Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 672

CHƯƠNG 672: NGƯỜI TRỞ VỀ TRẢ THÙ

Điền Tử Minh đã chết, bị đám đàn em của mình giết chết.

Đám đàn em kia lấy điện thoại của Điền Tử Minh, sau khi chuyển hết tiền mặt trong thẻ còn không quên gửi tin nhắn cho sư phụ của bọn chúng.

Gửi tin nhắn xong đám đàn em của thủ hạ Điền Tử Minh lần lượt giải tán, không hề ngó ngàng đến thi thể của Điền Tử Minh.

Mà lúc này Lý Phàm dẫn theo Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng rời khỏi khách sạn, khi bước ra cửa khách sạn ánh mắt Lý Phàm hơi nheo lại, sau đó nhìn về phía tòa lầu đối diện. Anh luôn cảm thấy hình như có người ở đó đang theo dõi anh.

Cố Họa Y thấy Lý Phàm đứng yên ở cửa thì tò mò hỏi: “Anh sao thế? Sao lại đứng ngây ra ở chỗ này?”

“Không có gì đâu, anh đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng của đời người. Hai người về trước tìm ba vợ đi. Anh ở lại hút điều thuốc để suy nghĩ kỹ hơn.”

Trần Hiểu Đồng nghi ngờ muốn hỏi tiếp nhưng Có Họa Y đã kéo tay Trần Hiểu Đồng dẫn cô ta về nhà.

Ở tầng trên của khu dân cư bên kia đường, Trần Phú và Trương Gia Đông đứng trước cửa số, dùng ống nhòm nhìn Lý Phàm đang đứng trước cửa khách sạn.

Trương Gia Đông từng bị Lý Phàm đánh chết hoàn toàn, ở viện nghiên cứu nước ngoài, sau nhiều đợt điều trị bằng thuốc thử nghiệm, cuối cùng hắn ta cũng tỉnh dậy sau cơn hôn mê hấp hối.

Sau khi tỉnh dậy thực lực của Trương Gia Đông mạnh hơn trước nhiều, hơn nữa dã tâm giết người cũng nặng nề hơn, lúc này hắn ta đã trở thành cỗ máy giết người thật sự.

Sau khi Trần Phú được đưa đến bên kia đại dương, hắn ta tiếp nhận thuốc cường hóa cùng với nhiều khóa huấn luyện chiến đấu đặc biệt. Sau nhiều lần thực chiến, giết chết mười máy người, Trần Phú không nhịn được đòi trở về nước tìm Lý Phàm trả thù.

Mà Trương Gia Đông cũng ghi hận Lý Phàm, hai ý tưởng lớn gặp nhau nên bọn họ đã từ nước ngoài xa xôi trở lại tìm Lý Phàm trả mối thù xưa.

Hai người đã theo dõi Lý Phàm mấy ngày nay, cũng đã xem qua cuộc chiến giữa Lý Phàm và Công Tôn Quân.

Sau khi xem đi xem lại cuộc chiến giữa Lý Phàm và Công Tôn Quân vô số lần qua video, Trương Gia Đông và Trần Phú đều nghĩ bọn họ có thể đối phó Lý Phàm.

Lúc này, vẻ bề ngoài của Trần Phú và Trương Gia Đông hơi kỳ lạ, gương mặt vô cùng căng cứng như thể nhiều thêm một lớp axit hyaluronic, hơn nữa cơ bắp của bọn họ còn phòng lên, rắn chắc hơn trước rất nhiều, thoạt nhìn như kẻ cuồng tập gym.

Ngoài ra bàn tay của hai người này nhìn qua cũng rất khác lạ. Móng tay vừa dày vừa đen, bề mặt ánh lên một lớp dầu bóng loáng giống như móng tay bị trúng độc.

“Lý Phàm cũng chỉ có thể phách lối trước máy tên cùi bắp với sức chiến đầu chỉ có năm mảnh vụn, anh ta không hề biết thế nào là cao thủ thực sự, lần này tôi nhất định phải đánh chết anh ta!”

Trương Gia Đông lắm bẩm nói, sau đó thè lưỡi liếm môi. Lưỡi của hắn ta đỏ tươi, hình dáng thon dài, đầu lưỡi chẻ ra giống như lưỡi rắn.

Đây là di chứng trong quá trình điều trị của Trương Gia Đông, mặc dù có thể sống sót nhưng Trương Gia Đông đã trở thành nửa người nửa quỷ.

Mỗi lần soi gương Trương Gia Đông đều chán ghét bản thân trong gương. Nhưng mỗi ngày hắn ta đều soi gương, mục đích chính là khiến bản thân nhớ kỹ mối nhục này, nhớ kỹ Lý Phàm – người đã gây ra mối nhục này cho hắn ta.

Mà ngoại hình của Trần Phú cũng không khá hơn Trương Gia Đông là bao. Để tăng cường thể chát, Trần Phú đã chấp nhận một số tổn thương vĩnh viễn trên cơ thể mình, cùng với vẻ ngoài xấu đến không nỡ nhìn.

“Dáng vẻ ma chê quỷ hơn này của chúng ta đều là nhờ Lý Phàm ban tặng, cho nên chúng ta nhất định phải khiến anh ta trả lại gấp đôi.”

Trần Phú hận Lý Phàm đến tột độ. Lúc đó Trần Phú chỉ là muốn tán gái trong quán cà phê mà thôi, nhưng không ngờ lại bị Lý Phàm vạch trần lời nói dối của hắn ta.

Sau đó vì ghi thù Lý Phàm nên Trần Phú tìm Long Ca đối phó Lý Phàm, nhưng lại bị Lý Phàm giải xử hết đám người Long Ca, mà Trần Phú cũng bị đánh đến suýt mất mạng, nếu không phải Thompson cứu Trần Phú, hơn nữa còn đưa hắn ta ra nước ngoài thì chắc chắn hắn ta sẽ không sống đến ngày hôm nay.

“Hừ? Gấp đôi. Gấp đôi thế nào được? Anh ta cũng chỉ có một cái mạng, cùng lắm là trước khi anh ta chết chúng ta phải làm nhục anh ta một trận, tuy bây giơ cơ thể của chúng ta hơi khác thường nhưng thể lực lại mạnh hơn trước nhiều. Tôi rất thích cảm giác ngập tràn sức mạnh này.”

Trương Gia Đông nở nụ cười lạnh lùng, phát tay lên, một móng tay bắn ra từ trên ngón tay, trực tiếp đâm thành một cái lỗ thông suốt trên vách tường.

“Hì hì! Cái này còn có tác dụng hơn phóng dao. Nhưng tôi lại có khả năng giết người trong vô hình. Lần này Lý Phàm nhát định phải chết, không ai có thể cứu anh ta.”

Trần Phú liếc nhìn Trương Gia Đông, trên ngón tay phóng ra móng tay của Trương Gia Đông đã nhanh chóng mọc ra móng tay mới.

“Năng lực của anh đúng là không tầm thường. Đáng tiếc tôi chỉ có được sức mạnh thuần túy, không lợi anh bằng anh.”

“Thân thể của anh đã được tăng cường rất nhiều. Không chỉ thực lực của anh trở nên mạnh mẽ, mà khả năng phòng ngự của anh cũng rất đáng kinh ngạc. Anh không cần phải ghanh ty với tôi, chúng ta mỗi người một vẻ.”

Trần Phú và Trương Gia Đông tâng bốc lẫn nhau rồi nhìn nhau cười sau đó lại giơ ống nhòm quan sát Lý Phàm.

Lúc này, Lý Phàm đang ở lối vào khách sạn đối diện, vừa ngẩng đầu lên nhìn tầng lầu nơi Trần Phú và Trương Gia Đông đang ở, khi hai người nhìn thấy ánh mắt của anh, liền giật mình thon thót, lo lắng đã bị Lý Phàm phát hiện.

Trần Phú và Trương Gia Đông đồng thời rời khỏi cửa số và dựa vào bức tường cạnh cửa sổ.

“Không phải chúng ta đã bị bại lộ rồi chứ? Ánh mắt Lý Phàm nhìn chúng ta là đã phát hiện chúng ta hay chỉ là trùng hợp?”

“Hình như có gì đó không ổn. Lúc nãy Lý Phàm để hai người phụ nữ kia rời đi trước, còn anh ta lại đứng một mình trước cửa khách sạn…”

Trương Gia Đông trở nên bình tĩnh hơn, sau khi phân tích hành động của Lý Phàm, hắn ta cảm thấy khả năng bị phát hiện rất cao.

Trong lúc Trương Gia Đông đang cân nhắc thì Bát gia đã dẫn người đi về phía Lý Phàm.

Khi Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng trở về phòng triển lãm tìm nhóm người Cố Thiệu Huy thì Có Họa Y đã nói tình huống vừa rồi cho Bát gia nghe.

Bát gia hơi lo lắng cho an toàn của Lý Phàm nên dẫn mấy tên thủ hạ vội vàng chạy tới.

“Thiếu chủ, cậu đang làm gì ở đây vậy?”

“Sao ông lại đến đây? Là Họa Y nói với ông sao?”

Mà ở bên trong khu dân cư, Trương Gia Đông liếc dọc theo cửa số thì thấy đám người Bát gia đang đứng bên cạnh Lý Phàm.

Phản ứng đầu tiên của Trương Gia Đông là Lý Phàm đã tìm người bao vây hắn ta và Trần Phú, chắc chắn là lúc nãy Lý Phàm đã phát hiện được hành tung của bọn họ.

“Chết tiệt! Lý Phàm gọi người tới rồi. Lúc nãy tôi đã cảm thầy có gì không ổn. Xem ra Lý Phàm đã phát hiện ra chúng ta, lần này phải làm thế nào đây, rút lui hay tấn công?”

“Rút lui mà được à? Thời gian của chúng ta không còn bao lâu nữa, nếu chúng ta lén chạy ra ngoài mà không thể giết chết Lý Phàm để trả thù thì chúng ta sẽ bị bắt trở về làm vật thí nghiệm tiếp!”

Bình Luận (0)
Comment