Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 479

“Đừng căng thẳng, tôi không phải đến tìm ông để gây chuyện đâu, tôi chỉ muốn biết trước khi Quỷ Nhị chết đã xảy ra chuyện gì, là ai hại chết hắn ta thôi.”

Người đội mũ nói.

“Vâng, để tôi nói cho ngài, không biết nên xưng hô với ngài thế nào nhỉ.”

Lâm Chính Nam lấy lòng nói.

“Ha ha, cứ gọi tôi là Quỷ Hổ là được.”

“Ngài Quỷ Hổ, chào ngài, tôi là Lâm Chính Nam, lúc trước Trương Đức Võ để Quỷ Nhị tới hướng dẫn tôi đối phó với Lý Phàm, Quỷ Nhị tìm một vài người bạn là cao thủ tới giúp đỡ, trong đó có mấy người Long Hàn Quang, Hàn Thiết Đầu, khi đó thuộc hạ của Long Hàn Quang bị đám du côn cắc ké nơi này bắt được, Lý Phàm tới thẩm vấn thuộc hạ của Long Hàn Quang, Quỷ Nhị cho rằng đây là cơ hội……”

Lâm Chính Nam đem tình huống lúc đó kể lại tỉ mỉ một lần, kể đến đoạn bản thân là người đầu tiền chạy thoát được.

“Chúng tôi chạy thoát được như vậy đó, về phần những chuyện xảy ra phía sau tôi không biết, cũng không biết Quỷ Nhị chết như thế nào, có điều chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Lý Phàm, cho dù không phải là Lý Phàm chính tay giết đi nữa, thì cũng là Lý Phàm sai người giết thôi.”

Tuy Lâm Chính Nam không tận mắt trông thấy Quỷ Nhị chết, nhưng mà tình hình lúc đó, dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể đoán ra được bảy tám phần rồi.

Quỷ Hổ hơi hơi híp mắt, từ hai mắt ông ta tản ra sát khí lạnh thấu xương: “Thế mà lại dám giết chết Quỷ Nhất và Quỷ Nhị, thật sự coi đội quân Quỷ Thần bọn ta chết hết rồi hay sao!”

Lâm Chính Nam sợ hãi nhìn Quỷ Hổ một cái, tuy danh tiếng của đội quân Quỷ Thần không lớn, nhưng mà Lâm Chính Nam cũng đã từng nghe nói đến tên tuổi đội quân Quỷ Thần rồi.

Nếu như không phải vì hiện giờ đội quân Quỷ Thần càng ngày càng suy yếu, thì cũng không đến nỗi đám người Quỷ Nhất phải đi làm vệ sĩ bên người Trường Đức Võ.

“Tư liệu chi tiết về Lý Phàm chắc hẳn ông phải có đúng không? Tôi muốn có toàn bộ tư liệu.”

Quỷ Hổ lạnh lùng nói.

“Có có, trong điện thoại của tôi có đây.”

Lâm Chính Nam lấy điện thoại ra, sau khi tìm thấy tư liệu về Lý Phàm thì đưa điện thoại qua cho Quỷ Hổ.

Quỷ Hổ nhận lấy tư liệu, tỉ mỉ xem qua.

“Ngài Quỷ Hổ, kỳ thực nếu như ngài muốn tìm Lý Phàm báo thù thì chúng ta có thể hợp tác với nhau đấy, hơn nữa Lý Phàm còn đắc tội với Long Môn Long Hậu, chúng tôi giết Lý Phàm chính là nhờ Long Hậu bày mưu đặt kế đó.”

Lâm Chính Nam cân nhắc nếu như hợp tác với Quỷ Hổ, nói không chừng thật sự tìm được cơ hội giết chết Lý Phàm, chỉ cần giết được Lý Phàm thì xem như lập được công lớn trước mặt Long Hậu rồi còn gì, nhất định sẽ nhận được không ít chỗ tốt.

Quỷ Hổ liếc nhìn Lâm Chính Nam một cái, cười nói: “Cũng được, có điều tôi không chịu được việc bị gò bó, nếu như tôi cảm thấy có thể cùng các cậu hợp tác hành động thì sẽ hợp tác với các cậu, còn đến lúc tôi cảm thấy không được, tự nhiên sẽ không hợp tác với các cậu nữa.”

“Không vấn đề gì, vậy thì chúng ta trở về Hán Thành thôi nhỉ, lần này hành động thất bại, tôi vẫn phải nói một tiếng với Trương Đức Võ nữa.”

Quỷ Hổ hơi hơi gật đầu, sau đó ngồi vào trong xe.

Lâm Chính Nam tập hợp thuộc hạ, đi trở về, sau đó gọi điện cho Trương Đức Võ, báo lại việc hành động đã thất bại.

Trương Đức Võ nghe được hành động lần này thất bại, tức giận đến thẳng tay ném di động đi.

“Một đám phế vật! Nhiều người như thế mà cũng không đối phó được với một mình Lý Phàm, đúng là chưa từng thấy đám nào cặn bã vô dụng hơn thế này!”

Long Hậu đong đưa ly rượu vang đỏ, không chút để ý nói: “Sự lợi hại của Lý Phàm đã vượt xa tưởng tượng của ông rồi, thế nên ông cũng đừng tức giận làm gì, cứ đợi đến trận đấu quyền anh ngầm đi.”

“Sư thúc của Quỷ Nhị đã đến rồi, có lẽ có thể để Quỷ Hổ ra tay giúp đấy.” Trương Đức Võ không cam tâm nói.

“Ha ha, Quỷ Hổ gì gì đó đều không phải chuyện gấp gáp, liên hệ với Trần Hiểu Đồng đi đã, kêu con bé mau chóng tìm được chìa khóa bí mật đi!” Nói xong, Long Hậu nhắm hai mắt lại.

Trương Đức Võ tức tối siết chặt nắm tay, vừa nghĩ đến Trần Hiểu Đồng đang ở trong nhà của Lý Phàm, cả người lại có chút khó chịu, đó là người đẹp ông ta chính tay bồi dưỡng ra để hầu hạ mình đấy! Thế mà lại để cho cái tên Lý Phàm chết tiệt kia hưởng hết!

Có điều ở trước mặt Long Hậu, Trương Đức Võ không dám biểu lộ ra chút gì, im lặng đổi sang một chiếc di động khác, gọi điện thoại cho Trần Hiểu Đồng.

Lúc này chiếc Mercedes Benz của Khang Văn Hân đã đỗ lại trước tòa nhà công ty, Cố Bội Sam cùng với Lý Phàm đi vào trong tòa nhà, Trần Hiểu Đồng rớt lại phía sau.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trần Hiểu Đồng liếc nhìn bóng lưng Lý Phàm một cái, dừng bước rút điện thoại ra.

Lúc trông thấy tên người gọi đến hiển thị trêи màn hình điện thoại, Trần Hiểu Đồng cảm thấy toàn bộ máu trong người đều lạnh xuống.

Trương Đức Võ! Đây là cái tên khiến cho Trần Hiểu Đồng gặp phải ác mộng.

Hai ngày này Trần Hiểu Đồng vốn tưởng rằng mình đã có thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, rốt cuộc cũng thoát được khỏi móng vuốt của Trương Đức Võ, nhưng mà tiếng chuông điện thoại lúc này, đã đánh tan huyễn tưởng trong lòng Trần Hiểu Đồng.

Sau một hồi do dự, Trần Hiểu Đồng vẫn nhấn nút nghe máy.

“Alo, ông gọi điện thoại cho tôi làm gì, muốn tôi bị bại lộ thân phận đấy à.”

Trần Hiểu Đồng hạ thấp giọng nói.

“Hừ! Đừng có mà vờ vịt với tôi nữa, làm thế nào để che giấu thân phận là việc của cô, tôi chỉ gọi để thông báo một tiếng với cô thôi, nếu như cô vẫn không tìm được chìa khóa, thì người nhà của cô sẽ gặp tai họa đấy.”

Trương Đức Võ u ám nói.

“Ông nói chuyện có thể có lý một chút không! Ông không cho tôi bất cứ manh mối nào, bây giờ tôi chỉ vừa mới tiếp cận được Lý Phàm thôi, còn chưa lấy được chút xíu tín nhiệm nào của Lý Phàm, ông kêu tôi tìm chìa khóa thế nào được hả!”

Trần Hiểu Đồng có chút phát cuồng, chuyện tìm chìa khóa này với Trần Hiểu Đồng mà nói khó chẳng khác nào lên trời, ít nhất cũng phải đợi đến khi quan hệ với Lý Phàm tương đối mật thiết thì mới có thể bắt đầu công cuộc tìm kiếm chìa khóa được.

“Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi chỉ gọi để nói với cô mau mau tìm được chìa khóa đi, cho cô thêm thời gian ba ngày đấy, nếu như vẫn không có tin tức tốt, thì người nhà cô phải gặp xui xẻo rồi.”

“Ông!”

Trần Hiểu Đồng tức tối giậm giậm chân: “Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể, nhưng mà ba ngày căn bản là không thể nào ông có hiểu không hả, bằng không thì ông cho tôi chút manh mối đi, để tôi biết được cái chìa khóa đấy trông như thế nào chứ.”

“Tôi cũng có biết đâu, phải dựa vào bản lĩnh của cô thôi, lôi hết những bản lĩnh cô đã được học ra mà dùng đi.”

Nói xong, Trương Đức Võ cúp máy.

Trần Hiểu Đồng buồn bực không chịu nổi mà cất điện thoại đi.

Khang Văn Hân đỗ xe xong đi tới gần, trông thấy Trần Hiểu Đồng đứng một mình ở đó, vẻ mặt khó coi thì hiếu kỳ hỏi: “Cô làm sao thế, sắc mặt thế nào mà lại có vẻ không được tốt vậy.”

“Chán chứ gì nữa, bác Phúc vẫn chưa tỉnh, tâm tình đương nhiên không thể tốt được rồi.”

Trần Hiểu Đồng tùy tiện kiếm đại một cái cớ, cùng Khang Văn Hân đi lên tầng.

Trong phòng làm việc của Cố Họa Y, Lý Phàm đã ngồi trêи ghế rồi, Cố Bội Sam bám lấy Cố Họa Y kể lại chuyện vừa rồi, đặc biệt nhấn mạnh chuyện Trần Hiểu Đồng có mưu đồ bất chính với Lý Phàm.

“Cô phải cẩn thận một chút với Trần Hiểu Đồng đó, tốt nhất là nhanh chóng đuổi cô ta ra ngoài thì hơn, cô ta đích thị là hồ ly tinh đó, suốt dọc đường toàn quay xung quanh Lý Phàm thôi, chắc chắn là xem Lý Phàm như thịt Đường Tăng rồi.”

Trần Hiểu Đồng vừa bước vào cửa đã phải trợn to mắt nhìn Cố Bội Sam, cười lạnh nói: “Cô còn định biển thủ nữa mà sao không nói đi, đừng tưởng tôi nhìn không ra ý định của cô nhé.”

“Tôi làm sao có thể biển thủ được chứ, quan hệ của tôi với Lý Phàm tệ thế nào Họa Y rõ ràng hơn ai hết.” Cố Bội Sam có chút sốt ruột lấp ɭϊếʍ nói.

Lý Phàm nhíu nhíu mày, đau đầu nói: “Cố Bội Sam, có phải cô nên trở về phòng làm việc của mình rồi không, cô như thế này tôi cảm thấy rất phiền đấy.”

“Anh cảm thấy tôi phiền á?”

Cố Bội Sam kinh ngạc giơ tay chỉ về phía mình, sau đó có chút tức giận nói: “Tôi thấy có mà anh thích cái con nhỏ hồ ly tinh này rồi, nên mới che chở cho con hồ ly tinh này thì có!”

Bình Luận (0)
Comment