Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 489

Buổi trưa ăn cơm xong, Cố Họa Y và Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng đến công ty.

Xe dừng lại trong công ty, Lý Phàm nói: “Họa Y, em lến trước đi, anh gọi Văn Hân đến, bàn chuyện nhân sinh với bọn họ.”

“Được, anh nói với bọn họ cho cẩn thận đó.”

Cố Họa Y cười xuống xe, để Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng lại trêи xe.

Trần Hiểu Đồng cảm giác lời Lý Phàm có ý không đúng lắm, hơi căng thẳng nói: “Anh Lý Phàm, anh muốn nói gì với em, có phải anh muốn vứt bỏ em không.”

“Ặc, sao lại nói là vứt bỏ chứ, chúng ta không thân cũng chẳng quen, cô xem tối nào cô cũng chiếm cái giường vốn thuộc về tôi cả.”

“Hu hu hu, người ta có thể ngủ sofa mà, xin anh đừng đuổi em đi được không, cũng đừng ném em cho tên Khang Văn Hân kia, em muốn ở cùng anh với chị Họa Y, em biết làm việc nhà, biết nấu cơm, còn biết làm ấm giường.

Trần Hiểu Đồng làm nũng ra vẻ dễ thương, làm bộ tội nghiệp, trêи cơ bản là dùng hết mọi thủ đoạn.

Lý Phàm cạn lời nhìn Trần Hiểu Đồng, ho khan nói: “Tạm thời không nói đến việc này, tôi hỏi cô, ngọc long bích trêи bàn trang điểm là sao.”

“Hả? Ặc…”

Đầu Trần Hiểu Đồng lập tức rơi vào trạng thái trống rỗng, không ngờ ngọc long bích do cô đặt đã bị Lý Phàm phát hiện ra.

Chuyện này phải giải thích thế nào đây? Có phải anh Lý Phàm đã hiểu lầm cô rồi không?

Trần Hiểu Đồng cố gắng nghĩ ra lời giải thích hợp lý, nhưng cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý.

“Sao lại không nói, nói thật là được, nếu cô nói bừa, lát nữa tôi sẽ bảo Khang Văn Hân chở cô đi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.

“Đừng, em nói cho anh nghe là được.”

Trần Hiểu Đồng vô cùng đáng thương nhìn Lý Phàm, do dự một lúc nói: “Em chỉ là, muốn dùng để trang trí khi ăn mặc theo lối cổ trang thôi.”

“Nói bậy, cho dù có nói dối thì cô cũng nên để tâm vào một chút có được không.”

Lý Phàm lập tức vạch trần lời nói dối của Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng vội đến đỏ cả mắt, bắt đầu rưng rưng nước mắt.

“Nếu, nếu em nói thật, anh không được, không được đuổi em đi, nhất định phải bảo vệ em.”

“Ừ, nói đi, chỉ cần cô nói thật, tôi chắc chắn sẽ không đuổi cô.”

Lý Phàm đoán được một vài điều khi nhìn thấy phản ứng của Trần Hiểu Đồng.

“Em là do Trương Đức Võ cử đến, ông ấy bảo em phải tìm được chìa khóa bí mật của anh, nhưng em không muốn giúp ông ta, cho nên mới định mua một cái chìa khóa bí mật giả về lừa ông ta, dù sao bọn họ cũng không biết chìa khóa bí mật trông ra sao, em làm giả cũng rất dễ.”

“Buổi sáng khi bọn anh đi xem biệt thự trêи đỉnh núi, em nói là em đến tháng nên không đi, thật ra là bảo Khang Văn Hân chở em đến phố đồ cổ mua ngọc long bích kia về, viên ngọc long bích kia đến mười lăm tỷ, em cảm thấy có thể lấy đồ giả gạt được, vài hôm nữa em sẽ nói cho Trương Đức Võ biết cái đó là chìa khóa bí mật thật.”

Lý Phàm cười lắc đầu: “Cô xem cô đi, nói ra sớm không phải được rồi sao, tôi cũng không phải là cọp, cô lén làm việc, đến cuối cùng bị lòi ra ngược lại sẽ hại cô.”

“Hả?”

Trần Hiểu Đồng khó hiểu nhìn Lý Phàm, cảm thấy lời Lý Phàm nói có ẩn ý: “Sao lại hại chính em chứ?”

“Không nói đến cái khác, viên ngọc long bích cô bỏ mười lăm tỷ ra mua là hàng giả, nếu cô đưa cái thứ đó cho Trương Đức Võ, cô cứ chờ bị ông ta xử đẹp đi.”

Trần Hiểu Đồng lập tức trợn tròn mắt, cắn chặt răng, sau đó giống như bong bóng bị xì hơi, người héo queo.

“Sao lại là đồ giả chứ, lúc mua ông ta nói có sách mách có chứng lắm mà, còn nói là hoàng thất thời nhà Minh từng dùng nữa.”

“Hai người không hiểu mà còn dám mua, đúng là phục hai người thật.”

Lý Phàm thật sự bội phục lá gan của bọn họ, đúng là người không biết thì không sợ.

Trần Hiểu Đồng nhăn mũi, bĩu môi nói: “Anh Lý Phàm, anh sẽ không cho rằng em là người sáu chứ, sau này anh cũng không cần em nữa đúng không, em chỉ muố đi theo cạnh anh, cảm thấy ở cạnh anh thì rất an toàn, nếu không phải Trương Đức Võ dùng người nhà đe dọa em, em chắc chắn sẽ không không giúp pông ta, em không muốn hại anh”

“Được rồi, cô yên tâm đi, chắc chắn sẽ không đuổi cô đi, trừ khi nào cô tự nguyện đi, sáu này bên Trương Đức Võ lại bảo cô làm gì, cô nói với tôi, tôi sẽ phối hợp với cô.”

Lý Phàm muốn thông qua Trần Hiểu Đồng để truyền một ít tin tức sai lầm quay về, như vậy cũng có thể mê hoặc Trương Đức Võ và Long hậu.

Trần Hiểu Đồng gật đầu thật mạnh: “Em hiểu rồi, hiểu rồi, sau này chuyện gì em cũng sẽ bàn với anh, dạo gần đây Trương Đức Võ ép em tìm được chìa khó bí mật, nhưng mà ông ta không biết chìa khóa bí mật trông ra sao cả.”

“Ha ha, tôi cũng không biết chìa khóa bí mật trông như thế nào nữa nữa, nhưng ý tưởng của cô cũng không tệ, lấy một món ngọc long bích tinh phẩm thời nhà Minh, chắc là có thể tạm thời lừa gạt được.

Lý Phàm sờ cằm, cảm thấy có thể làm theo ý tưởng của Trần Hiểu Đồng, tạm thời mua một viên ngọc long bích thời nhà Minh về, đến lúc đó lại bảo Trần Hiểu Đồng xem nó như chìa khóa bí mật mà giao ra ngoài.

Trần Hiểu Đồng nhớ đến viên ngọc long bích giả trị giá mười lăm tỷ kia, lập tức cảm thấy vô cùng bực bội.

“Em phải đi tìm tên Điền Kim Minh kia, lại dám lừa bọn em mười lăm tỷ, đúng là quá đáng thật, Khang Văn Hân cũng thật là, không hiểu biết còn giả vờ giả vịt, làm em còn tưởng là anh ta hiểu biết sâu rộng lắm.”

“Đúng là nên tìm ông ta bồi thường, vừa lúc chiều nay tôi rảnh, bảo Khang Văn Hân cùng nhau đến phố đồ cổ đi.”

Lý Phàm gọi điện tthoai, Khang Văn Hân nhanh chóng lái xe đến.

“Sư phụ, muốn đi đâu vậy?” Khang Văn Hân cười hỏi.

“Đi phố đồ cổ.”

“Hả? Phố đồ cổ? Có phải sư phụ rất thích đồ cổ không, hôm nay anh thích món gì, tôi thanh toán cho anh.”

Khang Văn Hân cực kỳ kϊƈɦ động nói.

Không có quá nhiều cơ hội để lấy lòng Lý Phàm, có cơ hội nhất định phải bắt được.

Trần Hiểu Đồng thờ phì phò trừng mắt nhìn Khang Văn Hân: “Anh có rất nhiều cơ hội để thanh toán, sáng nay chúng ta mua phải hàng giả, anh Lý Phàm muốn mua một viên ngọc long bích.”

“Hàng giả? Không thể nào, tôi thấy rất giống thật.”

Khang Văn Hân hơi xấu hổ nói.

“Nhìn xem, em đã nói Khang Văn Hân không biết mà còn giả vờ là biết mà, nếu không phải tại anh ta thì em cũng đã không mua phải hàng giả.”

Lý Phàm vẫy tay, ý bảo Khang Văn Hân lái xe, Khang Văn Hân bực bội đạp chân ga, lái xe chạy về phía phố đồ cổ.

Đến phố đồ cổ, Khang Văn Hân đi đằng trước dẫn đường, nhanh chóng đến tiệm đồ cổ của Điền Kim Minh.

“Úi, hai người lại đến nữa, dẫn bạn đến đi dạo sao?”

Điền Kim Minh chào hỏi nhiệt tình, cảm thấy lại có mối làm ăn lớn đến cửa.

Khang Văn Hân rầu rĩ không vui vừa định nói chuyện, Lý Phàm nắm chặt Khang Văn Hân, sau đó cười nói: “Tôi thấy Văn Hân mua viên ngọc long bích không tệ, cũng muốn mua một viên tương tự, ông còn hàng không.”

Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng có hơi kinh ngạc nhìn Lý Phàm, không phải đến đòi tiền sao, sao Lý Phàm còn muốn mua thêm một viên ngọc long bích nữa.

Điền Kim Minh đã bị hưng phấn làm mụ mị đầu óc, ngó lơ vẻ mặt của Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng, cảm thấy hôm nay đúng là ngày may mắn ập đến người ông.

Bình Luận (0)
Comment