Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 500

“Hai người đi đâu vậy? Sao không ở trong xe.”

Giọng Lý Phàm có hơi nghiêm khắc.

“Hả? Anh Lý Phàm đã ra ngoài rồi sao? Bọn em lập tức đến ngay, ở quán cà phê bên cạnh, bọn em đang uống cà phê.”

Trần Hiểu Đồng lè lưỡi, sau đó nhanh chóng cúp máy, gọi Khang Văn Hân, hai người nhanh chóng chạy nhanh ra sân huấn luyện quyền anh.

Lúc nãy hai người cũng vào sàn đấu quyền anh, ngồi trêи khán đài nhìn Lý Phàm thi đấu.

Hơn nữa lúc nãy bọn họ còn đặt cược Lý Phàm thắng, tỷ lệ đặt cược một lời mười cũng làm hai người bọn họ lời to.

Cũng là vì muốn đi lấy tiền đặt cược nên hai người mới đi về trễ.

“Mau lên mau lên, anh Lý Phàm ở bên ngoài chờ chúng ta đó.”

Trần Hiểu Đồng vừa nói vừa nhanh chân chạy ra ngoài.

Khang Văn Hân cũng đuổi theo kịp bước chân của Trần Hiểu Đồng, cùng nhau chạy như điên ra ngoài.

Lúc hai người chạy về bên cạnh chiếc Mercedes, đã mệt đến thở hồng hộc, sau khi ngừng lại, đều cong lưng thở hổn hển.

“Hai người đi uống cà phê à? Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hề nghe nói khu đấu quyền anh có quán cà phê.”

Lý Phàm sa sầm mặt mày nói.

“Ha ha, anh Lý Phàm đừng để ý đến mấy chi tiết nhỏ này được không, bọn em chỉ là nhịn không được lòng tò mò, cho nên đi vào xem dáng vẻ oai hùng của anh, đúng không Khang Văn Hân.”

Khang Văn Hân gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, bọn tôi vào xem dáng vẻ oai hùng của sư phụ, cú đá lúc nãy của sư phụ thật sự là quá ngầu.”

“May mà hai người không xảy ra việc gì, người đến xem thi đấu cũng rồng rắn hỗn tạp, nếu thật sự có chuyện gì, hai người muốn kêu cha gọi mẹ cũng không kịp.”

Lúc nãy Lý Phàm thật sự lo lắng cho hai người bọn họ, dù sao người có thể đến xem đấu quyền anh ngầm cấp thế giới cũng không phải loại tốt lành gì, hơn nữa Trần Hiểu Đồng còn xinh đẹp như thế, nếu bị ai để mắt đến muốn cưỡng ép, Khang Văn Hân hoàn toàn không thể bảo vệ Trần Hiểu Đồng được.

Trần Hiểu Đồng cúi đầu hơi tủi thân nói: “Biết rồi, sau này em nghe lời là được chứ gì, lúc này Khang Văn Hân cản không cho em đi, là em cứ nhất quyết kéo anh ta đi cùng.”

Khang Văn Hân cuống quít nói: “Sư phụ đừng trách Trần Hiểu Đồng, mọi sai lầm coi như là tôi sai.”

“Hai người đừng có nói đỡ cho đối phương nữa, hai người đều có lỗi, tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi, nếu còn không nghe lời nữa thì hai người đến từ đâu thì quay về đó đi.”

“Biết rồi, sau này người ta sẽ nghe lời mà.”

Trần Hiểu Đồng kéo tay áo Lý Phàm khẽ lắc lư, dáng vẻ làm người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Lý Phàm thở dài, ra hiệu bảo Khang Văn Hân lái xe về.

Khang Văn Hân mở cửa xe, ba người cùng nhau lên xe.

Mercedes khởi động động cơ từ từ chạy đi, hai bóng người từ sau cửa rào của sân huấn luyện quyền anh bước ra, nhìn vào đuôi chiếc Mercedes đã đi xa.

“Thưa ngài, lúc nãy người đàn ông đi theo Lý Phàm đã đặt cược ba mươi tỷ, cuối cùng thắng được ba trăm tỷ.” Cletti khẽ nói.

“Có lẽ chúng ta nên ra tay với những người bên cạnh anh ta, anh đi thu thập một chút hồ sơ đi, chúng ta không chừa thủ đoạn nào.” Thompson hơi bực bội nói.

“Vâng thưa ngài, tôi lập tức đi thu thập hồ sơ về những người thân và bạn bè của Lý Phàm.”

Trương Đức Võ đưa Long Hậu lên giường, vốn đi leo lên cùng thị tẩm, nhưng lại bị Long Hậu đang khó chịu đạp rớt xuống giường.

Trương Đức Võ biết vì sao Long Hậu không vui, tất cả mọi nguyên nhân đều xuất phát từ Lý Phàm.

“Tối nay không cần ông, tôi muốn yên lặng một mình.”

Long Hậu lạnh lùng nói.

“Vâng.”

Nếu là ngày xưa, có lẽ Trương Đức Võ sẽ làm nũng nịnh nọt như một con chó, nhưng hôm nay Trương Đức Võ lại vô cùng biết điều, biết nếu ông lại nói thêm câu nào, chỉ sợ sẽ bị Long Hậu tát thẳng vào mặt.

Rời khỏi phòng Long Hậu, Trương Đức Võ đứng trêи hành lang lấy điếu thuốc ra đốt lên.

Rít vài hơi dài, Trương Đức Võ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Hiểu Đồng, hỏi xem chuyện về chìa khóa bí mật thế nào rồi.

Trần Hiểu Đồng đang cố gắng kể chuyện vui để làm dịu đi cảm xúc của Lý Phàm, cô đang kể chuyện cười thì bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại ngắt ngang.

Lý Phàm nhìn Trần Hiểu Đồng: “Điện thoại cô reo, cô không xem sao?”

“Ồ.”

Trần Hiểu Đồng khẽ đáp, lấy điện thoại ra xem, sau đó lại vươn ngón tay ra chọc Lý Phàm, đưa điện thoại đến trước mặt Lý Phàm.

Lý Phàm nhìn nội dung trêи màn hình, vuốt cằm suy nghĩ vài phút.

“Cô trả lời ông ta như thế này, nói là lúc trước Lý Phàm từng tặng cho ba vợ của anh ta một viên ngọc bích cổ, hơn nữa viên ngọc bích đó có hình rồng, có lẽ có liên quan đến chìa khóa bí mật.”

Trần Hiểu Đồng chớp chớp mắt, sau đó cầm điện thoại soạn tin nhắn trả lời Trương Đức Võ.

Khi Trương Đức Võ khẩy tàn thuốc, điện thoại lại rung lên.

Nhìn thoáng qua tin nhắn trả lời của Trần Hiểu Đồng, Trương Đức Võ nhịn không được nhếch mép cười.

“Lý Phàm đưa tặng ba vợ ngọc bích cổ hình rồng, hình như thật sự có chút giống chìa khóa bí mật, nhưng không biết rốt cuộc chìa khóa bí mật trông như thế nào, nếu không cũng không phiền phức như thế này.”

Trương Đức Võ lầm bầm lầu bầu nói thầm, mở màn hình điện thoại bắt đầu trả lời tin nhắn.

Chỉ trong chốc lát, điện thoại Trần Hiểu Đồng lại vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn.

Trần Hiểu Đồng dứt khoát không xem điện thoại nữa, nhét thẳng điện thoại của cô vào trong tay Lý Phàm.

Lý Phàm cười mở khóa điện thoại, nhìn tin nhắn do Trương Đức Võ trả lời.

“Ông ta bảo ngày mai cô chụp hình gửi cho ông ta, sáng mai tôi đi liên lạc, tìm người tìm một viên ngọc bích thích hợp mang đến.”

“Vậy được rồi, ngày mai tìm được ngọc bích thích hợp, em lập tức chụp hình gửi Trương Đức Võ xem.” Trần Hiểu Đồng ngoan ngoãn nói.

Khang Văn Hân do dự một lúc, khẽ hỏi: “Sư phụ, Trương Đức Võ là ai vậy? Có phải ông ta muốn đối phó với anh không? Nếu không, tôi tìm người xử lý ông ta, lúc nãy bọn tôi vừa thắng ba trăm tỷ, tôi cũng ngượng ngùng không dám lấy.”

“Có thể thắng được ba trăm tỷ thì cũng là bản lĩnh của hai người, cậu không cần xen vào việc xử lý Trương Đức Võ, ừm, vừa lúc cậu có thể dùng ba trăm tỷ mua một chiếc xe thể thao tốt, mấy hôm nữa dùng để dạy cậu đua xe.”

Khang Văn Hân lập tức kϊƈɦ động, gật đầu thật mạnh: “Được, xe thể thao đắt nhất cũng chỉ khoảng một trăm hai mươi tỷ, ba trăm tỷ vừa lúc có thể mua được hai chiếc, đến lúc đó tặng cho sư phụ một chiếc.”

“Ha ha ha, cậu có lòng rồi.”

Lý Phàm vui tươi hớn hở nói.

“Hì hì, nếu sư phụ không thi đấu thì tôi cũng không thắng được ba trăm tỷ này.”

Khang Văn Hân cũng vô cùng vui vẻ.

Trần Hiểu Đồng chu môi: “Còn không phải là tôi bảo anh cược sao, có phải anh cũng nên mua gì đó cho tôi không?”

“Được thôi, quần áo túi xách đồ trang điểm gì đó, cô cứ lựa thoải mái.”

Khang Văn Hân hào phóng nói.

“Ha ha, anh tưởng anh là ai? Mấy thứ này không cần anh tặng, cái đó phải để cho chồng tương lai của tôi mới được tặng.”

Trần Hiểu Đồng nói xong liếc nhìn Lý Phàm, nghĩ thầm nếu Lý Phàm tặng cho cô quần áo túi xách đồ trang điểm thì tốt biết bao.

Khang Văn Hân xấu hổ cười cười, không biết phải trả lời Trần Hiểu Đồng như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment