Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 462

Sắc đêm bao trùm bầu trời.

Siêu xe biển số vùng khác thay nhau lái về nhà thi đấu.

Vô số nhân vật phú hào chạy tới sàn đấu quyền anh quốc tế, đặc biệt là những phú hào đam mê cá cược, càng là cao quý vô song.

Lâm Chính Nam bước xuống khỏi Bentley, dưới sự nâng đỡ của ông quản gia, sự bao vây của đám vệ sĩ, ngang ngược bá đạo xuyên qua đám nhà giàu.

Không ít phú hào cảm thấy ông ta quá bá đạo, muốn lấy thân phận ra dạy dỗ ông ta một chút.

Nhưng vệ sĩ bên cạnh Lâm Chính Nam lấy ra súng dài ngắn dắt hông, tất cả phú hào đều im lặng không nói nữa.

Họ cũng mang theo vệ sĩ, vệ sĩ cũng có súng lục, nhưng vệ sĩ của họ nhiều nhất chỉ mang một cây súng mà thôi.

Mà vệ sĩ bên cạnh Lâm Chính Nam, cơ bản đều là mỗi người tay cầm một cây súng, hông lại dắt thêm hai cây, hỏa lực như vậy đã chứng minh thân phận của ông ta không tầm thường.

Nhìn đám phú hào chắn đường trước mặt bị dọa đến run rẩy, Lâm Chính Nam hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu tiếp tục đi về phía trước.

“Ồ, tôi còn cho rằng ai ngang ngược như vậy chứ, Tiểu Lâm Tử cậu giả bộ rất ra dáng nha.”

Bát Gia lắc lư đi tới, sau lưng là một hàng vệ sĩ cường tráng.

Lâm Chính Nam nghe thấy giọng của Bát Gia, cơ má khẽ giật giật, nhưng rất nhanh trêи mặt đã lộ ra nụ cười.

“Thì ra là Bát Gia tới à, không nghĩ tới Bát Gia cũng thích tỷ đấu quyền anh, nếu biết ngài cũng tới, Tiểu Lâm Tử tôi nhất định đứng ở cửa nghênh đón ngài.”

Lâm Chính Nam một bó tuổi cười tươi rói tự xưng Tiểu Lâm, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy quái dị.

Bát Gia đắc ý đi tới trước mặt Lâm Chính Nam, híp mắt nói: “Ông tới xem ai thi đấu vậy? Nghe nói gần đây con trai ông chết, ông còn không ngoan ngoãn ở nhà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn chạy ra ngoài làm quái gì.”

Mặt Lâm Chính Nam lóe lên tia tức giận, nụ cười dần trở nên cứng ngắc.

“Bát Gia, đừng khinh người quá đáng, bây giờ ông cũng chỉ là có một danh phận Long Vương mà thôi, địa bàn cũng không có, vẫn là đừng quá phách lối, tôi nghe nói Long Hậu cũng tới Hán Thành đâu.”

“Tin tức thật nhanh nhạy, sao nào, chẳng lẽ ông còn muốn chạy đi gặp Long Hậu, ông có mặt mũi đó sao.”

Bát Gia hung ác nhìn Lâm Chính Nam, như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.

“Tôi là không gặp được Long Hậu, nhưng chủ tử của tôi có thể, nếu tôi quay về khóc lóc, e rằng chủ tử của tôi sẽ niệm tình tôi cực khổ nhiều năm, mà giúp tôi xả giận, đến lúc đó chỉ sợ hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.”

Lâm Chính Nam là thuộc hạ của Thất Long Vương, theo Thất Long Vương đã hơn hai mươi năm, làm không ít việc cho Thất Long Vương, cho nên lúc này mới không quá kiêng dè Bát Gia.

Dù sao bây giờ Bát Gia đã trở thành Long Vương không có móng vuốt sắc bén, chỉ là có cái danh phận mà thôi.

Bát Gia tức giận nhìn Lâm Chính Nam, hung hăng nói: “Ông cmn giỏi lắm, Long Hậu sẽ tới ngay, ông cùng tôi đợi Long Hậu đi.”

“Long Hậu cũng tới?”

Mặt Lâm Chính Nam lóe lên kinh hoảng.

Lâm Chính Nam vẫn rất sợ Long Hậu, dù sao Long Hậu có thể xem là lão đại của lão đại.

Mà Long Hậu vô cùng thần bí, trêи cơ bản ngoại trừ tám Long Vương, thì các chư hầu Long Môn phía ngoài không có mấy ai có thể gặp được.

Lâm Chính Nam cũng chưa từng gặp Long Hậu, tất cả những chuyện liên quan tới Long Hậu đều là nghe nói.

Bát Gia không nói nữa, chắp hai tay trước bụng, nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi Long Hậu tới.

Giây lát sau, Rolls Royce chống đạn của Long Hậu lái tới, đợi xe dừng hẳn, mặt Bát Gia hiện lên nụ cười nịnh nọt, chạy nhanh tới trước xe mở cửa.

Trương Đức Võ xuống xe trước, sau đó xoay người nâng cánh tay, để Long Hậu đỡ tay mình xuống xe.

Long Hậu đeo mạng che mặt, quần áo hoa lệ bước xuống, ánh mắt lướt nhìn Lâm Chính Nam, có chút không vui nhìn sang Bát Gia.

“Sao chó mèo ở đâu ông cũng dắt theo bên cạnh, là chuẩn bị tự hủy bản thân à?”

“Long Hậu, ngài đừng oan uổng tôi, đây là thuộc hạ của anh bảy tôi vừa khéo gặp được, Lâm Chính Nam, lão già này rất vô lễ với tôi, còn nói muốn đi tìm anh bảy đến trước mặt ngài nói xấu tôi đâu, tôi không phải là ủy khuất trong lòng sao.”

Mặt Bát Gia lộ ra vài phần buồn phiền: “Long Hậu, ngài xem, bây giờ tôi không quyền không thế, chó má bên dưới cũng dám khinh thường tôi, sau này tôi còn làm sao đánh cả giang sơn cho ngài đây.”

Trong lòng Lâm Chính Nam hoảng loạn, quỳ phịch xuống đất, hoảng sợ nói: “Long Hậu, Bát Gia nói không phải sự thật, nếu không phải ông ta lấy cái chết của con trai tôi ra nói, tôi cũng sẽ không dùng lời mạo phạm Bát Gia.”

Trương Đức Võ sáp tới bên tai Long Hậu, nói một phen mối quan hệ giữa cái chết của cậu ba Lâm với Lý Phàm.

Long Hậu nghe xong liền hiểu rõ là chuyện gì, lãnh đạm nói: “Các người thật sự làm mất mặt tôi, đến phòng bao rồi nói tiếp chuyện.”

Long Hậu dẫn Trương Đức Võ và thuộc hạ rời đi trước, Bát Gia và Lâm Chính Nam hung hăng nhìn nhau, cũng theo vào nhà thi đấu.

Tầng hai nhà thao luyện đã cải tạo thành các phòng bao dành cho khách quý, phòng bao chính giữa được Long Hậu bao.

Vào phòng bao ngồi xuống, Long Hậu lạnh giọng nói: “Lâm Chính Nam, con trai chết thì nghĩ cách báo thù, chạy tới xem tỷ đấu là chuyện gì, lần này ông dám vì con trai mà xung đột với lão bát, sau này có phải còn dám xung đột với tôi không.”

Lâm Chính Nam bị dọa mặt mày xám ngét, hoảng loạn quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.

“Long Hậu tha mạng, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi quay về sắp xếp người đi tìm kẻ thù liều mạng ngay!”

“Nhớ bài học lần này, sau này còn dám dĩ hạ phạm thượng, tôi sẽ lột da ông, cút.”

“Cảm ơn Long Hậu, cảm ơn Long Hậu tha mạng.”

Lâm Chính Nam hoảng hốt chạy ra khỏi phòng bao, cảm thấy mình xem như phúc lớn mạng lớn, tìm lại được một mạng.

Bát Gia cung kính nói với Long Hậu: “Cảm ơn Long Hậu chủ trì công đạo cho tôi, tôi vô cùng vô cùng cảm kϊƈɦ.”

“Bớt giả bộ đi, ông nói ông muốn tiếp cận Lý Phàm lấy chìa khóa bí mật, sao không có chút động tĩnh nào.”

“Tôi không phải đang chờ cơ hội sao, cũng không thể tỏ ra quá để tâm, ngài nói có đúng không.”

Bát Gia cười nịnh nọt nói.

“Hừ!”

Long Hậu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Bát Gia nữa.

Trương Đức Võ từ ngoài bước vào, cầm danh sách thi đấu có chút nghi hoặc nói: “Cuộc đấu giữa Lý Phàm và Nộ Lãng hủy bỏ rồi, nguyên nhân cụ thể là gì tôi đang cho người dò hỏi.”

“Sao lại hủy bỏ? Họ làm thế nào vậy.” Mặt Long Hậu hiện lên tức giận.

Cốc cốc cốc.

Cửa phòng bao bị gõ vang, Sở Trung Thiên cúi đầu khom lưng bước vào.

Sở Trung Thiên chỉ biết trong phòng bao này là nhân vật lớn, nhưng cụ thể là ai, có thân phận gì, thì ông ta lại không hề biết.

“Xin chào, tôi đại diện ban tổ chức giải thích một chút, bởi trong cuộc thao luyện buổi chiều, Nộ Lãng bị Lý Phàm đánh chết nên trận đấu giữa Lý Phàm và Nộ Lãng đã dừng lại, Lý Phàm tự động thăng cấp vào trận đấu chính, ngày mai mới có trận đấu của anh ta.”

Bình Luận (0)
Comment