Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 652

CHƯƠNG 652: SƯ PHỤ ANH LÀ AI?

“Em đừng giả vờ làm con hổ lớn nữa, em như thế này cùng lắm chỉ là con mèo nhỏ mà thôi, em mau đi theo anh nào, e là Họa Y đã chờ đến sốt ruột rồi.”

Lý Phàm nhẹ nhàng đẩy Trần Hiểu Đồng ra, không nhìn cô nũng nịu. Trần Hiểu Đồng bất mãn dậm chân, bĩu môi đi theo sau Lý Phàm.

Mà lúc này Chân Trát Nam đã kéo Chu Kiên Cường đứng ở bên lề đường. Chân Trát Nam móc ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, châm lửa, vô cùng bực tức nói: “Mẹ kiếp, xe thể thao bản giới hạn tôi vừa mới mua đã phải giao cho người khác rồi. Cái đồ lừa đảo nhà cậu, cậu hãy nói cho tôi nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu đừng kích động, bên này tôi vẫn chưa hỏi rõ được, theo lý thuyết không nên xảy ra vấn đề.” Chu Kiên Cường xoa trán, đầu óc có chút hỗn loạn, anh ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao vé vào cửa lại biến thành giả. “Cậu để tôi hỏi trước một chút, chuyện này, tôi chắc chắn sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn.”

Sau khi làm cho Chân Trát Nam bình tĩnh lại, Chu Kiên Cường lấy điện thoại di động ra gọi cho Thompson. Lần này cuối cùng điện thoại đã kết nối, Chu Kiên Cường không kịp chờ đợi hỏi: “Thompson, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với vé vào cửa mà anh đưa tôi thế? Tại sao sau khi kiểm tra lại là giả, điều này khiến tôi rất mất mặt”

“Oh My GOD, bây giờ anh đã đi tìm Lý Phàm và Cố Họa Y rồi sao? Anh thật khiến tôi quá thất vọng.” Thompson ra vẻ khoa trương nói.

“Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tấm vé kia đến ngày mở ra buổi hòa nhạc thì có thể biến thành thật sao? Mẹ kiếp, anh đừng có đùa bỡn tôi”

“Được thôi, tôi cả thấy chúng ta không cần tiếp tục nói nữa, bái bai đồ con lợn” Thompson trực tiếp cúp điện thoại, khiến Chu Kiên Cường tức đến gần thổ huyết. “Khốn kiếp, đồ khốn nạn đáng chết, mẹ kiếp đồ khốn nạn!”

“Cậu đừng cứ mắng chửi nữa, giờ tôi cần một lời giải thích, còn nữa, cậu nhất định phải chuộc xe thể thao của tôi về. Đây là xe thể thao tôi đã bỏ ra 60 tỷ để mua đấy.”

Chân Trát Nam tức giận túm lấy cổ áo Chu Kiên Cường, dùng sức lắc Chu Kiên Cường hai lần, giống như muốn đem ăn sống nuốt tươi anh ta. Chu Kiên Cường vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi kiếm đâu ra 60 tỷ để đền cho cậu, tất cả đều do tên Lý Phàm đáng chết kia, chúng ta nên nghĩ cách tìm Lý Phàm báo thù mới đúng.”

Sau khi xô đẩy Chu Kiên Cường một chút, Chân Trát Nam buông lỏng tay nắm cổ áo Chu Kiên Cường ra, biết lúc này dù có trừng trị Chu Kiên Cường cũng vô dụng.

Xe đã được giao đi, muốn lấy lại xe nhất định phải tìm Lý Phàm mới được. “Đồ khốn đáng chết! Cậu hãy mau nghĩ cách, tôi phải lấy lại xe của mình, đây là siêu xe bản giới hạn đấy”. “Tôi biết là bản giới hạn, cậu để tôi thử nghĩ cách xem, hay là chúng ta tìm người cướp xe về là được.” “Mẹ nó, đầu cậu chứa đầy phân chó à, nếu có thể cướp về, tôi còn cần đến cậu nói sao.”

Chân Trát Nam tức tối trừng mắt với Chu Kiên Cường, cảm thấy tên này đúng là đồng đội heo. Chu Kiên Cường khó xử nắm tóc, tập trung suy nghĩ đối sách, cuối cùng Chu Kiên Cường nghĩ đến một cách, đi tố cáo.

Giống như trẻ con đánh nhau đánh thua, phải về nhà tìm phụ huynh tố cáo, Chu Kiên Cường định đi tìm ba mình tố cáo, để ba mình đi tìm Cố Thiệu Huy.

Chu Kiên Cường cảm thấy, chỉ cần ba mình thuyết phục được Cố Thiệu Huy thì chắc chắn có thể ép Lý Phàm trả xe thể thao lại.

Giờ Chu Kiên Cường cũng không muốn gì khác, chỉ hy vọng có thể trả xe thể thao về cho Chân Trát Nam, đừng để Chân Trát Nam ghi hận mình.

“Cậu hãy cho tôi thời gian hai ba ngày, tôi nhất định nghĩ cách mang xe về cho cậu.”

Chu Kiên Cường nghiêm túc nói.

Chân Trát Nam liếc xéo Chu Kiên Cường một chút, lạnh lùng nói: “Được, vậy cho cậu thời gian ba ngày, nếu xe của tôi không trở lại, thì cũng đừng trách tôi trở mặt vô tình, mau cút đi!”

Chu Kiên Cường hốt hoảng chạy thục mạng rời đi, Chân Trát Nam phun tàn thuốc ngậm trong miệng ra ngoài, cảm thấy chắc chắn không thể ký thác hy vọng vào Chu Kiên Cường.

“Nên tìm ai giúp đỡ đây, mình không quen biết nhiều người ở Hán Thành này, hình như Khang Văn Hân ở đây, hay là tìm Khang Văn Hân hỏi một chút.”

Chân Trát Nam và Khang Văn Hân đều là cậu ấm yêu thích đua xe, nên có quen biết nhau. Những Chân Trát Nam mới từ nước ngoài trở lại chưa bao lâu, còn chưa biết chuyện đại chiến đua xe giữa Lý Phàm và Long Ba, nếu biết, e là Chân Trát Nam sẽ không bị Chu Kiên Cường lừa gạt.

Sau khi quyết định như vậy, Chân Trát Nam lấy điện thoại di động ra gọi cho Khang Văn Hân. “Alo, Văn Hân, nghe nói gần đây anh ở Hán Thành à, anh ở đâu thế, tôi cũng đã tới Hán Thành rồi.” “Ồ, cậu cũng tới Hán Thành rồi à? Tôi ở công trường đối diện với góc của tập đoàn Họa Vân Y, nếu cậu rảnh rỗi thì hãy đến đây, gần đây tôi đang có dự án xây dựng, không thể phân thân được.”

Khang Văn Hân vừa cười vừa nói. Chân Trát Nam nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía công trình xây dựng chếch đối diện.

“Anh đường đường là một cậu ấm, sao lại chạy đến công trường chứ? Dù có trải nghiệm cuộc sống, cũng không cần đến công trường trải nghiệm nhỉ” Chân Trát Nam kinh ngạc hỏi.

“Ha ha, tôi đây cũng không phải là trải nghiệm cuộc sống, mà đang xây dựng sự nghiệp của tôi, tôi muốn ở đây xây dựng một câu lạc bộ đua xe, sau đây chính là nơi chúng ta thực hiện ước mơ”

“Mẹ kiếp, anh điên rồi, ở nơi nhỏ bé như Hán Thành này xây dựng câu lạc bộ đua xe, dù muốn làm thì cũng phải đến một vùng ngoại thành cấp thành thị chứ.”

Chân Trát Nam thật chấn động, khách hàng tiềm năng của câu lạc bộ đua xe là cậu ấm các nơi, mà nơi các cậu ấm này tập trung ngoài để độ chính là ma độ.

Cho nên nếu câu lạc bộ đua xe xây dựng ở vùng ngoại thành hai nơi kia thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu xây dựng ở Hán Thành, Chân Trát Nam cảm thấy có chút không đáng tin.

“Ha ha, tình hình cụ thể cậu hãy đến đây tôi sẽ tiếp tục nói cho cậu, hai ba câu trong điện thoại khó giải thích rõ được, tôi ở đây chờ cậu, tôi phải làm việc cúp trước nhé.”

Khang Văn Hân cúp điện thoại.

Chân Trát Nam do dự một hồi, muốn thử xem rốt cuộc Khang Văn Hân đang làm cái gì, thế là cất bước đi tới. Chân Trát Nam nhanh chóng tiến vào công trường, sau khi dò hỏi thì đi đến ban chỉ huy dự án, gặp được Khang Văn Hân trong văn phòng ban chỉ huy.

Khang Văn Hân hơi kinh ngạc nhìn Chân Trát Nam đi tới. “Tốc độ của cậu nhanh thật nha, tôi còn tưởng ít nhất đến nửa giờ nữa cậu mới có thể tới đây chứ.” “Đúng lúc tôi cách nơi này không xa, mau nói tôi nghe thử chút tại sao lại phải xây câu lạc bộ đua xe ở đây, không phải tôi xem thường anh, mà là vị trí địa lý ở đây quá kém.”

Khang Văn hân cười lắc đâu: “Không có liên quan gì đến vị trí địa lý, chủ yếu là vì sư phụ tôi”

“Sư phụ anh? Sư phụ anh là ai thế? Chân Trát nam cảm thấy rất tò mò.

“Xem ra tin tức của cậu không nhạy bén lắm, hồi trước sư phụ tôi và Long Ba đã so tài một trận, cho Long Ba hít khói, bây giờ sư phụ tôi đang ở trong vòng tròn, có thể là một trận chiến phong thần.” Khang Văn Hân vô cùng đắc ý nói.

“Mẹ kiếp, không phải chứ, thắng Long Ba ư?”

Bình Luận (0)
Comment