Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 562

Tiến sĩ Hàn bị áp giải vào trong phòng giam của Ban bảo vệ. Sau khi Hách Vạn Lý đi theo Lý Phàm vào phòng giam thì cửa phòng giam bị đóng chặt lại.

Cảm giác có chút sợ hãi, tiến sĩ Hàn hoảng sợ nói: “Các anh muốn làm gì? Mau thả tôi đi, nếu không tôi sẽ tìm cảnh sát đến!”

“Trước tiên anh giải thích một chút về những thứ trong tay anh.”

Lý Phàm ngồi trêи ghế nói.

“Vậy thì có cái gì mà giải thích? Vừa rồi tôi đã giải thích, có tin hay không là tùy anh, nhưng anh không thể, không thể giam giữ tôi, không thể làm hại đến quyền tự do của tôi!”

“Tiến sĩ chính là tiến sĩ, hiểu đạo lý rất nhiều, còn quyền tự do thân thể, tôi nhớ là hình như chúng ta từng ký Hiệp nghị bảo mật, xin hỏi tiến sĩ Hàn anh có nhớ điều khoản của Hiệp nghị bảo mật hay không?”

Lý Phàm vừa nhắc tới Hiệp nghị bảo mật thì cả người tiến sĩ Hàn lập tức ỉu xìu lại.

Giờ phút này trong lòng tiến sĩ Hàn vô cùng hối hận, hối hận vừa rồi tranh giành hiếu thắng, không nên vì Cố Họa Y mà thù địch Lý Phàm.

Lúc này chân ngựa đã lộ ra, nói một vạn lời nói dối cũng chưa chắc có thể trọn vẹn được, huống chi tiến sĩ Hàn vốn dĩ cũng không giỏi nói láo.

“Điều khoản giữ bí mật… cũng không nói không thể dùng điện thoại chụp ảnh.”

Tiến sĩ Hàn không đủ tự tin nói.

“Ha ha, lấy Hợp đồng giữ bí mật ra để tiến sĩ Hàn xem cho rõ.”

Lý Phàm lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào tiến sĩ Hàn, ánh mắt lạnh như băng khiến tiến sĩ Hàn cảm thấy toàn thân rét run.

“Không cần lấy, cho dù tôi chụp ảnh là sai, vậy thì dựa theo Hợp đồng giữ bí mật phạt tôi là được, không phải chỉ là bồi thường tiền sao? Tôi bồi thường cho anh.”

Tiến sĩ Hàn chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, càng suy đoán theo Lý Phàm thì tiến sĩ Hàn càng cảm thấy mình sắp xong đời.

Hách Vạn Lý lắc đầu: “Tiểu Hàn, cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng, vi phạm Hợp đồng giữ bí mật không chỉ là chuyện bồi thường tiền mà còn phải đưa cậu ra xử theo pháp luật, thời hạn thi hành án ít nhất mười năm trở lên.”

“Mười, mười năm!”

Tiến sĩ Hàn cảm thấy máu toàn thân đều sắp nguội lạnh: “Không thể nào, các anh đang lừa tôi, tôi chỉ chụp mấy bức ảnh mà thôi, không có khả năng phán mười năm.”

“Anh có chắc là chỉ chụp mấy bức ảnh mà không truyền ảnh chụp đi không? Vậy anh giải thích cho tôi một chút, chuyện gì đã xảy ra với thư trong email của anh?”

Lý Phàm quay ngược màn hình điện thoại di động, lắc lư hai lần với tiến sĩ Hàn.

Nhìn giao diện email quen thuộc trêи màn hình kia, trong nháy mắt tiến sĩ Hàn cảm thấy sức lực cả người giống như bị rút sạch.

“Đúng thế, đúng, tôi sai rồi, tôi cũng là bị ép buộc.”

Tiến sĩ Hàn bịch một cái quỳ trêи mặt đất, tứ chi chạm đất bò về phía Lý Phàm, kêu khóc nói ra: “Tôi thừa nhận lỗi của tôi, tôi quỳ xuống cho anh, tôi dập đầu lạy anh, tôi gọi anh là ông nội, chỉ cầu xin anh thả tôi ra.”

“Bây giờ nhớ tới gọi ông nội? Không cần anh quỳ xuống gọi ông nội, cháu trai tôi mà rẻ tiền như anh thì tôi cũng thấy chướng mắt.”

Lý Phàm khinh thường nói.

Bịch!

Tiến sĩ Hàn dập đầu mạnh xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, nghe thôi cũng làm người ta cảm thấy đau đầu.

“Ông nội, ông nội Lý Phàm, anh nhất định phải tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi. Tôi thật sự là bị bọn họ ép. Tôi là bị ép buộc bất đắc dĩ.”

“Anh có phải nên giải thích một chút gì đó hay không? Gọi ông nội cũng vô dụng.”

Lý Phàm nói xong dùng chân đá tiến sĩ Hàn một cái, đá tiến sĩ Hàn ngã ngửa trêи mặt đất.

Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng thật may mắn, mặc dù trước đó đã đề phòng một tay để đám người tiến sĩ Hàn ký Hợp đồng giữ bí mật, thế nhưng không nghĩ tới vẫn xuất hiện sơ hở.

Nếu như không phải hôm nay tiến sĩ Hàn tự mình giả vờ ngớ ngẩn thì e rằng còn không phát hiện được vấn đề.

Nhưng Lý Phàm cũng đã giữ lại một tay từ lâu, đơn thuốc giao cho tiến sĩ Hàn nghiên cứu dược lý không phải là bản chính mà là bản sửa đổi được sao chép, giảm bớt hai vị dược liệu.

“Tôi cũng muốn giải thích cẩn thận, nhưng tôi thực sự không biết họ là ai. Không biết làm thế nào họ có được đoạn video trước kia tôi gọi cô chủ, dùng email gửi video cho tôi, sau đó uy hϊế͙p͙ tôi nhất định phải mỗi ngày báo cáo chuyện của Tập đoàn Họa Vân Y, nếu không sẽ vạch trần tôi.”

“Tôi thực sự không có cách nào, tôi không muốn để cho mọi người biết những chuyện xấu trước đây tôi đã từng làm cho nên tôi chỉ có thể, chỉ có thể báo cáo tình hình công việc hàng ngày và tình hình nội bộ tập đoàn Họa Vân Y.”

“Họ là ai tôi thật không biết, họ muốn làm gì tôi cũng không rõ ràng, ngoại trừ việc gửi báo cáo qua email cho họ mỗi ngày thì tôi chưa làm bất cứ điều gì, tôi thật sự chưa từng làm việc gì có lỗi với Tập đoàn Họa Vân Y.”

Tiến sĩ Hàn nói liền một mạch, sau khi nói xong lại dập đầu lạy Lý Phàm.

Lúc này Tiến sĩ Hàn không nghĩ tới chuyện khác, chỉ nghĩ Lý Phàm có thể thả mình thì cho dù là mất mặt một chút cũng không đáng kể.

Nhìn dáng vẻ tiến sĩ Hàn biến thành con sâu dập đầu, Hách Vạn Lý thở dài nặng nề.

“Tiểu Hàn, sao cậu lại hồ đồ như vậy? Chuyện như vậy mà cũng dám làm.”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ông nội Lý Phàm tha cho tôi, nhất định phải ta cho tôi, đừng đưa tôi ra xử theo pháp luật, tôi có thể nghỉ việc.”

Tiến sĩ Hàn một lòng cầu xin tha thứ, chớp mắt một cái đã đập cái trán chảy máu.

“Tha cho tôi, nhất định phải tha cho tôi, chỉ cần anh có thể tha cho tôi thì muốn tôi làm gì cũng được.”

“Tha cho anh? Nếu bây giờ tha cho anh mà sau này có người phạm sai lầm thì phải làm sao?”

Tiến sĩ Hàn sửng sốt một chút, dừng lại động tác dập đầu.

“Sau này, sau này anh muốn xử lý thế nào thì xử lý, tôi đã chủ động nhận lỗi, không phải là thẳng thắn sẽ được khoan hồng sao?”

“Anh đây là thẳng thắn sẽ được khoan hồng sao? Nếu tôi không tìm ra chứng cứ của anh thì e rằng bây giờ cái gì anh cũng đều không thừa nhận. Lão Hách, tìm cảnh sát tới đi, không phải vừa rồi anh ta muốn gọi cảnh sát tới sao?”

Lý Phàm định dùng điều khoản của Hợp đồng giữ bí mật để xử tiến sĩ Hàn theo pháp luật, cũng coi như là giết gà dọa khỉ cho tất cả trêи dưới của tập đoàn xem một chút.

Tập đoàn Họa Vân Y vừa thành lập liền có người muốn tìm hiểu chuyện trong tập đoàn, điều này khiến trong lòng Lý Phàm có chút lo lắng.

“Vâng, ngài Lý.”

Hách Vạn Lý lấy điện thoại di động ra, lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại thì tiến sĩ Hàn đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, hai tay duỗi về phía Lý Phàm bóp cổ.

“Mày, tên khốn kiếp! Tao liều mạng với mày. Tao cũng đã cầu xin tha thứ như vậy mà mày còn không chịu buông tha cho tao.”

Tiến sĩ Hàn tâm lý vặn vẹo đôi mắt đỏ ngầu, biểu cảm trêи mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, giống như dã thú sắp ăn thịt người.

Hách Vạn Lý bị dáng vẻ của tiến sĩ Hàn làm cho sợ hãi, hốt hoảng lùi về phía sau mấy bước, mãi đến khi phía sau lưng tựa vào trêи tường mới dừng lại được.

Hách Vạn Lý sợ hãi muốn bấm điện thoại gọi cảnh sát đến, thế nhưng ngón tay run rẩy dữ dội, hoàn toàn không ấn được phím gọi số điện thoại.

Mà tiến sĩ Hàn đã bổ nhào đến trước mặt Lý Phàm, nhìn hai tay của mình cách cổ Lý Phàm càng ngày càng gần, tiến sĩ Hàn lộ ra một nụ cười ác độc.

“Tao muốn giết mày! Giết… A!”

Không đợi tay tiến sĩ Hàn tới gần, Lý Phàm giơ chân lên đá mạnh vào ngực tiến sĩ Hàn.

Tiến sĩ Hàn hét thảm một tiếng, bay ra ngoài đập mạnh lên vách tường.

Bình Luận (0)
Comment