Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 535

“Đúng vậy, người có thể trở thành thần xe chỉ có một mình sư phụ, những người khác đều là hàng giả hết.”

Khang Văn Hân cười toét miệng.

“Tôi cũng không phải là thần xe, muốn trở thành một thần xe thực sự, không những phải có giác ngộ tốt, mà còn phải lái xe bay được cao, như thế tôi mới công nhân người đó là xe thần.”

Ánh mắt Khang Văn Hân nhìn Lý Phàm hơi ngơ ngác, không ngờ những gì Lý Phàm nói ra làm thay đổi hết quan điểm của anh ta.

“Thần xe phải phải tự nhiên giác ngộ và bay được cao? Đây là thời đại khoa học kỹ thuật, còn ai lại bay nữa, cho dù trong thời kỳ cổ đại, từ mấy trăm năm trước cũng không còn ai bay nữa, có lẽ Trương Tam Phong cũng không biết bay.”

“Vậy nên hiện giờ sẽ không có ai được gọi là xe thần, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là xe vương thôi.”

Lý Phàm ngáp một cái rồi nghiêng đầu dựa vào thành ghế ngủ thϊế͙p͙ đi.

Khang Văn Hân thấy Lý Phàm buồn ngủ nên không tiếp tục nói nữa mà vừa lái xe, vừa suy nghĩ những gì Lý Phàm nói.

Chính đạo, biết bay cái gì chứ, Khang Văn Hân cảm thấy Lý Phàm cố tình nói như vậy, hoặc ý mà Lý Phàm thực sự muốn thể hiện không phải là như vậy.

Nhưng thông tin mà sư phụ muốn nói cho anh ta là gì? Khang Văn Hân nhớ lại những gì Lý Phàm nói và bắt đầu suy nghĩ từng từ, từng chữ một.

“Chẳng lẽ chỉ cần giác ngộ? Chỉ cần giác ngộ, kỹ thuật lái xe sẽ tăng lên, đến lúc đó sẽ có khả năng trở thành xe vương, chắc mình không cần nghĩ nhiều về thần mã chính tông nữa.”

Khang Văn Hân suy nghĩ lung tung một hồi, rồi dựa vào phần mềm chỉ đường, lái xe tới chân núi bên dưới chùa Linh Sơn.

Nghe nói lúc đầu Linh Sơn được gọi là Linh Thứu Sơn, truyền thuyết nói Đạt ma từng dẫn Linh Thứu tới Thiên Trúc truyền pháp, lúc đi ngang qua núi Linh Thứu, Linh Thứu đã chết ở đây.

Đạt Ma đau lòng chôn Linh Thứu ở ngọn núi này, ngọn núi này lúc trước không có tên cũng vì thế mà có tên núi Linh Thứu.

Nhưng thời gian dần dần trôi đi, núi Linh Thứu được nói gọn thành Linh Sơn, đệ tử Phật môn theo những truyền thuyết tìm tới đây, dựng một ngôi chùa trêи núi.

Chùa Linh Sơn, trêи núi Linh Sơn đã có lịch sử ba bốn trăm năm, là ngôi chùa nổi tiếng, nhiều người biết đến nhất ở Hán Thành.

Thậm chí tới gần những dịp lễ tết, người ở tỉnh cũng tới chùa Linh Sơn thắp hương bái Phật.

Chiếc xe BMW dừng lại bên đường, chẳng mấy chốc đã có một chiếc Mercedes dừng ngay đằng sau chiếc BMW.

Khang Vĩnh Kiền bước từ chiếc xe Mercedes xuống, trong tay cầm theo lỉnh kỉnh một chiếc túi rất to.

Khang Vĩnh Kiền cố nở nụ cười, đi tới hàng ghế sau của chiếc BMW, mở cửa xe ra ngồi vào trong rồi tiện tay để chiếc túi to lên hàng ghế sau.

“Đây là chút tấm lòng của tôi gửi tặng anh Lý, coi như cho tôi đền tội.”

Khang Vĩnh Kiền ăn nói rất cẩn thận.

Lý Phàm nhìn Khang Vĩnh Kiền rồi mỉm cười nói: “Ông khách sáo rồi, chúng ta đi thẳng vào việc chính thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nói việc chính. Tôi người ở một nơi hồn ở một nẻo, mặc dù tôi đi theo lão già Âu Dương nhưng trong lòng tôi vẫn hướng về chính nghĩa, muốn bình thường hóa mối quan hệ với anh Lý.”

Lý Phàm nghe xong da đầu tê rần, anh thấy Khang Vĩnh Kiền đúng là gặp vấn đề trong cách dùng từ.

“Đừng nói những điều vô ích đó nữa, lúc trước chúng ta không quen biết nhau nên cũng chẳng thể nói là làm hòa gì. Ông nói đi, ông muốn giải quyết tình hình trước mắt thế nào?”

Thấy Lý Phàm không thèm quan tâm tới mấy trò nịnh bợ của mình, Khang Vĩnh Kiền bất lực cười trừ hai tiếng.

“Con người tôi không phải cũng muốn thoát khỏi biển khổ sao? Nhưng đám đệ tử của Âu Dương Trí lại đổ hết trách nhiệm lên người tôi, ngày nào đám người đó cũng tới la hét trước mặt tôi, dạy dỗ tôi như dạy đứa trẻ con. Lúc đầu tôi không phải tôi cũng có xuất phát từ lòng tốt sao?”

“Hầy! Nhưng tôi bị bọn chúng dạy dỗ đến mức không chịu nổi nữa, tôi muốn bỏ hẳn đi nhưng đám người đó cũng không tha cho tôi đi, nói tôi và bọn chúng phải vạch rõ quan hệ. Tôi bắt buộc phải nôn ra 300 tỷ tiền bồi thường mới được, bọn chúng túng quá nên biến thành phường trộm cướp.”

Khang Vĩnh Kiền càng nói càng tức giận, ông ta nói tiếp: “Tôi thật sự không chịu nổi đám người bọn chúng nữa. Lần này tôi không những muốn tới thăm anh Lý mà còn nhờ anh giúp tôi thoát khỏi bể khổ.”

Lý Phàm đã hiểu được hoàn cảnh lúc này của Khang Vĩnh Kiền.

Chuyện này vốn dĩ cũng có liên quan tới anh, thêm chuyện anh là công tử con nhà giàu, đệ tử của Âu Dương Trí lại chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Hẳn bây giờ có người nảy ra ý định muốn lấy tiền của nhà giàu nên mới đổ hết mọi trách nhiệm lên người của Khang Vĩnh Kiền.

Đám đệ tử của Âu Dương Trí phần lớn lợi dụng danh tiếng của ông ta, đi khắp nơi mở võ quán kiếm tiền.

Cái trò mở võ quán này cũng kiếm được tiền nhưng chỉ có một số lượng nhỏ kiếm được nhiều tiền, phần lớn các võ quán chỉ đủ kiếm được miếng cơm manh áo.

Hiện giờ có cơ hội lấy được một đống tiền của công tử con nhà giàu, đương nhiên đám đệ tử của Âu Dương Trí không thể bỏ qua.

Và Lý Phàm tính, cơ thể của Âu Dương Trí cũng không chịu được bao lâu, hiện giờ cũng là lúc cây đổ cành rơi nên lại càng có không ít người nổi lòng riêng.

Mọi chuyện lẫn lộn với nhau, khiến tình huống hiện giờ rất bất lợi cho Khang Vĩnh Kiền.

“Chuyện của ông để sau rồi hãy nói. Vừa nãy tôi nghe Văn Hân nói, đệ tử của Âu Dương Trí làm ầm chuyện muốn báo thù cho ông ta, không biết chuyện này là như thế nào?”

“Đại đệ tử của Âu Dương Trí là Trương Vũ Phàm đang là người điều hành mọi chuyện. Trương Vũ Phàm một lòng muốn báo thù cho sự phụ của mình, hai ngày nay không ngừng liên lạc điện thoại với những người có giao tình trong võ lâm, nói là chuẩn bị mời một cao thủ ẩn cư nào đó ra để đối phó với anh.”

“Tôi chỉ tình cờ nghe lỏm được vài câu, còn những chuyện chi tiết hơn thì tôi không biết. Hiện giờ đám người đó rất đề phòng tôi, hoàn toàn không để cho tôi biết những việc quan trọng. Sau khi tôi trở về nhất định sẽ nghe ngóng cẩn thận.”

“Nếu nghe được chuyện gì quan trọng, tôi nhất định sẽ báo lại cho anh không thiếu một chữ nào. Tôi chỉ cầu xin anh Lý dạy dỗ bọn chúng một trận, đuổi hết bọn chúng đi, để tôi lấy lại một chút tự do. Nếu được như thế, lão Khang tôi vô cùng biết ơn cậu.”

Khang Vĩnh Kiền càng nói càng kϊƈɦ động, hai tay không kìm được lau nước mắt ở khóe mắt, đúng là vô cùng bi thương.

Lý Phàm xoa cằm suy nghĩ, anh vẫn chưa trả lời cho Khang Vĩnh Kiền một câu trả lời rõ ràng.

Trong lòng Khang Vĩnh Kiền không yên tâm, ông ta nói với Khang Văn Hân: “Văn Hân, cháu nói giúp chú đi mà, cháu nói giúp chú với anh Lý vài câu đi. Cầu xin anh ấy giúp đỡ chú.”

Khang Văn Hân cũng không đành lòng nên nói: “Sư phụ, nếu sư phụ có cách thì giúp chú ấy đi. Chú ấy cũng không dễ dàng gì.”

“Giúp ông ấy là việc đơn giản thôi nhưng sau khi tôi giúp xong, ông định làm thế nào? Vẫn tiếp tục đi theo con đường sai trái sao?”

Lý Phàm nói chuyện với Khang Vĩnh Kiền như một bậc trưởng bối.

“Tôi đã chuẩn bị rửa tay gác kiếm từ lâu rồi. Tới bây giờ tôi còn chưa nhìn rõ sao, nhận Âu Dương Trí làm sư phụ để rồi rơi vào cảnh tượng như bây giờ. Nếu như anh Lý có cách gì hay có thể nói cho tôi nghe được không.”

Khang Vĩnh Kiền cúi đầu, dáng vẻ không còn gì thảm hại hơn, khiến Khang Văn Hân cảm thấy vô cùng xót xa.

Trước đây Khang Vĩnh Kiền là một người từng lăn lộn rất nhiều, chưa khi nào lại cúi đầu ủ rũ như vậy. Chuyện lần này đúng là một cú sốc không nhỏ với ông ta.

Bình Luận (0)
Comment