cơ với Long hậu.

Chung quy là phải chiến một trận với Long hậu, phân ra người thắng kẻ thua, chỉ là thời gian còn chưa tới, Lý Phàm chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn.

“Thiếu chủ cậu đừng tức giận, có tôi ở đây, chắc chắn giúp cậu quật khởi, có điều vẫn mong thiếu chủ khi gặp Long hậu đừng quá kiêu ngạo, tóm lại phải cho Long hậu một chút thể diện.”

Bát Gia vội khuyên giải.

Nếu như Lý Phàm thật sự đấu với Long hậu, cuối cùng Lý Phàm chết, Bát Gia không có chỗ đi lấy thuốc giải rồi.

Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, Bát Gia đã bắt đầu suy nghĩ làm sao làm được việc của Long hậu.

“Ông rất có mặt mũi sao? Có thể hòa giải ở trước mặt Long hậu, sợ là bà ta căn bản sẽ không thèm nhìn thẳng ông.”

“Lý Phàm lạnh giọng nói.”

Bát Gia mặt mày ngại ngùng, bất lực nói: “Cái này, tôi tự nhiên dốc hết sức.”

“Không cần ông dốc hết sức, chỉ cần ông làm việc theo sự phân phó của tôi là được.”

“Thiếu chủ, cậu kêu tôi làm cái gì?”

Bát Gia bất an hỏi.

Tiếp xúc với Lý Phàm tuy ngắn, nhưng Bát Gia đã biết Lý Phàm là người đủ thâm hiểm, căn bản không phải là người ông ta có thể đắc tội.

“Đến lúc đó ông sẽ biết, bây giờ sẽ không nói cho ông, muốn sống thì phối hợp đàng hoàng, ông có thể cút rồi.”

Trong lòng Bát Gia vô cùng giận dữ, nhưng trêи mặt không có biểu lộ gì cả, cúi người mỉm cười nói: “Được, tiểu Bát tôi cút ngay.”

Hoảng hốt chạy ra khỏi cửa lớn của nhà kho, Bát Gia như trút bỏ được gánh nặng mà thở phào một hơi, rất hối hận lựa chọn đến gặp Lý Phàm, lần này là lỗ nặng rồi, ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng lôi vào.

“Bát Gia.”

Tần Kế Nghiệp nhìn thấy Bát Gia đi ra, vội vàng cúi người hỏi, trong lòng lại vô cùng sửng sốt.

Bát Gia dẫn hai vệ sĩ đi vào, nhưng lại một mình đi ra, hơn nữa hai chân bị thương, ở bên trong xảy ra chuyện gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.

“Cậu, đi giúp tôi chuyển lời, nói tiểu Bát nhất định nghe lệnh, vẫn mong cậu Lý có thể tha cho thủ hạ của tôi.”

Tần Kế Nghiệp lập tức đơ ra, Bát Gia cao cao tại thượng, vậy mà tự xưng tiểu Bát với Lý Phàm!

Trước đó khi Lý Phàm gọi Bát Gia là lão Bát, Tần Kế Nghiệp còn tưởng Lý Phàm là huênh hoang cuồng ngạo, hiện nay xem ra căn bản không phải là như vậy, mà là Lý Phàm thật sự có đủ địa vị.

“Ngẩn người cái gì, đi mau.”

Bát Gia không kiên nhẫn nói.

Sống chết của Trục Nhật và Hám Sơn không cần quan tâm, nhưng Lương Ngọc đối với Bát Gia mà nói thì quá quan trọng, bất luận như nào đều phải đòi Lương Ngọc lại.

Tần Kế Nghiệp đầu óc đầy dấu hỏi chấm đi vào trong công xưởng, chạy tới bên cạnh Lý Phàm, cúi người nói: “Cậu Lý, Bát Gia kêu tôi chuyển lời giùm, ông ta nói tiểu Bát nhất định nghe lệnh, vẫn mong cậu Lý có thể tha cho thủ hạ của tôi.”

“Ồ, anh dẫn người lôi ba người bọn họ ra ngoài đi.”

Lý Phàm tùy ý nói.

“Ba, ba người?”

Tần Kế Nghiệp kinh ngạc nói, lúc này mới ngoảnh đầu nhìn kỹ người nằm trêи đất, quả nhiên là ba người nằm trêи đất.

“Vừa rồi Bát Gia không phải chỉ dẫn hai người đi vào sao, thế nào lại nhiều thêm một người.” Tần Kế Nghiệp nghi hoặc hỏi.

Tuy nhiên Tần Kế Nghiệp không có nhận được câu trả lời, cái đợi được chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Lý Phàm.

Trong lòng Tần Kế Nghiệp hơi hoảng, nhanh chóng chạy ra khỏi phân xưởng, tìm người tới lôi ba người Lương Ngọc ra ngoài, giao cho Bát Gia.

Thấy đội xe của Bát Gia rời đi, tâm thần của Tần Kế Nghiệp vẫn còn chưa yên được.

Bát Gia đều tự xưng là tiểu Bát rồi, vậy anh ta thì sao? Bản thân vừa nãy là kêu thủ hạ bắt cóc con của Lý Phàm!

Tần Kế Nghiệp đưa tay tát mạnh mình một cái, vô cùng hối hận vì quyết định sai lầm vừa nãy đã làm ra, vội vàng gọi điện kêu thủ hạ đưa Xuyến Xuyến trở về, hơn nữa nhất định phải đối đãi tốt cho ăn ngon uống ngon, bắt buộc phải khiến Xuyến Xuyến vui vẻ mới được!

Sau khi gọi điện xong Tần Kế Nghiệp đã định thần lại, cảm thấy vẫn là nên thẳng thắn mới được, nếu không sau này bị lộ ra, vậy chắc chắn sẽ gây họa sát thân.

Tần Kế Nghiệp lần nữa đi vào trong xưởng, từ xa nghe thấy giọng nói có hơi lo lắng của Lý Phàm.

Lý Phàm ở đầu dây bên kia nghe thấy bác sĩ chữa trị chính nói Xuyến Xuyến đã mấy tiếng không thấy đâu thì sắc mặt trở nên vô cùng giận dữ.

“Cảm ơn bác sĩ Vương, tôi lập tức tới bệnh viện, bên phía các ông trước tiên kiểm tra camera giám sát xem có manh mối gì không.”

Nghe thấy lời của Lý Phàm, da đầu của Tần Kế Nghiệp đều muốn nổ tung rồi, chạy tới trước mặt Lý Phàm trực tiếp lao tới như mãnh hổ xuống núi mà quỳ xuống, quỳ thẳng người ở trước mặt Lý Phàm.

“Cậu Lý, cậu đừng khẩn trương, chuyện này là tôi làm không đúng, tôi khốn khϊế͙p͙, tôi rác rưởi, tôi đã kêu người đưa Xuyến Xuyến trở về rồi, cậu nhất định phải bớt giận.”

Khi Tần Kế Nghiệp nói, hai tay giơ lên dùng sức tát bản thân, rất nhanh gò má đã sưng vù.

“Chuyện là sao? Anh kêu người hạ thủ với Xuyến Xuyến?”

Giọng nói lạnh lẽo của Lý Phàm, dường như khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống mấy độ.

Tần Kế Nghiệp run rẩy, hoảng hốt nói: “Tôi, tôi vừa rồi không phải là sợ cậu sẽ giết tôi sao, cho nên kêu thủ hạ bắt cóc con gái của cậu, muốn vào thời khắc mấu chốt dùng làm bia chắn.”

“Nhưng tôi không kêu bọn họ ngược đãi Xuyến Xuyến, tôi kêu thủ hạ đều là mang đồ ăn ngon đồ uống ngon tới cho Xuyến Xuyến, tuyệt đối không có chuyện làm tổn hại cô bé.”

Bình Luận (0)
Comment