Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 700

CHƯƠNG 700: BÒ RA NGOÀI

Chu Kiên Cường cảm giác được có bóng đen đang bao phủ mình lại, anh ta chật vật nghiêng đầu, cố gắng ngẩng lên nhìn.

Đội trưởng Hùng cúi đầu nhìn xuống Chu Kiên Cường, thấy Chu Kiên Cường ra vẻ ngưỡng mộ nghiêng đầu nhìn lên trên thì cười nhạo nói:

“Cậu Chu, nên đi bệnh viện thôi. Tôi có thể giúp cậu gọi xe cứu thương, nhưng mà cậu phải bỏ ra Bách Lạc Hồi mới có thể lên xe cứu thương được.”

Chu Kiên Cường nghe đội trưởng Hùng nói xong, vẻ mặt đau khổ nhắm chặt mắt lại, đầu đang ngẩng lên đột như như mất đi trọng lực, cả người ngã rầm trên đất. Bò ra ngoài? Hai chân bị đánh gãy mười chỗ, động một cái là đau chết người..

Đừng nói là bò ra khỏi Bách Lạc Hồi, sợ là bò được đến cửa phòng bao riêng thì Chu Kiên Cường đã bị choáng vì đau rồi.

Chu Kiên Cường cảm thấy mình không chịu được tra tấn nữa rồi, hi vọng đối với sinh mệnh đã mất, người cũng trở nên bình tĩnh lại.

Trong lòng Chu Kiên Cường chỉ muốn trực tiếp chết đi, như vậy còn nhẹ nhõm sảng khoái hơn là so với việc kéo hai cái chân bị gãy mười chỗ ra ngoài.

Chu Kiên Cường từ từ nhắm hai mắt, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Ông nội Lý Phàm! Sợ là tôi không bò ra nổi Bách Lạc Hối rồi, hay là anh trực tiếp giết chết tôi đi, đừng chơi tôi kiểu này nữa, tôi thực sự không chịu được cảm giác đau đớn này rồi. Anh cho tôi thoải mái chút đi.”

“Sao, lại cảm thấy chết thì sướng hơn hả? Lúc anh cho Chân Trát Nam tới nhục nhã tôi, có phải trong lòng cũng cực kỳ vui sướng không. Lúc đó anh sung sướng bao nhiêu thì bây giờ tôi muốn lấy lại ngần đó!”

Giọng nói của Lý Phàm lạnh như cơn bão tuyết của mùa đông Tắc Bắc, tất cả mọi người ở đây không khỏi rùng mình một cái.

Cố Họa Y có hơi lo lắng nhìn về phía Lý Phàm, kéo bàn tay lạnh buốt của anh, thầm nghĩ bây giờ chắc trong lòng Lý Phàm cũng lạnh như vậy đi, vậy thì mình sẽ giúp anh sưởi ấm một chút.

Nghĩ vậy, Cố Họa Y dính sát cơ thể mình vào sau lưng Lý Phàm, hay tay ôm chặt bên hông anh, nhỏ giọng nói bên tay anh: “Trái tim của anh cũng lạnh lắm nhỉ? Em giúp anh ủ ấm nó.”

Lý Phàm quay đầu nhìn Cố Họa Y đang kề sát sau lưng mình, nở nụ cười cưng chiều với cô, vuốt mái tóc cô, nói: “Có phải dọa đến em rồi không. Anh chỉ đang tạm biệt quá khứ của mình, có vài món nợ nên đi đòi lại thôi.”

Cố Họa Y cười một tiếng, ranh mãnh nhìn Lý Phàm, làm mặt quỷ với anh rồi nhẹ nhàng nói: “Không có bị dọa, anh làm gì em đều ủng hộ anh, em chỉ sợ trong lòng anh thấy khó chịu thôi, cho dù thế nào em cũng muốn anh được hạnh phúc.”

Lý Phàm dịu dàng xoa đầu Cổ Họa Y, kéo ôm cô vào trong lòng, sau đó Lý Phàm kéo Trần Hiểu Đồng đứng bên cạnh, cười thân thiện nói: “Hôm nay bị mất hứng, chúng ta đi ăn khuya thôi.”

“Hùng, nếu anh ta không chịu bò ra thì để anh ta nằm đây chờ chết là được.” Lý Phàm vừa đi vừa nói. “Rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ” Đội trường Hùng cao giọng hô lên với bóng lưng của Lý Phàm.

Lý Phàm dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đi ra khỏi phòng bao trong ánh mắt hâm mộ của nhóm bảo vệ, vẻ e ngại của trưởng phòng, và ánh mắt kích động của đám gái tiếp rượu đứng hóng chuyện.

Đưa mắt nhìn Lý Phàm rời đi rồi, đội trưởng Hùng vò đầu bứt tai nhìn Chu Kiên Cường như con chó nằm trên đất giả chết.

Nhiệm vụ mà anh Lý đưa ra thì nhất định phải hoàn thành, nhưng mà dáng vẻ giả chết này của Chu Kiên cường, rõ ràng là không phối hợp, nên phải nghĩ cách để anh ta chủ động bò ra khỏi Bách Lạc Hồi mới được.

Đội trưởng Hùng quay đầu nhìn cấp dưới của mình: “Nghĩ cách đi, để con ba ba này tự mình bỏ ra. Nếu như có chút chuyện này cũng làm không xong thì sau này chúng ta còn mặt mũi nào gặp anh Lý!”

“Tôi sẽ không bò, có chết cũng không bò ra!” Chu Kiên Cường cực kỳ kiên định nói.

Con người của một bảo vệ nhỏ gầy đảo một vòng, quay qua đội trưởng Hùng làm khẩu hình, đồng thời đưa tay chỉ mình, lại chỉ Chu Kiên Cường, ý là để anh ta đi thử một chút.

Đội trưởng Hùng vui vẻ nhìn tên bảo vệ nhỏ gầy này, cái tên này có tiếng là một bụng đầy ý nghĩ xấu, thế là hất cằm về phía Chu Kiên Cường đang giả chết, ra hiệu cho bảo vệ gầy nhỏ đi xem thử.

Tên bảo vệ gầy nhỏ cười ha ha một cái, đi tới sau lưng Chu Kiên Cường, vươn tay tóm lấy quần Chu Kiên Cường. Động tác tuột quần Chu Kiên Cường của bảo vệ gầy nhỏ có hơi mạnh, ngay cả hai chân của Chu Kiên Cường cũng không ngừng lắc lư.

Sau đó một cơn đau xót xa truyền đến, lại cảm giác được một cơn lành lạnh, hoa cúc của Chu Kiên Cường lập tức xiết chặt, kinh hoàng nói: “Á! Đau! Các người muốn làm gì!”

“Làm gì? Đương nhiên là chơi mày, bọn tao ở bảo vệ ở đây, ngày ngày nhìn oanh oanh yến yến qua lại nhưng chẳng được chơi đứa nào, ai cũng nghẹn sắp chết rồi đây, Thấy mày trắng trẻo, nằm trên đất mà mông cũng mấy lắm, không thì để cho bọn tao dùng mày đi.”

Bảo vệ gầy nhỏ còn khoa trương xuýt xoa, sau đó để tiện nói: “Cậu Chu này, nghe nói ba cái đó không bằng một cái, không biết chơi kẻ da mịn thịt mềm như mày có phải cảm giác sẽ hưng phấn hơn không.”

Lúc này máu toàn thân của Chu Kiên Cường đều lạnh rồi, sợ hãi cộng thêm nỗi đau trên đùi, cảm giác sợ hãi pha trộn tràn ngập trong tim.

“Chúng mày là lũ ác ma, chúng mày giết tạo đi, giết tao đi! Tao không muốn sống nữa, chúng mày để tạo chết đi! Tao muốn chết!” Chu Kiên Cường bị thương gầm rú lên.

Bị đánh gãy hai chân đã đủ khổ cực rồi, nếu như bị những tên bảo vệ này xâm phạm, Chu Kiên Cường cảm thấy sống không bằng chết, chết còn có thể thoải mái hơn, hoàn toàn xong hết mọi chuyện.

“Ha, yên tâm, chắc chắn sẽ không để cho mày chết. Sợ là bọn tao còn phải đưa mày về, kiếm tiền mua thuốc cho mày nữa. Chờ chân mày khỏi rồi thì lại đập gãy, bình thường còn có thể tìm mày xả giận, thấy tạo sắp xếp cho cuộc sống của mày phong phú không, tuyệt đối sẽ làm cho mày thấy không uổng công khi sống trên cuộc đời này”

Bảo vệ nhỏ gầy tiếp tục dùng từ ngữ uy hiếp đe dọa Chu Kiên Cường. Trong đầu Chu Kiên Cường đã thuận theo miêu tả của bảo vệ nhỏ gầy mà tưởng tượng đến cuộc sống sau này của mình.

Cảnh tượng như sống trong Địa ngục kia làm trong Chu Kiên Cường hoàn toàn sụp đổ.

Chu Kiên Cường suy sụp không dám tiếp tục suy nghĩ đến cuộc sống bị thảm mà tên bảo vệ nhỏ gầy vẽ ra cho mình nữa.

Lúc này làm thế nào mới có thể chết? Hình như cắn lưỡi có thể tự sát, nhưng mà vừa hơi cắn đầu lưỡi một chút,  cảm giác đau đớn kịch liệt liền khiến Chu Kiên Cường mất đi dũng khí cắn lưỡi tự vẫn.

Bò ra có lẽ, có lẽ là cách tốt nhất rồi. Chu Kiên Cường thất thần nghĩ.

Tên bảo vệ nhỏ gầy liếc mắt ra hiệu với đội trưởng Hùng một cái, vừa nhìn về phía bốn người Hàn Mãnh đang run rẩy ngã trên đất giả chết.

Đội trưởng Hùng hiểu ý, phất tay với cấp dưới mình một cái, mấy tên bảo vệ liền cười ha ha tới kéo bốn người nhóm Hàn Mãnh, dẫn tới bên cạnh Chu Kiên Cường.

Tên bảo vệ nhỏ gầy đã cởi quần của Chu Kiên Cường xuống, không ngờ Chu Kiên Cường lại mặc quần lót nam màu đỏ loại nhìn xuyên thấu.

Tên bảo vệ nhỏ gầy nhếch miệng cười một tiếng, dùng sức vỗ lên đùi Chu Kiên Cường một cái.

Bốp. Theo sau tiếng vỗ lanh lảnh truyền đến, tên bảo vệ nhỏ gầy nở một nụ cười xấu xa.

Bình Luận (0)
Comment