Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 706

CHƯƠNG 706: CỨU ÔNG BẰNG CÁCH NÀO

“Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, không thể so sánh với cảnh sát trưởng như ông.” Lý Phàm ngáp dài, lười biếng nói.

“Không thể nào! Cậu chắc chắn không phải người bình thường!”

Bây giờ cho dù có đánh chết Triệu Long Bân thì Triệu Long Bân cũng không tin Lý Phàm là người thường.

Người bình thường có thể đánh bại bốn người Triệu Minh Dương sao? Người bình thường có thể làm mấy tên sát thần này chủ động bảo vệ sao? Người bình thường có thể lấy ra loại lệnh bắt giữ ông sao?

Mỗi một điều đều không bình thường, không có bản lĩnh cao siêu và năng lực thì chắc chắn không thể làm được những thứ này.

Triệu Long Bân muốn biết rõ bối cảnh của Lý Phàm, như vậy nói không chừng còn có cơ hội xin tha, sợ nhất là đụng phải ván sát, mà còn không biết vị thần tiên nào đứng sau ván sắt kia, như vậy thì đến cả cơ hội thắp nhanh bái phật cũng không có.

“Hiểu Đồng, con năn nỉ giúp chú đi! Lần này chú và Minh Dương sai rồi, con năn nỉ giúp chú đi! Để Lý Phàm tha cho bọn chú một lần, chú cam đoan sau này Minh Dương sẽ không đến tìm con nữa, con nhớ lại khi xưa con đến nhà chú ăn cơm, chú đối xử với con rất tốt…”

Triệu Long Bân hạ mình, thay đổi mục tiêu, bắt đầu chơi trò tình cảm sướt mướt với Trần Hiểu Đồng, hy vọng Trần Hiểu Đồng có thể mềm lòng cứu ông.

Trần Hiểu Đồng mím chặt môi, không biết phải xử lý tình hình hiện tại như thế nào, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt bắt lực.

Lý Phàm xoa đầu Trần Hiểu Đồng, cười nói: “Bây giờ còn định dùng tình cảm, đạo đức để ép buộc người ta, tôi nghĩ có lẽ cô đã nhìn rõ bản chất của ông ta rồi.”

Trần Hiểu Đồng như suy tư gì đó gật đầu, nhìn Triệu Long Bân, từ từ lắc đầu.

Mặt Triệu Long Bân lập tức trở nên hung dữ, đột nhiên giơ súng trong tay lên, không hề do dự bóp cò.

Chuyện đã đến nông nỗi không thể cứu vãn, Triệu Long Bân lựa chọn bí quá hóa liều, chỉ cần có thể giết Lý Phàm thì chắc chắn sẽ có người cứu ông ra! Nếu không thi chỉ bị trở thành một con chốt thí, để mặc ông chết đi.

Đùng!

Súng vang, vang lên đột ngột không kịp đề phòng như thế.

Đội trưởng đội hộ vệ bước lên bắt Triệu Long Bân lại, đắm mạnh đánh gãy tay phải của Triệu Long Bân, sau đó cướp súng trong tay ông ra.

Triệu Long Bân dại ra nhìn Lý Phàm, dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn Lý Phàm bình tĩnh không xảy ra bắt cứ việc gì.

Không lẽ lúc nãy ông bắn hụt sao? Không thể nào!

Triệu Long Bân không bắn hụt, mà ngay giây phút Triệu Long Bân giơ súng lên, Lý Phàm đã ôm Trần Hiểu Đồng rời khỏi chỗ đang ngồi khi nãy, cho nên phát súng lúc nãy Triệu Long Bân mới bắn hụt.

“Sao lại thế được, sao lại trốn được chứ! Từ lúc tôi giơ súng lên đến khi bắn ra không quá một giây, sao anh lại tránh được!” Triệu Long Bân bị vặn chéo hai tay ra sau lưng, đè trên đất lớn tiếng nói.

Cảnh sát xung quanh cũng choáng váng.

Đội trưởng đội năm nhìn Lý Phàm, không hiểu sao lại nhớ đến lúc nãy Lý Phàm nói có ba mươi hai cách để tiêu diệt toàn bộ tiểu đội của anh ta.

Hình như Lý Phàm không phải nói chơi, chỉ dựa vào bản lĩnh tránh đạn khi nãy của anh, có lẽ thật sự có thể tiêu diệt sạch tiểu đội của anh!

Lý Phàm an ủi Trần Hiểu Đồng bị giật mình, sau đó tức giận nhìn Triệu Long Bân nói: “Nếu không phải sợ viên đạn bắn ngược lại sẽ làm Trần Hiểu Đồng bị thương, ngay giây phút ông nỗ súng là tôi đã có thể giết ông ra, dẫn bọn họ về tra hỏi cho cần thận, đặc biệt là cảnh sát trưởng này, tra hỏi cẩn thận về chuyện Trương Đức Võ.”

Nghe Lý Phàm nhắc đến Trương Đức Võ, mặt Triệu Long Bân trắng bệch, cơ thể run nhẹ: “Anh, sao anh lại biết Trương Đức Võ, Trương Đức Võ không có liên quan gì đến tôi cả, tôi không có tội.”

“Chỉ cần nhìn bộ dáng của ông bây giờ thì ông chắc chắn không thể nào vô tội được.” Giọng Lý Phàm lạnh băng, làm Triệu Long Bân không rét mà run.

Đám Triệu Long Bân và Triệu Minh Dương bị áp giải đi, đám cảnh sát phòng chống bạo lực cũng xám xịt rời đi, văn phòng yên bình trở lại.

*Tôi muốn gọi điện thoại.” Triệu Long Bân cúi đầu nói.

Bây giờ chỉ còn con đường cuối cùng là cầu cứu Trương Đức Võ, Triệu Long Bân không muốn ngồi chờ chết.

Đội trưởng đội hộ vệ liếc nhìn Triệu Long Bân, lạnh lùng nói: “Ông muốn liên lạc với Trương Đức Võ?

Ông ta chỉ là một con chó của Long Môn mà thôi, thiếu chủ của chúng tôi có thể nghiền chết ông ta bất cứ lúc nào.”

“Thiếu chủ? Thiếu chủ!”

Tiếng “thiếu chủ” đầu tiên của Triệu Long Bân là nghi vấn, tiếng “thiếu chủ” thứ hai lại là khiếp sợ.

Lúc này Triệu Long Bân đột nhiên hiểu ra thân phận của Lý Phàm, thế mới biết Lý Phàm là thiếu chủ Long Môn!

“Anh ta! Sao anh ta là thiếu chủ Long Môn được!”

“Không có gì là không thể, ông muốn gọi điện thoại cho Trương Đức Võ thì cứ tự nhiên.”

Triệu Long Bân do dự, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi.

“Anh Đức Võ, xin anh cứu tôi với, tôi bị người của Lý Phàm bắt, bọn họ còn muốn tra hỏi mối quan hệ giữa tôi với anh!” Triệu Long Bân bi thương nói.

Trương Đức Võ sửng sốt, sau đó lại lộ ra vẻ mặt tức giận: “Mẹ nó ông muốn chết đúng không? Ông bị bắt thì liên quan gì đến tôi, bảo tôi cứu ông bằng cách nào đây!”

“Ông có thể nói vài ba câu với Lý Phàm, chỉ có ông mới cứu được mạng tôi thôi, anh Đức Võ, anh nhất định phải cứu tôi, nếu không tôi chỉ có thể khai hết mọi việc ra.”

Triệu Long Bân cũng không có điểm yếu của Trương Đức Võ, nhiều lắm chỉ là Trương Đức Võ sai con của ông đi giết Lý Phàm mà thôi.

Hơn nữa việc này đã bại lộ, cũng không thể coi là điểm yếu.

Trương Đức Võ tức muốn tím người, hung dữ quát: “Ông nói đi, ông có thể nói cho Lý Phàm biết gì chứ?

Ông đây muốn giết chết Lý Phàm đó! Cậu ta cũng không phải không biết, có giỏi thì ông kêu cậu ta đến giết chết ông đây đi!”

Kế hoạch thất bại nhiều lần, làm Trương Đức Võ vô cùng bực bội, cảm thấy người ông sắp xếp đúng là quá vô dụng, không có ai có thể sử dụng được.

Trương Đức Võ tức đến phát điên, đi qua đi lại, tiếp tục nói với giọng căm hận: “Nếu ông nói ra mối quan hệ với tôi thì ông chỉ chết nhanh hơn thôi! Ông tự suy nghĩ xem muốn nói thế nào đi, bảo tôi cứu ông là chuyện không thể nào!”

Nói xong Trương Đức Võ cúp máy, tức giận đập điện thoại xuống đất.

“Khốn nạn! Toàn là một đám vô dụng không thể tin tưởng được! Sao lại không có ai có tác dụng hết vậy!

Mẹ nó cái tên Triệu Long Bân này đáng chết, còn dám uy hiếp ông đây!”

Trương Đức Võ rất bực mình ngồi trên ghế sofa, ánh sáng trong mắt lập lòe liên tục, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem phải đối phó với Lý Phàm như thế nào.

Bây giờ chỉ có đỗ dầu vào lửa mới được, còn phải đốt thêm một ngọn lửa bên phía Đại Long Vương, làm Đại Long Vương đối đầu trực diện với Lý Phàm, vậy mới có cơ hội đục nước béo cò đạt được lợi ích lớn nhát.

“Phải làm thế nào mới có thể làm Đại Long Vương ra tay với Lý Phàm đây? Hay là để Long Hậu tạm thời làm hòa với Lý Phàm một chút, có lẽ Đại Long Vương sẽ nhịn không nổi ra tay, nhưng chỉ sợ không thuyết phục Long Hậu được.”

Trương Đức Võ khẽ lầm bầm một mình, nhanh chóng động não, suy nghĩ xem phải nói như thế nào mới thuyết phục Long Hậu được.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Đức Võ cong môi cười lạnh: “Có cách rồi, Lý Phàm cứ chờ chết đi”

Bình Luận (0)
Comment