Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 753

CHƯƠNG 753: NGƯỜI CHẾT KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH ĐỂ BIẾT

Lý Phàm không trả lời, đối phương vui vẻ chính là vì cái này sao?

Trần Thanh Mai nói đùa: “Nếu không tới, thì sẽ là một tên chúa khốn nạn”

Sau khi nhìn thấy bộ dạng nhàm chán của Lý Phàm, Trần Thanh Mai lúc này mới nói sang chuyện khác: “Đêm nay, anh đã cứu em, anh muốn gì em cũng đều thoả mãn cho anh hết.”

“Vậy sao?” Lý Phàm nói cho có lệ chứ không hề hứng thú chút nào.

Trần Thanh Mai vỗ ngực nói: “Đương nhiên, chỉ cần là chuyện em làm được, tất nhiên là không thể lấy thân báo đáp.”

“Anh không cần em trả ơn gì hết, tiễn em về đến nhà, hai chúng ta coi như hết chuyện” Lý Phàm chỉ là ra tay tương trợ mà thôi, không có ý gì khác.

Trần Thanh Mai nghi ngờ xu hướng tình dục của đối phương có phải là vấn đề hay không, mặc dù cô không nói rõ ràng rằng không thể lấy thân báo đáp nhưng nếu đối phương đề nghị, cô vẫn sẽ đồng ý.

Đột nhiên có mấy chiếc xe thương vụ bám theo xe của Lý Phàm. Những chiếc xe thương vụ đó gần như đi trên một đường thẳng, và bất kỳ người nhạy cảm nào cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Lý Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra nhưng anh không sốt ruột tăng tốc, thật ra anh muốn xem những người đó định làm gì.

Trên ghế phụ của chiếc xe thương vụ màu đen có một người đàn ông phương Tây tóc vàng mắt xanh đang ngồi, hai má như được gọt bằng dao, ánh mắt sắc lẹm.

“Anh Mark, bây giờ chúng ta làm luôn hay là đợi tìm một nơi không có ai?” Người đàn ông lái xe cung kính nói với người đàn ông phương Tây.

Anh ta sợ sẽ gây ảnh hưởng khi lấy xe trong khu vực trung tâm thành phố, lỡ như làm lớn chuyện thì sẽ không tốt lắm, dù sao Đại Long Vương cũng đã dặn dò anh ta cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách âm thầm.

Mark cao ngạo nói: “Lớn chuyện thì cứ để cho nó lớn chuyện đi, ở phương Tây của chúng tôi, những chuyện như vậy rất phổ biến”.

“Chuẩn bị hành động.”

Mark cầm lấy bộ đàm và bắt đầu ra lệnh.

Ở phía sau mỗi chiếc xe thương vụ đều tung ra các thiết bị hoả lực được trang bị và lần lượt lên tầm ngắm. Lý Phàm không có một chút hoảng hốt, bắt đầu tăng ga phóng nhanh. Xe vụt qua nhanh như chớp, ngay cả đèn hậu phía sau cũng không nhìn thấy được.

“FUCK!”

Mắt thấy cục mỡ đến miệng cũng chạy đi, Mark gần như bộc phát cơn tức giận: “Đồ vô dụng, ra tay sớm chút nữa là được rồi.” Những tên sát thủ ngoan ngoãn đó bị chửi thì không dám nói lại, nhưng trong lòng cũng bĩu môi, nếu anh làm được thì sao vừa rồi không làm đi? Trần Thanh Mai không thắt dây an toàn, có tăng tốc đột ngột này khiến cô trở tay không kịp, nếu không kịp thời nắm lấy tay vịn thì cô đã có thể bị văng ra ngoài.

Cô cho rằng Lý Phàm là cố ý giỡn, đang định nổi giận thì Lý Phàm liền lớn tiếng cắt ngang: “Phía sau có người theo dõi chúng ta, chuẩn bị tinh thần xuống xe bất cứ lúc nào.”

Trần Thanh Mai nnhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Phàm thì biết đối phương không nói dối, cô ngoan ngoãn thắt dây an toàn, không phàn nàn nữa, hóa ra đối phương đang bảo vệ cô, sau khi biết được đã hiểu lầm đối phương trong lòng cô liền áy náy.

“Anh lại nhanh đi.” Cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy đèn hậu của Lý Phàm, Mark tức giận hét lên. Người lái xe bất lực nói: “Kỹ năng lái xe của anh ấy quá tuyệt vời, tôi dốc toàn lực tăng tốc vẫn không đuổi kịp anh ta.”

Mark sa sầm nét mặt, anh ta lại lấy máy bộ đàm ra: “Cá sắc mắc câu rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

May mắn thay, anh ta có một kế hoạch dự trù, nếu không thì công sức đổ sông đổ bể rồi. Tốt xấu cũng nhìn thấy đèn hậu ô tô của Lý Phàm, nhưng nó vẫn còn quá xa, người ngồi trong xe không thể nhắm được, vị trí của tấm da rắn khiến họ bị lóa mắt. Mark không thể chịu đựng được nữa, chộp lấy khẩu súng M70 từ một sát thủ ở ghế sau và bóp cò mà không nói một lời.

Đột nhiên tiếng đạn xé gió vang lên, Lý Phàm nghe thấy tiếng súng, sau khi phán đoán khoảng cách truyền đến, anh cúi đầu theo bản năng.

Viên đạn bay qua đỉnh đầu và xuyên thẳng vào tấm kính. Trần Thanh Mai sợ hãi đến ngẩn người, cô chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, cô hoảng sợ siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình.

Trước mặt Lý Phàm xuất hiện ba bốn người, bốn người này trong lòng ngầm hiểu ném ra cây đinh gai, định gai lập tức văng xuống mặt đường.

Chiếc gai này được thiết kế để đâm thủng lốp xe, ngay cả những chiếc lốp tốt nhất cũng vô dụng.

Lý Phàm ở trên xe, cũng hiển nhiên là rất bị động, anh dừng xe không nói lời nào.

“Đi đường vòng thôi, những người đó không phải là kẻ tốt lành gì? Theo về tiếng súng vừa rồi mà phán đoán, Trần Thanh Mai nhận định kẻ muốn giết họ là một kẻ liều lĩnh.

Lý Phàm biết rằng những người này sẽ chưa đạt được mục đích sẽ chưa bỏ cuộc, trốn được mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm.

“Em ở trên xe chờ anh, đương nhiên nếu em thấy mình chạy thoát được thì cứ việc chạy” Lý Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Trần Thanh Mai kinh ngạc khóa cửa xe, thay vì đi ra ngoài để chết, cô thà trốn vào trong chờ chết, cầu mong Lý Phàm nhất định phải bình an trở về, mạng sống của cô đang nằm trong tay đối phương.

Khi mọi người nhìn thấy Lý Phàm xuống xe, tất cả đều giật mình, có điều kết quả này đúng như ý muốn của bọn họ.

Mấy chiếc xe theo dõi Lý Phàm đã dừng lại và bao vây Lý Phàm ở chính giữa.

Mã Định bước xuống xe, mặc một bộ vest bảnh bao và đeo kính râm, khuôn mặt luôn nở một nụ cười hờ hững, nụ cười đó làm cho người ta cảm thấy rất nguy hiểm.

Soạt soạt, chưa đầy mười giây, hàng chục người đã chĩa súng vào Lý Phàm.

Trần Thanh Mai ở trên xe thấy cảnh tượng này, trong lòng rất căng thẳng, suy nghĩ xem có nên gọi cảnh sát đến xử lý hay không. | Mã Đinh giống như đang nhìn con mồi, liền cất giọng giễu cợt: “Thật quá ngu ngốc, nếu là tao, tao sẽ chạy vào phố xá sầm uất còn mày cố tình chạy vào con đường | nhỏ đi vào rừng, này không phải muốn chết là gì?”

“Đây là nghĩa trang tạo đặc biệt chọn riêng cho mày, nên mới cố ý dẫn tụi mày đến đây, Lý Phàm không muốn làm hại người khác nên lúc này mới chọn con đường nhỏ yên tĩnh.

Nếu không, với kỹ năng lái xe của anh ta, những người này đã sớm bị bỏ lại rất xa rồi. Nụ cười trên mặt Mã Định dần trở nên ảm đạm.

“Vậy thì sao, hiện tại mày chính là cá trong chậu, không có cách nào chạy trốn, ở nơi này, mày có mọc cánh cũng bay không thoát đâu.”

Mã Định kiêu hãnh chỉ tay về phía thuộc hạ của mình rồi quay lại, với hỏa lực như thế này, anh ta không tin Lý Phàm có thể chạy thoát.

“Các người là ai” Lý Phàm hờ hững hỏi.

Mã Định như đang nhìn một người chết chế nhạo: “Dù sao mày cũng sắp chết, ta nói cho mày biết cũng được, có người trả tiền cho tạo để giết mày.”

“Là ai?”

“Là… Hừ, người chết không có tư cách biết.”

Mã Định vô thức thốt ra, mới nói được một chữ anh ta đã lập tức sửa lời. Trong nghề của họ có một quy tắc đó là phải bảo vệ bí mật của khách hàng. Lý Phàm vốn dĩ muốn lấy một số thông tin hữu ích từ Mã Định nhưng đáng tiếc là Mã Định rất cẩn thận, không chịu nói, điều này khiến anh có chút thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment