Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 801

CHƯƠNG 801: TRẢ THÙ

Đối mặt với lời mắng mỏ của đội trưởng Chương, mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Phi không ngừng chảy ròng ròng, anh ta bắt đầu hoảng sợ, từ giọng điệu của đội trưởng Chương thì cho thấy đối phương rất tức giận.

“Đội trưởng Chương, là do tôi bốc đồng. Bây giờ tôi biết sai rồi.” Tiểu Phi vội vàng giải thích, anh ta hy vọng đội trưởng Chương có thể cho anh ta một cơ hội, nếu đội trưởng Chương cho anh ta một cơ hội thì thật quá tốt rồi.

Nhưng anh ta quá ngây thơ, từ khi đội trưởng Chương nhìn thấy tay Lý Phàm bị còng, ông ta không có ý định cho Tiểu Phi một cơ hội nào nữa.

Tiểu Phi hít sâu một hơi, cảm thầy khắp nơi đều lạnh, đội trưởng Chương thờ ơ nói: “Giờ cậu không còn cơ hội nào nữa. Từ nay về sau cậu không cần tới nha môn nữa. Tôi sẽ không bôi đen lý lịch của cậu, nhưng từ nay cậu đừng hòng bước vào nha môn nữa.”

Sau khi Tiểu Phi nghe xong, cả người chắn động, vốn tưởng rằng đội trưởng Chương sẽ trừng phạt mình, nhưng không ngờ lại phạt nặng như vậy.

“Đội trưởng Chương, tôi biết sai rồi, tôi không dám mắc lỗi nữa.” Tiểu Phi vội vàng nói.

Dù anh ta có cầu xin thế nào, đội trưởng Chương vẫn không thèm để ý đến Tiểu Phi, Tiểu Phi cảm thầy đời mình coi như xong rồi, anh ta lạnh lùng nhìn đứa em trai của mình.

Nếu không phải do nó, anh ta đã không gặp phải chuyện như vậy, hiện tại khỏi phải nói anh ta tức giận đến nhường nào.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của anh trai, anh Tráng chủ động phản bác lại: “Anh, em không cố ý hại anh, nhưng em thật sự không biết anh ta có quan hệ tốt với đội trưởng như vậy.”

Trong mắt Tiểu Phi lóe lên tia lạnh lẽo, anh ta theo bản năng muốn đạp anh Tráng, mắng: “Đều do mày.

Mày kêu tao đến làm gì? Mày tự xử lý không được sao.”

Anh ta thực sự hối hận vì đã can thiệp vào chuyện này, nếu có thể phủi sạch quan hệ mà không bị đuổi việc, anh ta nguyện ý cắt đứt quan hệ với em trai mình ngay bây giờ.

Nhưng anh ta biết chuyện này là không thể, trong lòng có oán giận, chỉ có thể trút lên người em trai mình, anh Tráng bị anh ta đánh đến chết đi sống lại, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Mọi người thở dài một tiếng, không có chút thương cảm nào, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

*Xin chào.” Đội trưởng Chương duỗi tay ra cười nói với Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên do dự vài giây, nhanh chóng đưa tay ra, nếu là trước kia, địa vị của ông ta so với đội trưởng Chương cũng không khác mấy, nhưng hiện tại, vị trí của đội trưởng Chương đã vượt xa ông ta.

Thấy đối phương thực sự chủ động bắt tay với mình, Sở Trung Thiên khó tránh khỏi cảm giác bối rồi.

Lý do vì sao đội trưởng Chương bắt tay với Sở Trung Thiên cũng rất đơn giản, bởi vì Sở Trung Thiên là bạn của Lý Phàm, mà đối phương hết lần này đến lần khác cứu cậu Lý, ông ta cho rằng bạn như vậy mới đáng để kết giao.

Lý Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, Sở Trung Thiên vẫn luôn đau đầu đối với quá khứ đen tối của mình, Sở Trung Thiên từng rửa tay gác kiếm cũng là vì muốn khiêm tốn một chút.

Anh cũng nhìn thấy khoảnh khắc Sở Trung Thiên kích động sau khi nghe yêu cầu của anh Tráng, Lý Phàm quyết định giúp Sơ Trung Thiên một tay.

“Đội trưởng Chương, tôi có chuyện muốn nhờ anh.” Lý Phàm nói.

Đội trưởng Chương vội hỏi: “Cậu Lý, nếu có chuyện gì cần giúp, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu.”

“Thật ra, chuyện tôi muốn anh giúp cũng rất đơn giản. Sở Trung Thiên trước đây có quá khứ khá đen tối, hiện tại cũng đã khiêm tốn lại rất nhiều. Phải nói là không còn nữa.” Lý Phàm bình tĩnh nói: “Cứ coi như là không thể bỏ đi hoàn toàn, nhưng bỏ một hai phần cũng được rồi.”

“Đương nhiên.” Đội trưởng Chương vẫn rất tán thưởng Sở Trung Thiên, cho dù cậu Lý không nói ra, tương lai ông ta cũng sẽ có quan hệ tốt với Sở Trung Thiên, nên ông ta cũng sẵn sàng giúp đỡ chuyện này.

Sở Trung Thiên rất cảm động, nếu không phải Lý Phàm giúp ông ta nói, ông ta thật sự không biết phải làm sao.

Thuộc hạ của anh Tráng đã giải tán, bây giờ chỉ còn lại những ông chủ lớn và những thuộc hạ do Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương mang đến.

Ngoại trừ Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương, tất cả mọi người có mặt đều bắt đầu bàn tán về thân thế của Lý Phàm, tất cả đều thắc mắc tại sao Lý Phàm lại có mối quan hệ tốt với đội trưởng Chương và Sở Trung Thiên như vậy.

“Anh ta là ai thế? Sao tôi chưa bao giờ nghe danh tiếng của anh ta ở Hán Thành.”

“Chẳng lẽ anh ta là người từ vùng khác đến sao?”

“Người này nhất định không đơn giản, sau này chúng ta tuyệt đối không được khiêu khích anh ta.”

Những người kia nghĩ đến chuyện hai người Tiểu Phi và anh Tráng kiêu ngạo như vậy mà cũng đều vì một câu nói của đội trưởng Chương mà dừng tay, nên tất cả bọn họ đều không dám khiêu khích Lý Phàm, vì sợ sẽ gặp rắc rồi.

“Mọi người, mọi người còn nhớ chuyện tôi được thăng chức không?” Đội trưởng Chương nghe thấy những người kia suy đoán thì chậm rãi nói một câu.

Mọi người sửng sốt trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, là chuyện đội trưởng Chương bắt được hỗ Lịch Tường Phi ở Tây bắc.”

“Đúng vậy, trong chuyện này, cậu Lý cũng có giúp đỡ, cậu Lý có công rất lớn.” Đội trưởng Chương không quên khen ngợi Lý Phàm.

Lý Phàm bắt lực mỉm cười, đội trưởng Chương này thật biết đùa, may mà đối phương không tiết lộ thân phận của anh ra, tin tức này cũng không có gì.

Mọi người sau khi nghe xong đều đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía Lý Phàm, lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao đội trưởng Chương lại khách sáo với Lý Phàm như vậy.

Bọn họ nghĩ tới bản lĩnh trước đó của Lý Phàm, có lẽ Lý Phàm thật sự có thể đánh lui được hỗ Tây Bắc.

Từ tin tức mà người ngoài biết được, họ chỉ biết đội trưởng Chương đã tìm ra hang ỗ của Lịch Tường Phi, sau đó cho người mang về, nhưng người trong cuộc đều biết chuyện này đều do một mình Lý Phàm làm.

Đội trưởng Chương xấu hỗ khi một mình lấy cái công lao này, nên đành phải để lại tiếng tăm cho Lý Phàm.

Đội trưởng Chương để những người khác giải tán trước, muốn nói chuyện riêng với Lý Phàm.

Trong phòng riêng chỉ còn lại Lý Phàm, đội trưởng Chương và Sở Trung Thiên, đội trưởng Chương phá vỡ sự im lặng trước, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, nếu không có cậu, tôi sẽ không có vị trí như ngày hôm nay.”

Lý Phàm cười bắt lực, đỡ ông ta dậy, nói: “Đội trưởng Chương, anh việc gì phải khách khí với tôi như vậy?”

Đội trưởng Chương khẽ cười mỉa, Lý Phàm và Sở Trung Thiên ngồi hàn huyên một lúc rồi từ biệt, đội trưởng Chương đột nhiên nói: “Cậu Lý, có một chuyện, tôi phải nói với cậu, cậu phải cần thận một người.”

“Ai?” Lý Phàm hỏi.

“Anh của Lịch Tường Phi.”

“Anh ta đến Hán Thành rồi?” Lý Phàm sững sờ, cũng đoán được đại khái, anh trai báo thù cho em trai là chuyện bình thường. Anh cũng sớm đoán được điều này, chỉ là anh không ngờ anh ta lại đến nhanh như vậy.

“Đúng vậy, cậu Lý, nếu cậu gặp nguy hiểm thì cứ gọi cho tôi. Dù tôi không giúp được gì nhiều nhưng cũng không phải là đồ trang trí.” Đội trưởng Chương chỉ muốn giúp đỡ Lý Phàm trong khả năng của mình.

 

 

CHƯƠNG 802: ĐIỆU HỖ LY SƠN

Lý Phàm cũng ngầm hiểu ý của đội trưởng Chương, anh nói khách sáo hai câu rồi tạm biệt với đội trưởng Chương, Sở Trung Thiên cười nói: “Anh Lý, tôi cũng xin phép cáo từ, hẹn ngày khác gặp.”

“Được.” Lý Phàm gật đầu, giờ trời đã nhá nhem tối, cũng không thể ở lại đây lâu được, nên phải tranh thủ trở về, anh về đến nhà thì lặng lẽ mò mẫm đèn đi vào, chủ yếu là sợ sẽ đánh thức Có Hoạ Y và Trần Hiểu Đồng.

“Anh Lý Phàm, anh cứ lén lén lút lút thế định bày trò gì vậy.”

Đột nhiên, giọng nói của Trần Hiểu Đồng vang lên ở ngay sau lưng Lý Phàm, khóe mắt thập thoáng ý cười như vằng trăng khuyết.

Lý Phàm tức giận gõ một cái lên chỏm đầu của đối phương, nói: “Sao giờ này mà em còn chưa ngủ.”

“Thì em vừa mới từ WC ra mà.” Trần Hiểu Đồng láu cá trề lưỡi.

Lý Phàm cũng chả hơi đâu mà luyên thuyên cùng Trần Hiểu Đồng, anh quay người bước vào phòng của Cố Họa Y, nhìn bóng dáng kiều diễm từ phía sau của cô mà anh cảm thấy vô cùng mãn nhãn.

Anh nằm lên giường, ôm lấy Cố Họa Y từ phía sau, cô chỉ lèm bèm một tiếng sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Mà ở một nơi khác.

Mã Đinh buồn bực xông vào phòng của Lệ Quân, khi thấy Mã Đinh, anh ta chỉ nhìn thoáng qua một cái, thần sắc vô cùng lạnh lẽo: “Em trai tôi chết thế nào.”

“Em trai của anh không chết mà chỉ là bị người ta bắt nhốt.” Mã Đinh cười khan một tiếng, anh ta phát hiện tính tình hai anh em Lệ Quân và Lịch Tường Phi về cơ bản đều cùng một loại, hoàn toàn không dễ ứng phó.

“Hừ, ngồi chờ chết, thế thì có khác gì cái chết.” Lệ Quân phẫn nộ nhìn Mã Đinh, hỏi vặn lại.

Mã Đinh bức xúc, nói: “Liên quan quái gì đến tôi, có giỏi thì anh đi mà tóm kẻ bắt em trai mình.”

“Kẻ đó ở đâu.”

Lệ Quân vỗ mạnh xuống bàn, chiếc bàn phát ra vài tiếng cọt kẹt, sau đó theo tiếng vang nát bươm xơ mướp, Mã Đinh nhìn mà trợn tròn mắt, anh ta nuốt xuống một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: “Tôi có thể đưa anh đi.”

“Dẫn tôi đi ngay lập tức.” Lệ Quân lạnh giọng nói, anh ta hận không thể ngay lập tức báo thù giúp em trai mình, bước ra từ sự thương tâm bức bách, cả người anh ta toát ra sát khí bén nhọn.

Mã Đinh cảm nhận thấy luồng sát khí toát ra từ đối phương, không khỏi rùng mình một cái, luồng sát khí đó khiến anh ta hoảng sợ, quá khủng bố, dường như khó có thể chống cự.

“Thế này đi, chúng ta chia nhau ra hành động, anh chịu trách nhiệm ám sát hắn, còn tôi sẽ bắt cóc Cố Họa Y.” Mã Đinh nói nhỏ.

“Tùy anh, tôi chỉ muốn báo thù.” Lệ Quân không kiên nhẫn khoát khoát tay, dường như không để lời nói của đối phương vào trong lòng.

Mã Đinh thấy thế cắn răng nghiền lợi, cũng không thèm quan tâm nữa, dù anh ta có thành công hay không nhưng bắt được Cố Họa Y thì ít ra cũng có cơ hội đàm phán.

Đúng lúc này, Lý Phàm nhạy cảm nghe thấy hình như có tiếng súng, theo bản năng né sang một bên, đồng thời bịt chặt tai của Cố Họa Y, phòng trừ cô bị dọa sợ khi còn trong giấc ngủ.

Đích thực dạng âm thanh như vậy mà vang lên trong giấc mộng sẽ lưu lại một bóng ma rất lớn, Cố Họa Y mơ màng tỉnh dậy, cô vò vò tóc lẫm bẩm: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có người đang nổ súng, em tìm một chỗ lánh tạm đi.” Lý Phàm mở miệng, anh không tỏ ra cợt nhả với Cố Họa Y, mà giờ phút này anh bắt buộc phải bình tĩnh mới được.

Cố Họa Y tin là thật, lúc này mới hoảng loạn mặc quần áo, Lý Phàm dựa theo tiếng súng phán đoán, đại khái đã tìm ra vị trí của kẻ địch ẩn náu.

Lệ Quân núp trong chỗ tối nỗ súng, rủa thầm: “Đáng chết, thê mà thát bại lần thứ nhát.”

Anh ta cứ nghĩ rằng chuyện này rất dễ thành công, ai ngờ lại bắn hụt, khiến anh ta tức lộn ruột, vì vậy.

không kiềm chế được lại bắt đầu chửi thề, kết quả này khác một trời một vực so với tưởng tượng của anh ta.

Anh ta tiếp tục mở ống ngắm, nhưng lại nhòm không thấy tung tích của Lý Phàm đâu, anh ta thấy thế cau mày, lẽ nào đối phương ẩn nắp rồi? Đúng lúc đang chuẩn bị bỏ súng xuống thì anh ta bỗng nhìn thấy một bóng đen đang chạy từ núi, mà tốc độ đó có thể sánh ngang với loài báo săn, khiến người khác không cách nào nắm bắt.

Mãi đến khi nhòm khoảng mười máy giây, Lệ Quân mới nhận ra đó là một con người, anh ta đơ ngay tại chỗ, đây đúng là lần đầu tiên anh ta chứng kiến có người chạy nhanh đến vậy, có khi đột phá kỉ lục thế giới đến nơi rồi.

Anh ta cắn chặt răng, không tin có người có thể thoát khỏi súng đạn, Nhưng ngày hôm nay, đúng là Lý Phàm lại làm được, đối phương không những tránh thoát được mười mấy phát đạn mà còn từng bước áp sát đến chỗ của anh ta.

Sắc mặt Lệ Quân biến hóa rõ rệt, giờ phút này không thể ngồi im một chỗ chờ chết được, anh ta móc ở trong túi một thanh dao găm, sau đó lộ ra nụ cười tàn bạo nói: “Nghe nói em trai của tôi bị cậu bắt, đúng không?”

“Đó đơn thuần là vì em trai anh muốn tìm đường chết, hắn rảnh rỗi sinh nông nổi, bị bắt là lẽ đương nhiên, chơi dao sắc có ngày đứt tay.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

“Rắm thối, em trai tôi mà bị bắt cũng không đến lượt một thằng ẻo lả như cậu tóm.” Lệ Quân lập tức thét to, ngắt lời thẳng thừng, nếu em trai bị một cao thủ tóm thì anh ta còn chịu phục.

Anh ta nhìn bề ngoài của Lý Phàm chả có gì gọi là cao thủ, vì vậy nhận định Lý Phàm là một tên ẻo lả, không để Lý Phàm vào mắt.

Lý Phàm ngáp một hơi, nói: “Nếu anh đã có nhã hứng đấu cùng tôi như vậy, vậy ra tay đi, tôi tùy thời tiếp đãi.”

Nghe đến đây, Lệ Quân mặc kệ cơn tức đang ùn ùn kéo đến, ngay lập tức phóng ra dao găm không ngừng tấn công Lý Phàm, đối với thế tắn công của Lệ Quân, Lý Phàm chỉ cười không nói, căn bản là không hề để tâm.

“Chiêu này của anh đối với tôi mà nói, một chút tác dụng của không có.” Lý Phàm bĩu môi.

Về phương diện tâm lí phòng bị, Lệ Quân tương đối mỏng manh, điều anh ta không thích nghe nhất là có người gièm pha về mình, vì vậy khi ra tay rõ ràng anh ta đã có chút nỏng nảy, đồng thời lộ ra trăm chỗ sơ hở.

Đây chính là kết quả mà Lý Phàm muốn, anh thừa cơ cong đầu gồi thúc một phát vào bụng Lệ Quân, Lệ Quân bị đau đến say sẩm mặt mày, nửa quỷ xuống đất, xém chút nữa mắt đi ý thức.

Lý Phàm nhân cơ hội đánh một quyền, khiến Lệ Quân bị văng xa mấy mét, anh ta nóng lòng bò dậy, liên tục xê dịch về phía sau, giờ phút này nhìn Lý Phàm giống như nhìn thấy ma quỷ.

“Cậu đừng đến đây.” Lệ Quân điên cuồng gào thét.

Lý Phàm thấy thế thì dở khóc dở cười, vừa nãy không phải vẫn cứng đầu không sợ trời không sợ đất đấy sao, ai ngờ lúc này lá gan biến thành nhỏ như vậy.

Rốt cuộc Lệ Quân đã bị Lý Phàm triệt hạ rồi, qua cuộc giao thủ vừa nãy, anh ta hiểu rõ mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, cộng thêm cả việc anh ta lại đang bị thương nặng, Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Anh hãy vào chơi cùng em trai mình đi.”

“Từ từ đã, cậu tha cho tôi, tôi báo cho cậu một tin.” Trong lúc gấp rút, Lệ Quân giơ tay, sốt ruột nói, anh ta biết trước mắt chỉ còn cách này mới bảo toàn được tính mạng của bản thân.

“Tin gì?” Lý Phàm truy hỏi, anh cũng chả sợ đối phương sẽ tìm cơ hội đánh lén mình, nhìn dáng vẻ kinh hãi này của đối phương cũng chứng tỏ rằng anh ta không nói láo.

“Cậu trúng kế điệu hỗ ly sơn rồi, người tên Mã Đinh đang bắt đầu hành động muốn bắt cóc bạn gái của cậu đó.” Lệ Quân nhanh nhảu nói.

Đầu mày Lý Phàm khẽ chau lại, anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Họa Y nhưng không thấy cô nghe máy thì anh biết ngay đối phương không hề gạt anh.

 

 

 

CHƯƠNG 803: CHẠY TRỐN

Lý Phàm cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nên tạm thời bỏ qua Lệ Quân, cứu Cố Họa Y trước mới là cần thiết, đồng thời anh quay sang nói với Lệ Quân: “Có phương thức liên lạc của hắn không?”

“Tôi có.”

“Bây giờ anh liên lạc với hắn xong hỏi hắn đang ở đâu.” Lý Phàm nói với ngữ điệu ra lệnh.

Lệ Quân bị khí thế của Lý Phàm dọa sợ, anh ta rất sợ nếu mình không làm theo lời Lý Phàm nói thì đợi mình sẽ là kết cục thảm hại khôn lường.

“Tôi gọi cho anh ta liền đây.” Lúc này Lệ Quân mới gấp gáp lôi máy bộ đàm ra.

Sau đó, Lý Phàm biết được Mã Đinh hiện đang về tổ chức sát thủ, cung cấp vị trí cho Lý Phàm xong Lệ Quân thất tha thất thêu bỏ chạy mắt tăm.

Lý Phàm bắt một chiếc taxi, lúc đang chuẩn bị xuống xe, tên tài xế đó cứ lúc lúc lại nghiêng đầu đánh giá Lý Phàm, dường như đang có ý đồ gì đó, bất chợt người nọ cho xe dừng ở bên đường.

“Ranh con, mau lấy hết tiền trên người mày mang ra đây cho tao.” Lão tài xế đe dọa với sắc mặt hung ác.

Lý Phàm chính thức cạn lời, coi vẻ vận đen của người này chính là uống nước lạnh mà cũng bị giắt răng, trên thực tế xe taxi mà cũng bắt đầu có cướp rồi, anh bình tĩnh nói: “Tiền ở trên người tôi, ông tự đến lấy đi”

Tên tài xế mừng thầm trong lòng, cứ tưởng Lý Phàm đã bị mình dọa cho sợ hú vía, người nọ thoát cái mở dây an toàn, đúng lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa xe thì Lý Phàm bắt thình lình đánh một quyền khiến người nọ lảo đảo lùi sau mấy bước.

“Bây giờ đến lượt tôi cướp của ông.” Lý Phàm đoạt lấy chìa khóa xe rồi nghênh ngang lái xe đi dưới cái nhìn ngơ ngác của tên tài xế.

“Tao f*.” Sau khi hoàn hồn, tên tài xế theo bản năng đập một phát lên mặt mình, cứ ngỡ hoa mắt chóng mặt xong xuất hiện ảo giác.

Đây là tình huống gì vậy, hắn đi cướp của người ta, ai dè ngược lại là bị người ta cướp.

Lý Phàm không có tâm trạng để ý cảm nhận của đối phương, mà phóng thẳng đến chỗ của tổ chức sát thủ, nơi đó là một tòa cao ốc, cùng một loại như cao ốc của công ty, hoàn toàn không phải địa phương cũ rích tàn tạ.

Lý Phàm còn tưởng máy tổ chức sát thủ thường sẽ chui rúc ở nhưng tòa lầu cũ nát, không ngờ ngay cả hang ỗ sát thủ cũng được chú trọng như vậy.

Mã Đinh đẩy Có Họa Y cùng Trần Hiểu Đồng về phía trước, trong lòng sung sướng vạn phần, lần này coi như anh ta nở mày nở mặt được rồi, nếu lão đại biết được thế nào cũng khen anh ta tấm tắc, anh ta không khỏi bắt đầu chìm vào mộng đẹp.

Khi Lý Phàm xông vào, máy tên sát thủ mặc tây trang đứng canh gác ở ngoài cổng ngăn anh lại, chúng chỉ nhận người nhưng thấy Lý Phàm lạ mặt nên nhát thời đều lộ thần sắc phòng bị.

“Anh đến đây có việc gì.” Hai tên sát thủ lạnh lùng hỏi.

Lý Phàm cười nói: “Máy người lại gần đây, tôi có đồ tốt cho này.”

Hai tên sát thủ liếc mắt nhìn nhau, sau đó sáp lại gần, ngay lập tức Lý Phàm tặng cho mỗi người một quả đấm, hai tên bị đánh ngất ngay tại chỗ.

Đúng lúc Mã Đinh đang chuẩn bị đến văn phòng của Sát Thần, chợt anh ta nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề trên hành lang, không nhịn được quay đầu nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái anh ta đã bị dọa cho thót tim.

Anh ta không ngờ Lý Phàm vậy mà đuổi được đền tận đây, sắc mặt anh ta đại biến, vội vã gõ cửa văn phòng của lão đại trong sợ hãi.

Sát Thần đang hoạt động làm nóng người cùng thư kí, tự dưng lại bị làm phiền, tâm tình trở nên khó chịu, Ì ạch bước ra ngoài nhưng ngay sau đó tầm mắt của anh ta đã bị Có Họa Y và Trần Hiểu Đồng thu hút.

Có thể nói dáng người của cả Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng phải nói là cực kì hoàn mỹ, đánh chết hắn cũng đâu ngờ Có Họa Y cùng Trần Hiểu Đồng lại xinh đẹp như vậy, khiến anh ta không kiềm chế được rớt cả nước miếng.

“Ông chủ, ngày hãy trấn định lại một chút, thằng oắt đó đuổi đến đây rồi.” Mã Đinh nhận thấy lực chú ý của lão đại hình như để sai chỗ rồi, không nhịn được ho khan một tiếng.

Sát Thần nghe thấy vậy thì cau có mặt mày, anh ta nhìn về phía Lý Phàm đang rảo bước đi đến, trên mặt gọn lên ý cười khinh miệt, nói: “Đấy á?”

Mã Đinh ngay lập tức nịnh nọt: “Lão đại à, một năm nay ngài vẫn luôn ẩn nhẫn, hẳn là hôm nay sẽ xuất ra thực lực chân chính chứ ạ?”

Hồi trước anh ta đã từng chứng kiến cảnh lão đại lúc đầu chỉ lấy một mà chấp mười mấy người lận, cảnh tượng đó phải nói là vô cùng khốc liệt, giống như hôm nay, khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ tự tin này của lão đại, phảng phát như đang tái hiện lại sự kiện hôm đó.

“Tôi chính là lão đại của tổ chức sát thủ, danh xưng Sát Thần, cậu đánh bại hai anh em Lịch Tường Phi khiến tôi hết sức tán thưởng, nên tôi cần phải học hỏi cậu nhiều.” Dứt lời, Sát Thần bày ra tư thế chiến đầu, xuất thủ toát ra ảo giác, khiến người khác không thể nhìn thấu.

Mã Đinh nhìn ngây người, một lần nữa hóa thân trở thành em fan bé bỏng của Sát Thần.

Sát Thần không nói hai lời xông lên, nhưng chưa đợi hắn ta ra tay, tiếp đến là một màn tự vả vào mặt, Lý Phàm chỉ tùy tiện quăng một cái tát đã khiến Sát Thần nằm lăn lội dưới đất.

Trán Mã Đinh tối sầm lại, cái quái gì vậy? Còn chưa đến ba giây mà, anh ta thấy lão đại nhà mình bày ra tư thế chất như vậy mà ngờ đâu lại bị đánh bại nhanh không tưởng.

Lý Phàm lãnh đạm nói: “Thế gọi là tốt gỗ hơn tốt nước sơn.”

Sát Thần ngượng thối mặt, tốt xấu gì anh ta cũng đứng đầu một tổ chức sát thủ, thế mà lại bị sỉ nhục như vậy, lúc anh ta nhìn về phía Lý Phàm không khỏi tăng thêm phòng bị.

Thực lực của Lý Phàm khiến anh ta hoàn toàn ngửi được mùi nguy hiểm, thế nên anh ta bắt đầu cảm thấy rầu rĩ, sao lại xuất hiện cao thủ như vậy, ở Hán Thành này, những người có thể trở thành đối thủ của anh ta dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Lý Phàm thì anh ta chỉ từng nghe nói qua.

“Thực lực của cậu rất mạnh, nhưng tôi còn lâu mới sợ cậu.” Sát Thần khẽ hừ: “Tôi còn có đòn sát thủ đây.

Lúc này, anh ta búng tay một cái, không biết từ lúc nào trong hành lang đã xuất hiện mười mấy tên mặc đồ dạ hành không dễ phát hiện.

Lý Phàm ngay từ đầu đã phát hiện ra sự tồn tại của đám người này, mặc dù khí tức ẩn náu của đám người này rất vi diệu nhưng cũng đừng hòng thoắt khỏi cặp mắt thần của anh.

Mã Đinh thấy vậy hít một ngụm khí lạnh, anh ta gia nhập tổ chức sát thủ suốt bao nhiêu năm mà lần đầu tiên được biết có người ẩn núp trong tổ chức sát thủ, một màn này hoàn toàn khiến anh ta được mở rộng tầm mắt.

Mã Đinh hỏi: “Lão đại, bọn họ là ai vậy.”

“Bọn họ là võ sĩ đến từ nước Anh Đào, thực lực của những võ sĩ này, mỗi người đều thuộc hạng võ sĩ cao thủ.” Sát Thần cười khằng khặc: “Không ngờ, rốt cuộc hôm nay phải ra trận rồi.”

Lý Phàm cũng nghe được đoạn đối thoại của Sát Thần, anh quan sát một lượt đám người võ sĩ nước Anh Đào này, chúng mặc trên người là trang phục võ sĩ, đính một chữ Hồ, mặc giày gỗ, bên hông treo đao võ sĩ, đích thực là hình tượng võ sĩ chuẩn mực.

“Giao cho mấy người đấy.” Sát Thần ung dung nói, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

“Lão đại, anh không muốn xem bộ dạng hắn bị xử lí ra sao à?” Mã Đinh tò mò hỏi.

Sát Thần ho khan một tiếng: “Tôi không xem, tôi còn có việc.”

Nguyên nhân anh ta cho đám người này ra mặt chỉ đơn giản là vì muốn tranh thủ thời gian, sau đó nhân cơ hội tìm đường tầu thoát rồi nói sau.

Mã Đinh nhất thời không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vẫn đứng đực đó xem náo nhiệt, đám võ sĩ ngay lập tức rút đao xông về phía Lý Phàm, mà mỗi lần chém đến đều khiến người khác không cách nào tránh thoát, hơn nữa lực chém lại hết sức kinh người, cả mặt tường cũng bị chém cho nở hoa.

 

 

 

 

CHƯƠNG 804: MỖI NGƯỜI LÀ CHÚA

Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Các người phóng ngựa lại đây đi.”

Đám võ sĩ sau khi nhìn thấy động tác khiêu khích của Lý Phàm, lại càng kinh hãi, không ngừng vung đao võ sĩ, có thể là phần lớn sức lực của bọn họ đều dùng trên thân của võ sĩ đao, nhưng tính linh hoạt của thân thể rõ ràng giảm xuống rất nhiều.

“Đồ ngu như bò! Rác rưởi!” Những võ sĩ kia cực kỳ tức giận, ngay lập tức mắng.

Lý Phàm cười lạnh nói: “Tên Giặc!”

Nhưng những võ sĩ kia bất kể tấn công thế nào, từ đầu đến cuối đều không làm gì được Lý Phàm, Mã Đinh lại không nhìn ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho rằng Lý Phàm không có năng lực trở tay.

Lý Phàm cũng không có tâm tư tiếp tục chơi đùa với những người này, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, sau khi những võ sĩ kia phát hiện ánh mắt Lý Phàm thay đổi rất lớn, bọn họ đều có một loại dự cảm không tốt.

Bọn họ đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, cho dù là ở trong đống người chết, bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng ánh mắt của Lý Phàm, lại giống như từ trong đống người chết đi ra vậy.

“Mọi người cẩn thận một chút.” Những võ sĩ kia ngay lập tức bắt đầu dùng tiếng nước Anh Đào nhỏ giọng nói.

Các võ sĩ khác cũng gật gật đầu, bọn họ đều nhìn ra khí thế của Lý Phàm không thích hợp, Mã Đinh có một loại dự cảm không tốt, anh ta theo bản năng chạy đến phía sau Cố Họa Y, chẳng may tình huống có biến, đây chính là lá bài tẩy của anh.

Anh theo bản năng quay đầu lại, lại phát hiện không ngờ ông chủ lại ôm tiền rời đi, sắc mặt anh ta thay đổi, ngay cả ông chủ cũng muốn chạy trồn, anh ta còn đang ngây ngốc ở chỗ này làm cái gì?

Trong lúc một võ sĩ vung đao võ sĩ chuẩn bị chém lên trên người Lý Phàm, Một tay của Lý Phàm bắt lầy đao của võ sĩ kia, trong lòng võ sĩ kia mừng rỡ, cho rằng đã chém trúng Lý Phàm.

Nhưng kế tiếp, gã ta không bình tĩnh nồi, Lý Phàm một tay cầm đao của võ sĩ, hơi dùng sức, võ sĩ kia ngay lập tức cuốn theo lưỡi đao, thử hỏi, sức lực lớn như vậy, có mấy người sẽ làm được.

Gã võ sĩ kia giật mình, đao võ sĩ này của gã được chế tạo bằng sắt thép, cực kỳ sắc bén, thế nhưng tay của Lý Phàm lại không bị làm sao cả, ngược lại thanh đao lại bị đứt gãy, điều này cũng hơi khoa trương rồi.

Nếu không phải tận mắt nhìn tháy, đánh chết gã cũng không thể tin được đây là sự thật, các võ sĩ khác cũng đều bị dọa sợ, cảnh tượng này thật sự quá kinh khủng.

“Người nước H này thật lợi hại.” Những võ sĩ kia hít sâu một hơi, lần đầu tiên bắt đầu coi trọng võ công của nước H, bọn họ nghe nói công phu của mước H rất lợi hại, lúc trước bọn họ chỉ cho là thối phồng mà thôi, hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng.

Lý Phàm nhìn lướt qua một vòng, những võ sĩ kia đều không dám nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lý Phàm, đột nhiên nhao nhao tản đi, Lý Phàm cũng không ngăn cản, những người này nhiều lắm chỉ là lấy tiền bán mạng mà thôi.

“Anh không cần tới đây, nếu anh tới đây, tôi sẽ giết chết cô ta.” Mã Đinh nhìn thấy Lý Phàm đang từng bước đến gần, giống như nhìn thấy một ác ma, theo bản năng đe dọa nói.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi đã cho anh một cơ hội, không nghe lọt tai hay sao? “

Mã Đinh nghe vậy, trong lòng cũng hối hận không kịp, hai chân anh ta run rẩy nói: “Anh có thể cho tôi một cơ hội khác không?”

Nếu như Lý Phàm cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta khẳng định sẽ thả người, anh chủ yếu là sợ Lý Phàm sẽ không tha cho anh ta, vừa rồi anh ta đã nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Phàm đối với những võ sĩ kia, trong lòng anh ta khó tránh khỏi sinh ra bóng ma.

“Có thể.” Lý Phàm mỉm cười nói.

Mã Đinh bán tín bán nghỉ lúc này mới cởi bỏ sợi dây thừng của Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm hỏi Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, nói: “Anh ta có ức hiếp hai người không?”

Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều lắc đầu, Mã Đinh sợ hãi giải thích: “Tôi nhiều lắm chỉ là bắt bọn họ tới mà thôi, tôi tuyệt đối không hề động tay động chân, hơn nữa, lần trước đàn em của tôi làm phản, anh đã cứu tôi một mạng, tôi vẫn còn nhớ. “

Anh ta không dám ra tay với Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, đơn giản chỉ vì hai nguyên nhân, thứ nhất anh ta sợ Lý Phàm sẽ tìm tới cửa, thứ hai chính là Lý Phàm đã cứu anh ta, anh ta rất muốn báo đáp, nhưng lão đại lên tiếng, anh ta cũng không thể không nghe.

Lý Phàm ngược lại không nghĩ rằng đối phương vẫn có chút lương tâm, chẳng qua nhìn dáng vẻ của đối phương như vậy chắc không phải là nói dối, anh cũng không so đo với đối phương.

“Hiện tại anh để cho người của anh bắt lấy Sát Thần.” Lý Phàm thản nhiên nói.

“Được.” Mã Đinh chần chờ vài giây, cuối cùng cũng đáp ứng, hiện tại Sát Thần đã ngã xuống, anh ta không cần phải nghe theo lời Sát Thần nữa.

Anh ta không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Lý Phàm, muốn tự chứng tỏ bản thân.

Lý Phàm còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Sát Thần, anh và Sát Thần không thù không oán, đối phương không có khả năng tới tìm anh gây phiền toái, anh muốn hỏi rõ ràng là ai sai khiến anh ta.

Anh bảo Có Họa Y và Trần Hiểu Đồng trở về trước, lúc này mới đuổi theo tuyến đường chạy trốn của Sát Thần.

Đám người Mã Đinh đuổi tới cửa sau, lập tức im lặng, ai cũng không dám thở dốc, bọn họ ngây ngốc như gà gỗ, đứng sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn thi thể của Sát Thần.

Giờ phút này Sát Thần đang nằm trong vũng máu, xem ra đã chết rất lâu rồi, khóe miệng Mã Đinh hơi co giật, chuyện như vậy hoàn toàn lật đổ tam quan của anh ta.

Ám sát lão đại của một tổ chức sát thủ, rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy.

Lý Phàm khẽ nhíu mày, xem ra có người dùng súng giảm thanh giết chết Sát Thần, kết quả như vậy, khiến cho anh cực kỳ bất ngờ, hiển nhiên là Sát Thần đã bị người ta theo dõi từ lâu.

Lý Phàm mò mẫm trên người Sát Thần một hồi, không phát hiện ra cái gì cả, anh không khỏi đau đầu, một chút manh mối cũng không có, chẳng qua trước mắt, anh đã có thể phán đoán có máy nhân vật chủ yếu, Long hậu, cùng với Đại Long Vương vân vân.

Nhất là Long hậu và Đại Long Vương có thù hận lớn nhất với anh, về phần những người khác, trái lại uy hiếp nhỏ hơn một chút.

Lý Phàm xoay người rời đi, coi như chưa từng tới nơi này.

Máy người Mã Đinh đành phải xử lý thi thể, bọn họ nễ tình Sát Thần từng là lão đại của bọn họ, tổ chức cho đối phương một tang lễ đơn giản.

Trên đỉnh sân thượng, từ đây có thể nhìn thấy cảnh sắc phồn hoa của Hán Thành, dưới màn đêm Hán Thành đèn màu rực rỡ, trên sân thượng Long Hậu ngồi trên ghé dài giống như ở bãi biễn.

Trương Đức Võ vừa xoa bóp cho Long Hậu, vừa nịnh nọt nói: “Long hậu, kỹ thuật massage như tôi như thế nào.”

“Cũng tạm được.” Long Hậu thờ ơ đánh giá một câu.

“Hiện tại chìa khóa bí mật vẫn không có tin tức, Trương Đức Võ, ông thật sự làm cho tôi càng ngày càng thất vọng.”

“Long hậu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy được chìa khóa bí mật, nếu lần này không thành công, tôi lập tức sẽ bắt con khốn Trần Hiểu Đồng kia.” Trương Đức Võ biến sắc, cam đoan nói.

Long Hậu lạnh lùng nói: “Được, kiên nhẫn của tôi cũng không có nhiều đâu.”

Trương Đức Võ lau mồ hôi lạnh, trong lòng khỏi phải nói là có bao nhiêu khẩn trương, ông ta lại gọi điện thoại cho Trần Hiểu Đồng.

Lý Phàm trở về tìm Trần Hiểu Đồng và Có Họa Y, Trần Hiểu Đồng thầy điện thoại vang lên, cũng không nghe máy, mà đưa điện thoại cho Lý Phàm nhìn một cái.

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy người gọi là Trương Đức Võ, anh lập tức hiểu được điều gì đó, anh ra hiệu cho Trần Hiểu Đồng nghe điện thoại.

“Về chuyện chìa khóa bí mật, cô có tin tức gì không? Lần này không thể phạm sai lầm nữa.”

 

 

 

 

CHƯƠNG 805: THUỐC THẬT

Trần Hiểu Đồng nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Lý Phàm, Lý Phàm không nói gì, nếu không Trương Đức Võ nhất định sẽ nhận ra cái gì đó.

“Vẫn không có tin tức gì cả, ông cho tôi thêm thời gian vài ngày đi.”

Trần Hiểu Đồng cố gắng kéo dài thời gian một chút, cô ta vẫn không đặt tâm tư lên chìa khóa bí mật, hiện tại Trương Đức Võ đột nhiên hỏi như vậy, trong giây lát cô ta không biết nên tìm cớ gì cho có lệ.

“Cho cô thêm vài ngày nữa? Ai sẽ cho tôi thêm vài ngày?”

Trương Đức Võ cũng tức giận, tức giận quát lớn một câu.

“Ông cho tôi thêm vài ngày, tôi cam đoan sẽ cho ông một tin tức.”

Sau khi Trần Hiểu Đồng chẩn chờ vài giây, lúc này mới nói ra.

“Được, tôi cho cô thêm thời gian ba ngày, nếu như vẫn không có kết quả, vậy thì đừng trách tôi.”

Trương Đức Võ kêu lên một tiếng bực bội, sau đó cúp điện thoại.

Sắc mặt Trần Hiểu Đồng dần dần lộ vẻ mắt mát, cô ta cũng nghe ra đây là thời gian ba ngày cuối cùng mà Trương Đức Võ cho cô ta, nếu như ba ngày không tìm được chìa khóa bí mật, người nhà cô ta nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cô ta không muốn phản bội Lý Phàm, nhưng người nhà của cô ta phải làm thế nào bây giờ.

“Người nhà của cô ở chỗ nào, hiện tại hãy cho người nhà của cô dời đi.”

Lý Phàm biết trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm, sự tình đến nước này, anh cũng không thể ngồi chờ chết, anh nhất định phải bảo vệ thật tốt cha mẹ của Trần Hiểu Đồng mới được.

“Tôi cũng không rõ lắm, cha mẹ tôi bây giờ bị Trương Đức Võ mang đi, về phần ông ta nhốt cha mẹ tôi ở đâu, hầu như không có tin tức nào cả.” Trần Hiểu Đồng lắc đầu nói.

Nếu như cô ta biết, cô ta khẳng định nghĩ biện pháp để điều tra.

Lý Phàm nhíu mày, xem ra chuyện này phải bắt đầu ra tay từ trương Đức Võ, Trương Đức Võ thường xuyên đi theo Long Hậu, bình thường ra vào cũng cực kỳ bí ẩn.

Muốn tìm được cha mẹ của Trần Hiểu Đồng và cứu ra, gần như khó như lên trời.

Đúng lúc này, Lý Phàm nghĩ đến một người, người kia từng là bạn tốt của Trương Đức Võ, anh có thể xuống tay từ trên người bạn tốt của Trương Đức Võ.

“Cô không cần lo lắng, cha mẹ cô sẽ không có việc gì, tôi có thể cam đoan với cô.” Lý Phàm không quên cam đoan với Trần Hiểu Đồng, hiện tại mà nói, cha mẹ của Trần Hiểu Đồng có lẽ vẫn rất an toàn, bởi vì Trương Đức Võ lợi dụng Trần Hiểu Đồng chủ yếu dựa vào nhược điểm này.

Trương Đức Võ khẳng định sẽ không tiêu diệt nhược điểm, mà sẽ phải giữ lại, cộng thêm việc Trương Đức Võ nói cho Trần Hiểu Đồng thêm ba ngày nữa.

Lý Phàm phải nhân cơ hội ba ngày này tìm được chỗ ở của cha mẹ Trần Hiểu Đồng.

“Tôi tin tưởng anh Lý Phàm.” Trần Hiểu Đồng cảm động ngẩng đầu lên, đối với lời nói của Lý Phàm, cô ta tin tưởng không hề nghi ngờ, đổi lại là người khác, cô ta khẳng định sẽ không tin, nếu như là Lý Phàm, cô ta sẽ tin tưởng mà không nghỉ ngờ gì.

Cô ta tin tưởng anh Phàm nhất định sẽ làm được.

Lý Phàm cười sờ đầu Trần Hiểu Đồng một chút, khi anh cảm nhận được ánh mắt Cố Họa Y muốn giết người, anh lúng túng cười, lúc này mới chuồn đi.

Lý Phàm bắt một chiếc xe, đi tới một căn nhà cho thuê, theo như anh biết, bạn tốt của Trương Đức Võ là một nhà kỹ thuật, đối phương một mực nghiên cứu một vài thứ kỳ lạ cổ quái.

Lý Phàm chỉ có thể từ nơi này xuống tay, nói không chừng sẽ nhận được tin tức có ích, khi Lý Phàm đi vào, anh lập tức thấy được cạm bẫy trên mặt đất, những cạm bẫy này bố trí rất vi diệu, nếu như không nhìn kỹ, nhất định sẽ trúng chiêu.

Cũng may anh đã phòng bị từ trước, cũng không đạp lên.

“Ông tới rồi à, nên gọi điện thoại trước cho tôi mới đúng, đồ đạc ông muốn tôi chuẩn bị cho ông, tôi đã chuẩn bị xong, vốn tôi còn đang định đưa qua cho ông.”

Lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói lười biếng, đồng thời một người đàn ông trung niên tóc tai bù xù đi ra từ trong phòng, hình tượng vô cùng lôi thôi.

Khi ông ta nhìn thấy Lý Phàm, đồng tử của ông ta lập tức mở to, ông ta cho rằng là Trương Đức Võ đến, ai mà biết lại là một người xa lạ.

“Anh là ai, tại sao anh lại đột nhiên tiến vào phòng tôi.” Người đàn ông trung niên kia nhìn Lý Phàm giống như gặp quỷ, khỏi phải nói có bao nhiêu kinh hoảng.

Khóe miệng Lý Phàm hơi giật, anh trái lại không nghĩ rằng cảm xúc của đối phương lại kích động như vậy.

Người đàn ông trung niên thường xuyên qua lại với Trương Đức Võ, cho nên ông ta đã nói những chỗ đặt bẫy cho Trương Đức Võ biết, bởi vì Lý Phàm thoải mái tránh thoát cạm bẫy, lúc này ông ta mới cho rằng Trương Đức Võ tới đây.

Ai biết được, người tới không phải là Trương Đức Võ, mà là một người xa lạ.

Lý Phàm cười nói: “Tôi là người do Trương Đức Võ phái tới.”

Anh đột nhiên đảo mắt, lập tức bắt đầu diễn kịch.

“Như vậy à, Trương Đức Võ này sao không nói trước cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ đưa đồ cho anh.”

Người đàn ông trung niên kia ngay lập tức bị diễn xuất của Lý Phàm khiến cho tin là thật, quay trở về phòng, khi ông ta đi ra lần thứ hai, trong tay xuất hiện thêm một đồ vật.

Lúc Lý Phàm nhìn thấy đồ vật kia, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thứ này, dường như là một quả bom xe hơi, anh cổ quái nhìn thoáng qua đối phương, tên này xem ra là một nhân vật nguy hiểm a.

Anh nhìn một chút bồ trí trong phòng của đối phương, gần như đều là những thứ đặc biệt nguy hiểm.

Trương Đức Võ muốn đồ vật này, dùng đề làm gì đây?

“Thứ này sử dụng như thế nào?” Lý Phàm nhịn không được nói.

“Rất đơn giản, ấn nút này một cái, đến lúc đó sẽ tính thời gian, không đến mười phút sẽ xảy ra chuyện.”

Người đàn ông trung niên kia thản nhiên nói.

Lý Phàm nghe vậy, không thể không tán thưởng kỹ thuật này của đối phương.

Người đàn ông trung niên kia nhíu mày nói: “Trương Đức Võ không phải nói muốn dùng thứ này để giết chết một người hay sao, anh sẽ không phải không biết đấy chứ.”

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của đối phương, lập tức cười nói: “Tôi đương nhiên biết, tôi chỉ là hỏi ông xem cái này sử dụng như thế nào, cũng không hỏi ông việc này.”

Người đàn ông trung niên bị lửa hơi sửng sốt, ông ta ngáp một cái rồi nói: “Được rồi, tôi còn muốn tiếp tục nghiên cứu, anh cầm lấy đồ rồi trở về đi.”

“Đúng rồi, đây là cái gì?” Lý Phàm nhìn thấy một đống hóa chất trên bàn, chỉ vào một lọ thuốc hỏi.

Người đàn ông trung niên chẳng những không tức giận, ngược lại cười hắc hắc: “Xem ra anh cũng có hứng thú với những vật thí nghiệm này của tôi, nếu đổi lại là Trương Đức Võ, ông ta khẳng định sẽ không hỏi tôi những thứ này là cái gì.”

Ông ta rất thích được nhiều người chú ý, hiện tại Lý Phàm hỏi như vậy, làm cho trong lòng ông ta không khỏi vui vẻ, nảy sinh cảm giác tự hào.

Lý Phàm lườm một cái, xem ra nhà kỹ thuật này có lẽ rất cô đơn, ngay cả những thứ phát minh ra cũng không có người thưởng thức.

“Đây là thuốc nói thật, chỉ cần dùng xong, người kia sẽ nói ra sự thật, sau đó người khác hỏi anh cái gì, anh sẽ nói cái đó, hơn nữa kéo dài mười phút, sau khi mười phút trôi qua, người uống thuốc nói thật kia, sẽ quên tất cả mọi việc phát sinh trong vòng mười phút trước.”

“Còn có công nghệ đen như vậy?” Lý Phàm kinh ngạc, không khỏi mừng rỡ, đây thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, anh đang muốn lấy thông tin của cha mẹ Trần Hiểu Đồng từ trong miệng của đối phương, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào.

 

Bình Luận (0)
Comment