Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 474

Nhìn thấy hai quả đạn tên lửa do người của mình bắn ra nổ tung, Lâm Chính Nam vội vàng hỏi: “Có nổ chết tên khốn kiếp Lý Phàm kia hay không?”

“Gia chủ, hình như không nổ trêи Lý Phàm, vừa rồi Lý Phàm tốc độ rất nhanh, quả thật như là siêu nhân, trực tiếp nhảy qua đống cây rừng, núp ở đằng sau đống cây.”

Tên thuộc hạ hoảng hốt nói.

Đã từng thấy tốc độ nhanh hơn thỏ, nhưng tốc độ vừa rồi của Lý Phàm còn nhanh hơn thỏ rất nhiều, có thể nói là nhanh hơn cả báo săn.

Lâm Chính Nam chau mày, tức giận quát: “Vậy các cậu còn đứng ngây đó làm gì? Tiếp tục nổ cho tôi! Xông lên cho tôi, các cậu nhiều người như vậy đều là bất tài à? Đi lên giết chết cậu ta!”

Thuộc hạ đều có chút do dự, cho dù là đối mặt với Lâm Chính Nam lửa giận xông lên đầu họ cũng có chút không dám lên phía trước.

Vừa rồi người của Tiểu đội Đặc công chết thế nào, họ nhìn thấy rất rõ ràng.

Về cơ bản, Tiểu đội Đặc công bị Lý Phàm một mình hai cây súng ép không ngẩng đầu được lên, hoàn toàn không có chút sức nào đánh trả.

Tất cả mọi người đều là người ɭϊếʍ máu trêи lưỡi dao, đều biết thực lực Tiểu đội Đặc công mạnh cỡ nào, nếu thật sự để họ xông lên thì e rằng sẽ phải chết nhanh hơn Tiểu đội Đặc công.

“Gia chủ, không phải các anh em không bán mạng, thật sự là tên này không phải người chúng ta có thể đối phó được, Tiểu đội Đặc công tinh nhuệ như vậy cũng không phải là đối thủ, chúng ta đi lên cũng phí công.”

“Đúng vậy gia chủ, tôi thấy chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Phàm, chi bằng chúng ta rút lui trước đi, để những cao thủ kia đối phó với Lý Phàm, chúng ta làm bia đỡ đạn thì cũng không thể làm bia đỡ đạn không xứng đáng được.”

Lâm Chính Nam nhìn một đám thuộc hạ muốn rút lui, căm hận chỉ muốn chém chết tươi những người này.

Đang lúc Lâm Chính Nam chuẩn bị bộc phát cơn giận thì một loạt tiếng súng nhịp nhàng vang lên, theo đó là từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

“Bảo vệ gia chủ, nhanh chóng rút lui, Lý Phàm đột kϊƈɦ đến đây!”

“Chúng tôi bọc lót phía sau, các cậu bảo vệ gia chủ đi nhanh lên!”

Mấy tên thuộc hạ ở phía trước nhất tìm chỗ ẩn núp, muốn ngăn cản sự đột kϊƈɦ của Lý Phàm.

Lâm Chính Nam xanh mặt, khi muốn chỉ huy thuộc hạ từ bốn phía đánh bọc sườn thì một đám thuộc hạ đã nhấc Lâm Chính Nam lên rồi phi nước đại ra xa.

“Các cậu muốn tạo phản à? Thả tôi xuống, mấy tên các cậu này không sợ tôi dùng gia pháp trừng trị các cậu sao?”

Lâm Chính Nam không cam lòng quát.

“Gia chủ, trở về ông xử phạt chúng tôi thế nào cũng được, nhưng bây giờ nhất định phải đi. Nếu không ông sẽ phải chết ở chỗ này, lúc đó ông còn trừng phạt chúng tôi thế nào?”

“Đúng vậy gia chủ, ông đừng nên vùng vẫy, nhanh chóng đi theo tôi, Lý Phàm hoàn toàn không phải là người chúng ta có thể chống đỡ được, anh ta nhất định là cao thủ trong cao thủ.”

Một đám thuộc hạ hoàn toàn không nghe mệnh lệnh của Lâm Chính Nam, kéo Lâm Chính Nam điên cuồng chạy trốn, không dám dừng lại chút nào, lo lắng dừng bước lại thì sẽ bị Lý Phàm đuổi kịp.

Giờ phút này trong lòng họ Lý Phàm giống như Tu La trong địa ngục, chỉ cần động ngón tay là có thể lấy tính mạng của họ.

Lý Phàm giống như đi dạo bên trong núi rừng, sau khi quét sạch những thuộc hạ của Lâm Chính Nam ở sau bọc lót, Lý Phàm chậm rãi ung dung đuổi theo hướng đám người Lâm Chính Nam chạy trốn.

Lâm Chính Nam chết hay sống đối với Lý Phàm mà nói cũng không quan trọng, quan trọng hơn là người có thể điều động Tiểu đội Đặc công kia.

Lý Phàm đang tìm kiếm tung tích của Quỷ Nhị, người có thể điều động Tiểu đội Đặc công Long Môn, nhất định là người có địa vị ở Long Môn, Lý Phàm rất muốn biết người trong Long Môn muốn giết mình sẽ là ai?

Là Long Hậu?

Hay là Trương Đức Võ?

Hoặc là một trong tám vị Long Vương nào đó?



Bên trong xe chỉ huy, mí mắt Long Hàn Quang nhảy loạn xạ, bên ngoài tiếng súng đã ngừng, nhưng không có bất kỳ tin tức tốt gì báo cáo tới, điều này khiến Long Hàn Quang cảm thấy sự việc rất không ổn.

“Quỷ Lão Nhị, cậu làm cái kế hoạch chó má này, cậu nói một chút xem còn có thể thắng Lý Phàm hay không? Tôi thấy cậu chính là mang theo chúng tôi tự tìm đường chết.”

“Long Hàn Quang, từ khi nào thì ông nhát gan như vậy? Chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, hợp sức lại còn có thể đánh không lại Lý Phàm sao?”

Quỷ Nhị híp mắt nói.

“Ha ha, lời của cậu nói chính cậu cũng tin sao?”

“Không tranh cãi với ông, không phải chỉ là một tên Lý Phàm thôi sao? Ông nhìn tôi đưa bọn Hàn Thiết Đầu trừng trị Lý Phàm thế nào.”

Quỷ Nhị không có lòng dạ cãi nhau với Long Hàn Quang, cầm lấy máy bộ đàm bắt đầu liên lạc với đám người Hàn Thiết Đầu, ra lệnh cho đám người Hàn Thiết Đầu bao vây Lý Phàm ở mọi phía.

Mặc dù trong lòng đám người Hàn Thiết Đầu có chút không tình nguyện, nhưng dưới sự hứa hẹn liên tục về lợi ích lớn của Quỷ Nhị nên vẫn đồng ý mệnh lệnh của Quỷ Nhị.

Hàn Thiết Đầu dẫn theo mấy tên cao thủ tiếp cận Lý Phàm, ngăn cản con đường Lý Phàm đang truy lùng dấu vết.

“Cậu nhóc, giao nộp vũ khí đầu hàng thì không giết.”

Hàn Thiết Đầu hai tay chống nạnh nói.

Lý Phàm cười ném súng xuống đất: “Tôi giao nộp vũ khí, ngược lại là muốn xem các người làm thế nào không giết.”

“Ha ha ha, đầu óc tên nhóc này có phải bị lừa đá hay không? Lại còn giao nộp vũ khí thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kẻ đần như vậy.”

“Cái này gọi là “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt”, tên nhóc ngu ngốc này có lẽ là biết đánh không lại chúng ta cho nên mới nghe lời như thế, nhưng như vậy thì chúng ta cũng bớt việc.”

“Giao nộp vũ khí mặc dù không giết, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, cậu thành thành thật thật ngồi xuống, để chúng tôi đánh cậu tơi tả một trận.”

Trêи mặt đám người Hàn Thiết Đầu giễu cợt nói, cảm thấy hành vi giao nộp vũ khí của Lý Phàm thật sự quá khôi hài.

Vẻ mặt Lý Phàm bình tĩnh nói: “Muốn đánh tôi à? Vậy thì phải xem bản lĩnh của các anh, nếu như bản lĩnh của các anh không đủ thì nói không chừng chính là tôi đánh các anh.”

“Thật can đảm! Sắp chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng, đều mẹ nó lên cho tôi, sửa chữa tên khốn kiếp này một trận thật tốt.”

Hàn Thiết Đầu phất tay nói.

Mấy tên cao thủ rối rít hưởng ứng lời kêu gọi của Hàn Thiết Đầu, mỗi một người đều huy động binh khí riêng chào hỏi Lý Phàm.

Roi chín khúc, côn nhị khúc, dao găm, dao săn, các loại vũ khí thi nhau xuất hiện, hoặc nhanh hoặc chậm gào thét đánh về phía Lý Phàm.

Lý Phàm cười khẩy một tiếng, vươn tay phải nắm lấy roi chín khúc quất tới trước nhất, sau đó cánh tay hơi dùng sức đánh bay cao thủ đang nắm chặt roi chín khúc.

“A! Cậu bỏ tay ra!”

Cao thủ đang nắm chặt roi chín khúc sợ hãi kêu lên, anh ta bị Lý Phàm dùng sức vung vẩy lên trời, giờ phút này ngỡ ngàng luống cuống nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết nên làm thế nào bây giờ.

“Cậu buông tay cho tôi, sau đó sẽ rời xa cậu.”

Lý Phàm cười nắm chặt roi hơi vung vẩy một vòng, coi cao thủ nắm chặt roi chín khúc như vũ khí sắc bén, đập về phía những cao thủ tấn công ở xung quanh.

Những cao thủ bao vây tấn công kia nào dám tiếp tục lao về phía trước, rối rít lui chiêu đổi thế lùi về sau, trong nháy mắt vòng vây đã bị phá hết.

Lý Phàm buông lỏng tay ra, cao thủ nắm chặt roi chín khúc bay ra ngoài, sau đó Lý Phàm vươn vai lóe một cái phóng về phía Hàn Thiết Đầu.

Hàn Thiết Đầu đang hoảng loạn chỉ có thể vội vàng nghênh chiến, huy động một đôi bàn tay to như cây quạt hương bồ vỗ về phía Lý Phàm: “Đừng có ngông cuồng! Nhìn xem ông nội trừng trị cậu!”

“Ha ha, ông vẫn nên làm cháu trai ngoan ngoãn thì tốt hơn, cái này thì phù hợp với thực lực của ông hơn.”

Lý Phàm nói không chút khách khí, động tác trêи tay nhanh hơn một chút, nắm tay phải đấm mạnh vào bàn tay của Hàn Thiết Đầu, đánh cho Hàn Thiết Đầu lùi mấy bước.

Bình Luận (0)
Comment