Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 782

CHƯƠNG 782: ĐI NHẦM PHÒNG RIÊNG?

Là bạn thời cấp 2 của Lý Phàm, khi nghe những người này coi thường mình thì anh ta chẳng mấy quan tâm nhưng khinh rẻ Lý Phàm thì không nhịn được.

Nếu không phải cần dùng đến tiền gấp, anh ta sẽ không tới tham gia họp lớp, càng không liên lụy đến Lý Phàm.

Sau khi Lý Phàm bắt taxi đến cửa ra vào rồi mới gửi một tin nhắn cho Liễu Gia Lạc: “Tôi đến rồi, cậu đang ở đâu vậy”

Liễu Gia Lạc đứng dậy nói: “Tôi đi đón cậu ấy lên đây, mọi người ở đây đợi đi.”

“Không cần phải chờ đợi nữa, chúng ta đi xuống dưới xem anh ta ra nông nỗi gì rồi” Anh Long nói bằng giọng điệu cổ quái.

Anh ta ép buộc kéo hai người bọn họ đến tham gia buổi họp lớp, nguyên nhân chính là để khoe khoang bản lĩnh của mình, đồng thời chế nhạo Lý Phàm và Liễu Gia Lạc làm trò đùa.

Tất cả mọi người có mặt đều đồng tình, bọn họ đã nghĩ ngợi xong xuôi tiếp theo sẽ chế giễu Lý Phàm như thế nào rồi.

“Lỡ như anh ta gây dựng được gì rồi thì phải làm sao?” Một người đàn ông lẩm bẩm tự nói với chính mình.

“Nếu Lý Phàm có thể gây dựng được gì to tát thì heo nái cũng có thể lên trời rồi.” Anh Long khịt mũi đưa ra nghi hoặc đầu tiên.

Mọi người đều bật cười ha ha: “Làm sao có thể cơ chứ, cùng lắm thì cũng chỉ có tiền lương cơ bản mà  thôi.”

Liễu Gia Lạc miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười và nói: “Anh Long, bây giờ anh có thể cho tôi một trăm năm mươi triệu dùng cho việc gấp được chưa?”

“Cậu vội vàng gì chứ? Nhìn bộ dạng này của cậu chẳng trách mà không làm được trò trống gì, vì chút tiền cỏn con này mà sốt sắng hết cả lên” Anh Long khinh thường nói.

Sắc mặt của Liễu Gia Lạc hơi khó coi, chỉ đành phải hạ thấp sĩ diện nói tiếp: “Anh Long, anh xem anh đang nói gì vậy. Đối với một người bình thường như tôi thì một trăm năm mươi triệu đã là số tiền lớn rồi,

đầu giống như anh Long mỗi ngày đều có mấy trăm triệu tiền tiêu vặt”.

Anh Long phớt lờ anh ta, mọi người đều chèn ép Liễu Gia Lạc vào một góc tường.

“Ôi chà, đây không phải là Lý Phàm hay sao? Anh Long và những người khác đang đứng trên bậc thang của khách sạn, anh Long cố tình hét lớn lên một tiếng.

“Bao nhiêu năm không gặp cậu sống thế nào, xe đâu rồi?”

Mọi người đồng loạt hỏi câu này tới câu khác dồn dập, hầu như đều xoay quanh hoàn cảnh, đó hoàn toàn không phải là những câu nên xuất hiện trong buổi họp lớp.

Lý Phàm thờ ơ nói: “Tôi đi taxi tới”

“Không phải chứ, tôi nghe nhầm đúng không, cậu đi taxi tới à?” Anh Long đặt tay lên vành tai, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười giễu cợt: “Có nghèo khổ đến đâu cũng phải mua con xe ba gác chứ, ha ha ha..”

Mọi người đều hùa theo ôm bụng cười sảng khoái, như thể lấy người khác làm trò đùa như thế này thì trong lòng bọn họ sẽ hả hê hơn vậy.

“Không sao, cậu đừng để bụng làm gì, tôi cũng từng bị bọn họ cười nhạo” Liễu Gia Lạc nhỏ giọng an ủi

một câu.

Anh mỉm cười nói: “Chẳng có việc gì, tôi sẽ không tức giận với mấy kẻ ngu ngốc này đâu.”

“Lý Phàm, hồi đó tôi còn thấy rằng lúc học cấp 2 cậu vô cùng đẹp trai nên có ý với cậu, không ngờ sự nghiệp của cậu lại tệ hại đến như vậy.” Người phụ nữ ăn mặc diêm dúa đứng bên cạnh anh Long lên tiếng. Lý Phàm cũng biết người này, cô ta tên là Kiều Diễm Diễm. Đúng là đã từng thích anh một thời gian, sau khi anh nhận ra cô ta đã bị vùi hoa dập liễu càng không có cảm giác gì.

Nhưng trong lòng anh rất chán nản, người phụ nữ này thầm thương trộm nhớ thì có liên quan gì đến mình cơ chứ.

“Diễm Diễm, may mà em đã lựa chọn anh chứ không phải là thứ vô tích sự này, nếu không sẽ phải hối hận cả đời đấy” Anh Long mỉm cười xấu xa.

Dáng vẻ của Kiều Diễm Diễm vô cùng hưởng thụ, khinh thường nhìn Lý Phàm và nói: “Em đã đoán được anh ta vẫn không có tiền đồ gì như trước đây rồi, hơn nữa làm sao có thể so sánh được với anh cơ chứ?”

Anh Long nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy rất thoải mái, không quên đắc chí liếc nhìn Lý Phàm một cái.

Liễu Gia Lạc vô thức chuyển chủ đề: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi, nếu không món ăn đều sẽ nguội mất.”

Anh Long và những người khác quay đầu bỏ đi mà không thèm nhìn Lý Phàm một cái.

Anh không hiểu tại sao Liễu Gia Lạc lại đồng ý đến buổi họp lớp làm gì, đang tính đi tìm thì đã thấy anh ta chạy theo sau lưng anh Long.

“Anh Long, bây giờ anh có thể đưa cho tôi một trăm năm mươi triệu cứu nguy rồi chứ? Anh ta năn nỉ cầu xin.

“Cậu không chịu thôi đi đúng không? Suốt ngày hỏi chuyện này vậy. Tâm trạng của tôi đang không được tốt, để sau hẵng nói” Anh Long giận dữ hét lên.

Sắc mặt Liễu Gia Lạc tối sầm, mọi người đều cười nhạo anh ta.

Chứng kiến cảnh này Lý Phàm mới dần dần hiểu ra tại sao Liễu Gia Lạc lại mời anh đến buổi họp lớp này, chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì gấp gáp mới đồng ý yêu cầu của anh Long.

Anh Long nhếch miệng, chỉ tay vào Lý Phàm nói: “Cậu có thể tìm người anh em này của mình đi mượn tiền đi chứ, không phải là quan hệ của hai người rất tốt hay sao?”

Liễu Gia Lạc nhìn thấy Lý Phàm đi bằng taxi tới, nói không chừng người bạn này cũng khó khăn như mình, cho dù có nguy nan đến đâu cũng không muốn làm đối phương phải khó xử.

“Gia Lạc, có phải cậu đã gặp phải khó khăn gì không?” Lý Phàm hỏi. Bấy giờ anh ta mới kể hết đầu đuôi mọi chuyện.

Lý Phàm hiểu ra thì ra là mẹ của Gia Lạc bị bệnh nặng, đã gom góp hết tất cả những gì có giá trị trong nhà lại cộng thêm khoản vay nhưng vẫn thiếu một trăm năm mươi triệu. Cuối cùng bất lực không còn cách nào khác mới phải đi cầu xin anh Long.

Hôm nay là hạn cuối cùng để thanh toán tiền phẫu thuật, nếu hôm nay không xoay xở được thì mẹ của anh ta sẽ bị buộc phải rời khỏi bệnh viện.

Sắc mặt của Lý Phàm trầm xuống, anh Long này thật sự không phải là con người, Gia Lạc đã làm theo nhưng anh ta vẫn cứ trì hoãn dây dưa, đây rõ ràng là cố ý không muốn đưa tiền.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu” Lý Phàm VỖ VỖ vai anh ta và an ủi.

Liễu Gia Lạc cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng và cảm kích gật đầu.

“Ha ha, các cậu không phải đang đùa tôi đấy chứ, Lý Phàm, cậu cũng chẳng nhìn xem mình đang mặc cái gì. Có bao nhiêu tiền tiết kiệm mà đòi cho mượn?” Anh Long nghe xong lập tức chế nhạo.

Lý Phàm hờ hững nói: “Liên quan gì đến anh sao?”

Sắc mặt của anh Long đanh lại, tất cả bạn học đều khách sáo lịch sự với anh ta, mà Lý Phàm lại dám nói những lời như vậy.

Anh đang tìm chỗ chết hay sao mà dám nói chuyện với anh Long như vậy? Tay sai vặt của anh Long bắt đầu quát Lý Phàm.

Anh ta giả vờ hào sảng nói: “Thôi bỏ đi, cứ để cậu ta ngạo nghễ, có hơn trăm triệu thôi mà, bình thường tiền tiêu vặt của tôi mỗi ngày đã mấy trăm triệu”

“Anh à, một trăm năm mươi triệu này là tiền mồ hôi nước mắt của anh, tôi không thể lấy được.” Liễu Gia Lạc đột nhiên cảm thấy xấu hổ nói nhỏ.

Lý Phàm cười nói: “Tôi không thiếu tiền đâu? Trong lòng anh ta vô cùng cảm kích chuẩn bị ôm chầm lấy anh đến nơi.

Đúng lúc này, cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy Lý Phàm, lần trước đã từng tiếp đón anh, Giám đốc nói rằng nếu người này đến khách sạn thì thứ đồ uống đắt tiền gì hãy cứ mang lên phục vụ.

Lần này, cô ta không hề xin ý kiến của Giám đốc mà vô thức thêm vào thực đơn kèm theo bốn chữ tặng thêm miễn phí.

Khi anh Long và những người khác trở lại phòng riêng, bọn họ cảm thấy sững sờ, chuyện này là gì đây? Tại sao trên mỗi bàn lại có thêm nhiều chai rượu như vậy?

Chẳng lẽ là đi nhầm phòng riêng rồi!

Bình Luận (0)
Comment