Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 470

Tang Bưu tỏ ra không quan tâm, hoàn toàn không để ý đến sự uy hϊế͙p͙ của A Quang, đều là người xã hội, ai mà chưa từng bị uy hϊế͙p͙, cho dù là uy hϊế͙p͙ giết cả nhà bạn Tang Bưu đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.

A Quang cảm thấy bị mất thể diện trước mặt Lý Phàm, trực tiếp xông đến trước mặt Tang Bưu, một chân đạp vào ngực Tang Bưu, khiến Tang Bưu ngã xuống đất.

“A!”

Tang Bưu kêu thảm thiết, ánh mắt hung dữ nhìn A Quang: “Haha, đến đi, tiếp tục đá đi, anh có bản lĩnh thì giết lão tử đi, không giết được lão tử thì anh chính là cháu của tôi.”

“Anh vẫn còn ngông cuồng như vậy! Xem hôm nay tôi không giết chết anh!”

A Quang lại hung hăng đá mấy cái vào người Tang Bưu, đá Tang Bưu lăn lộn trêи mặt đất.

Trần Hiểu Đồng lộ ra vẻ khϊế͙p͙ sợ, lập tức co rúm sau người Lý Phàm, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Lý Phàm.

“Anh Lý Phàm, ánh mắt của anh ta nhìn thật đáng sợ.”

Trần Hiểu Đồng nhẹ giọng nói.

Cố Bội Sam liếc nhìn Trần Hiểu Đồng, cười khẩy nói: “Lại bắt đầu giả vờ, cô cho là tỏ ra yếu đuối, có thể khiến Lý Phàm động tâm sao, đúng là si tâm vọng tưởng, tôi phải thay Họa Y trông chừng Lý Phàm.”

Trong lời nói của Cố Bội Sam tràn đầy sự uy hϊế͙p͙, hơn nữa có thượng phong bảo kiếm Cố Họa Y, Cố Bội Sam không thèm để Trần Hiểu Đồng vào mắt, mà suy nghĩ phải làm sao đề phòng ăn trộm.

Chỉ trách lúc trước đắc tội với Lý Phàm quá nhiều, khiến bây giờ muốn nịnh hót, ôm đùi cũng khó, đúng là hối không kịp!

Trần Hiểu Đồng lắp bắp, trong lòng hận Cố Bội Sam đến mức nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn một cước đá Cố Bội Sam lên mặt trăng, để không cản trở mối quan hệ giữa cô ta và Lý Phàm phát triển thêm một bước.

Khang Văn Hân rủ đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn trái tim, trở thành một bức tượng bồ tát bằng đất, không dám nhìn cũng không dám nói.

A Quang đánh Tang Bưu đến mức mệt mới dừng tay lại, lau mồ hôi trêи trán nói: “Anh Lý, do tôi bất tài, không thể cạy được miệng của tên tiểu tử này.”

“Bình thường thôi, đối phó với loại bướng bỉnh này chỉ có thể cho bọn chúng nhìn thấy quan tài mới được.”

Lý Phàm khẽ nói, sải bước đi đến phía trước Tang Bưu.

Trần Hiểu Đồng được Lý Phàm dẫn qua, nhìn vẻ mặt hung dữ của Tang Bưu ở khoảng cách gần, Trần Hiểu Đồng kinh ngạc hét lên, hai tay ôm lấy eo của Lý Phàm.

“A, thật đáng sợ, quả thật có thể dọa chết người mà.”

Trần Hiểu Đồng sợ hãi hét lên.

Lý Phàm không còn lời gì để nói kéo nắm lấy hai tay Trần Hiểu Đồng kéo ra: “Nếu như cô sợ thì ra ngoài đợi, lát nữa sẽ còn có cảnh tượng đáng sợ hơn.”

“Em, em không muốn ra ngoài, nếu như ra ngoài càng đáng sợ, chỉ có ở bên cạnh anh mới không cảm thấy sợ hãi.

Trần Hiểu Đồng nũng nịu nói.

Khang Văn Hân không chịu được lấy hai tay che đầu, thầm nghĩ lúc nhìn Nộ Lãng huấn luyện thi đấu quyền anh một cách tàn bạn, bản thân suýt nữa bị dọa sợ, nhưng Trần Hiểu Đồng lại xem một cách rất thích thú, tại sao lúc này còn chưa xảy ra chuyện gì, cô ta đã bắt đầu giả vờ sợ hãi rồi, lòng dạ đàn bà đúng là không thể đoán được.

Cố Bội Sam tức giận đi đến, nắm lấy cánh tay Trần Hiểu Đồng, trực tiếp kéo Trần Hiểu Đồng đi.

“Cô đừng giả vờ nữa, đừng cho là mắt của chúng tôi đều bị mù, không nhìn ra cô đang diễn, thành thật đứng qua một bên xem cho tôi.”

Cố Bội Sam kéo Trần Hiểu Đồng ra đến cửa, hai tay chống eo, trừng mắt nhìn Trần Hiểu Đồng.

Cái miệng nhỏ của Trần Hiểu Đồng bẹp ra, nước mắt lưng tròng: “Anh Lý Phàm, cô ta ức hϊế͙p͙ em, anh cũng không quản cô ta.”

“Haha, cô còn có mặt mũi bảo người khác quản tôi, trước tiên cô cứ quản lý mình thật tốt đi.”

Cố Bội Sam không hề yếu thế nói.

Lý Phàm nghe đến mức cảm thấy đau đầu, lạnh giọng nói: “Hai người, ai còn cãi nhau thêm một câu, tôi sẽ đưa người đó đi, đều yên tĩnh đứng dựa vào tường cho tôi”

“Nói cô đó, trong lòng không có một chút suy nghĩ gì.”

Cố Bội Sam đẩy Trần Hiểu Đồng đến bên cạnh tường.

Trần Hiểu Đồng cảm thấy mình quá khó khăn rồi, vốn dĩ cho là có thể bước vào nhà họ Lý là chuyện khó khăn nhất, nhưng bây giờ bị Cố Bội Sam đàn áp, mới trải nghiệm được cái gì là khó khăn thực sự.

Cố Bội Sam này đúng là cố ý, hoàn toàn nhắm vào mình! Nhất định phải nghĩ cách để Lý Phàm cách xa cái đồ đê tiện này mới được!

Đầu óc của Trần Hiểu Đồng lập tức xoay chuyển, suy nghĩ phải làm gì mới có thể thoát khỏi Cố Bội Sam.

Lý Phàm thấy cuối cùng cũng đã yên tĩnh, sau khi thở ra một hơi, nhấc chân giẫm lên tay của Tang Bưu.

Ngón tay của Tang Bưu bị đau, theo bản năng muốn rút tay ra.

Nhưng sau khi dùng lực, tay của mình không những không rút ra được, ngược lại còn suýt nữa làm trật khớp cổ tay.

Lý Phàm cười khẩy nói: “Thành thật khai ra, tôi có thể cho anh một con đường sống, nếu không, tôi cũng sẽ không giết chết anh, chỉ là sẽ giẫm đứt xương của anh, nửa đời sau anh sẽ sống ở trêи giường, hi vọng có thể có người hầu hạ anh đến chết.”

Tang Bưu rùng mình, trong đầu hiện lên cảnh tượng mình nằm trêи giường không thể động đậy.

Lúc đó đừng nói là có người hầu hạ mình, kẻ thù của mình không tìm đến cửa đập nát thân thể của mình thì phải lên chùa thắp hương.

Nhưng cảnh tượng bi thảm kia chỉ xuất hiện trong đầu Tang Bưu một lúc, rất nhanh Tang Bưu đã cứng rắn nói: “Haha, đừng nghĩ có thể dọa được Tang Bưu tôi, Tang Bưu tôi không phải là một người dễ bị dọa, loại người độc ác nào mà tôi chưa từng gặp qua, trận chiến nào mà tôi chưa từng trải qua, tôi không hề sợ.”

“Haha, vậy sao? Hi vọng hi vọng lát nữa anh sẽ thật sự có thể không sợ.”

Lý Phàm nói xong, chân lại dùng lực, đè tay của Tang Bưu dưới chân.

Rắc rắc.

Xương phát ra âm thanh răng rắc, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Tang Bưu.

Mười đầu ngón tay nối với tim là đau nhất, cảm giác đau đớn ở nơi giống như ngón tay vô cùng nhạy bén, sau cái giẫm của Lý Phàm, xương bàn tay phải của Tang Bưu vỡ nát, đau đến mức Tang Bưu phải dùng tay trái để chống xuống đất.

“Anh, mẹ nó có giỏi thì giết ông đây đi, đừng có hành hạ ông đây như vậy!”

“Chỉ cần anh thành thật khai ra, không chỉ không đau đớn, ngược lại còn được ăn ngon, uống ngon, hơn nữa còn đưa anh về nhà an toàn.”

Lý Phàm cười nói.

Nhìn nụ cười trêи khuôn mặt Lý Phàm, Tang Bưu cảm thấy mình giống như đang nhìn thấy nụ cười phiên bản đời thật của ác quỷ.

Nụ cười này quả thật quá đáng sợ quá kinh khủng, cộng thêm cảm giác đau đớn ở bàn tay lúc này, Tang Bưu đột nhiên sụp đổ, không thể chống đỡ được nữa.

“Tôi nói ra rồi anh sẽ bỏ qua cho tôi? Còn có những người anh em kia của tôi?”

Tang Bưu xoắn xuýt hỏi.

“Đương nhiên rồi, Lý Phàm tôi rất đáng tin, từ trước đến giờ chưa từng nói hai lời.”

“Được, vậy thì tôi nói, anh muốn biết cái gì.”

Cuối cùng Tang Bưu cũng nhận thua.

A Quang gãi đầu, thầm nghĩ vẫn là anh Lý lợi hại, hơn nữa, anh Lý cũng đủ độc ác, bước đến giẫm lên một tay của Tang Bưu, chắc chắn là sự điển hình của một nhân vật độc ác.

Cố Bội Sam nhìn Trần Hiểu Đồng, thấy khuôn mặt của Trần Hiểu Đồng không có một chút biểu cảm sợ hãi nào, thấp giọng nói: “Sao không thấy sợ? Hừ!”

“Cái này thì có gì đáng sợ, anh ta chỉ kêu lên hai tiếng mà thôi, hơn nữa biểu cảm cũng không khủng bổ như lúc nãy, cô đúng là có bệnh mà.”

Bình Luận (0)
Comment