Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 83

Từ Thiên Hải nhân cơ hội đó, vội vàng bật cười: “Họa Y, đây đương nhiên là anh gửi tặng em rồi. Anh còn một bất ngờ nữa cho em, nhưng không ngờ Giám đốc Lâm lại đích thân mang đến”

Nói xong, anh ta còn vô cùng cảm ơn nhìn Lâm Thanh Hàm, nói: “Giám đốc Lâm, cô khách sáo quá rồi!”

Lâm Thanh Hàm vẫn vô cùng bình thản, nhìn Từ Thiên Hải, hỏi ngược lại anh ta: “Thiệp mời này là anh đưa tới?”

Từ Thiên Hải ngẩn ra, hỏi: “Chẳng lẽ không phải là tôi ư? Giám đốc Lâm, cô đừng đùa như vậy nữa. Vì nó mà tôi đã phải trả giá gấp đôi đấy!”

Lâm Thanh Hàm bật cười.

Cùng lúc đó, một giọng nói hổn hển truyền đến từ phía sau mọi người, sau đó là tiếng kêu lớn: “Giám đốc Lâm, thiệp mời của Từ Thiên Hải vẫn chưa được đưa đến, do địa chỉ không đúng.”

Một nam nhân viên công tác mặc đồng phục chạy vào, trong tay còn câm một tấm thiệp mời màu trắng bình thường.

Từ Thiên Hải lập tức phẫn nộ: “Cậu nói cái gì? Thiệp mời này là của tôi?”

Nhân viên công tác đó thấy Từ Thiên Hải cũng có mặt thì lập tức xin lỗi: “Cậu chủ Từ, ngại quá, địa chỉ anh để lại không đúng, nên thiệp mời vẫn chưa được đưa tới”

Cả căn phòng im phăng phác.

Bầu không khí tĩnh lặng.

Ánh mắt của mấy người họ không hẹn mà gặp, cùng rơi lên người Từ Thiên Hải. Chuyện này khiển Từ Thiên Hải cảm thấy cả người anh ta giống như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.

“Ăn nói vớ vẩn! Thiệp mời này sao có thể là của tôi được! Thiệp mời của tôi rõ ràng đã được đưa tới rồi!” Từ Thiên Hải vẫn không tin, hét lớn, sau đó giảng lấy thiệp mời trong tay nhân viên, xé nát rôi ném xuống đất.

Ngay sau đó, anh ta xoay người, cười với Cố Họa Y và nói: “Họa Y, em đừng nghe cậu ta nói linh tinh, thiệp mời trong tay em mới là của anh…”

Lộp bộp!

Còn chưa nói xong, Từ Thiên Hải đã sửng sốt ngay tại chỗ!

Bởi vì anh ta nhìn thấy, thiệp mời trong tay Cố Họa Y có màu vàng!

Chuyện, chuyện này sao có thể chứ!!

Từ Thiên Hải cũng không ngốc, anh ta đương nhiên biết, thiệp mời màu vàng với nghĩa là gì!

Cả Hán Thành này chỉ có duy nhất mười tấm!

Thấy Từ Thiên Hải không nói nữa, Lâm Thanh Hàm lập tức cười lạnh, hỏi: “Cậu chủ Từ, thiệp mời này là anh gửi tới ư?”

“Cái này..” Sắc mặt Từ Thiên Hải trông rất khó coi, anh ta còn muốn ngụy biện gì đó, nhưng Lâm Thanh Hàm đã dẫn theo Cổ Họa Y và Kim Thiện Na rời đi.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Họa Y, Từ Thiên Hải tức đến nỗi siết chặt năm đấm, trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo!

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc là ai gửi thiệp mời cho Cố Họa Y? Lại còn là thiệp mời màu vàng?” Từ Thiên Hải căm hận, tự nói với chính mình, trong lòng đang cảm thấy rất nghi ngờ.

Mà phía bên này, Cố Họa Y và Lâm Thanh Hàm đi đến phòng nghỉ cao cấp. Vừa đẩy cửa bước vào, họ bèn nhìn thấy Joe Hisaishi đã đứng đợi sẵn ở bên trong.

Cố Họa Y lập tức ngây ngốc!

“Hi….Joe Hisaishi..ˆ Cố Họa Y che miệng, mở to mắt nhìn ông ta.

Kích động quá đi mất!

Người này chính là thần tượng của cô đói “Xin chào, cô Cốt” Ngài.Joe Hisaishi mỉm cười, đưa tay ra, bắt tay Cố Họa Y.

Cố Họa Y vô cùng kích động, bắt tay ông ta. Trái tim nhỏ bé của cô đập “thình thịch”, cô chợt có cảm giác mình đang nằm mơ.

Nhưng Lâm Thanh Hàm lại chỉ thản nhiên mỉm cười, nói: “Cô Cố, đây là món quà bất ngờ của một vị khách quý không muốn tiết lộ danh tính, đặc biệt chuẩn bị cho côi”

Sau đó, Joe Hisaishi và Cố Họa Y chụp ảnh chung với nhau, cả hai cũng trò chuyện rất lâu.

Đương nhiên, giờ phút này, Cố Họa Y giống hệt một cô học sinh ngoan ngon.

Trước khi rời đi, Joe Hisaishi đứng dậy, cười với Cố Họa Y và hỏi: “Cô Cố có hứng thủ trở thành học sinh của tôi không?”

Câu này của ông ta khiến Cố Họa Y sửng sốt hồi lâu, sau đó mới phản ứng trở lại, hỏi: “Tôi… tôi có thể sao?”

“Đương nhiên rồi. Cô Cố vốn thông minh, hơn nữa cũng có tình yêu mãnh liệt với piano. Tôi rất muốn nhận cô Cố làm học trò của mình!” Ngài.Joe Hisaishi mỉm cười, nói.

Lúc này, Cố Họa Y sắp hạnh phúc đến nỗi ngất xỉu luôn rồi!

Joe Hisaishi muốn nhận cô làm học tròi Đấn tận khi rời khỏi phòng nghỉ, Cố Họa Y vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực. Cô không ngừng hỏi Kim Thiện Na: “Na Na, tớ không nằm mơ đấy chứ! Bây giờ tớ là học trò của ngài Joe Hisaishi rồi ư!!”

Kim Thiện Na cũng vô cùng ngưỡng mộ cô, nói: “Không phải mơ đâu, là thật đó! Nhưng mà, cậu không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?

Ngài Joe Hisaishi đã năm năm không thu nhận học trò rồi, vì sao ông ấy lại đột nhiên nhận cậu? Hơn nữa, chuyện về tấm thiệp mời, rốt cuộc phải giải thích như thế nào?”

Lúc này, Cố Họa Y mới nghĩ tới vấn đề này, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề. Trong lòng cô quả thật vẫn rất nghi ngờ, cô lắc đầu, nói: “Không phải do Từ Thiên Hải gửi tới, vậy là ai?”

“Ồ, Cố Họa Y, cậu nói mau, có phải cậu giấu tớ, lén lút kết giao với anh chàng giàu có nào rồi hay không?” Kim Thiện Na đột nhiên trêu đùa, hỏi.

Câu này của Kim Thiện Na khiến Cố Họa Y hơi xấu hổ, sắc mặt cũng trở nên phiếm hồng, nói: “Cậu đừng nói linh tinh! Tớ là loại người đó ư?”

Sau đó, hai người lại rơi vào im lặng và nghi ngờ.

Cố Họa Y dừng lại, suy nghĩ một chút, rồi trịnh trọng nói: “Không được, tớ phải quay lại hỏi rõ ràng chuyện này, cậu đứng đây đợi tớ”

“Tớ đi cùng cậu” Kim Thiện Na nói.

Hai người lập tức quay đầu, đi một mạch trở lại phòng nghỉ ban nấy.

Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ, Lý Phàm đang đứng trước cửa sổ lớn, quay lưng lại với vài người.

Joe Hisaishi, Lâm Thanh Hàm và Kiều Chính Long đang đứng vô cùng cung kính phía sau anh.

Joe Hisaishi là nghệ sỹ piano vô cùng nổi tiếng trên trường quốc tế, cho dù ai gặp ông ta, cũng sẽ cung kính chào hỏi.

Thậm chí, cho dù ông ta đến bất kỳ đất nước nào, cũng sẽ nhận được sự đãi ngộ đẳng cấp nhất. Thế nhưng lúc này, ông ta lại tỏ ra vô cùng cung kính với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

Ông ta nói: “Ngài Lý, về chuyện của phu nhân, tôi đã làm theo lời ngài nói rồi. Tôi hi vọng ngài Lý sẽ đồng ý với cam kết trước đó của mình, quyên tặng mười cái học viện Piano.”

Lý Phàm thản nhiên đáp lại một câu: “Chuyện này cứ yên tâm”

Nói xong, anh quay đầu lại, nhìn Joe Hisaishi, nói: “Ngài Hisaishi, lần này vất vả cho ngài rồi, hôm khác, tôi nhất định sẽ đến tận nhà thăm hỏi ngài”

Nghe thấy lời này, Joe Hisaishi lập tức hoảng hốt: “Ngài Lý, ngài khách sáo quá rồi! Thân phận của ngài cao quý như vậy, phải là tôi đến tận nhà hỏi thăm ngài mới đúng!”

Lý Phàm mỉm cười, vội vàng đỡ doe Hisaishi dậy, nói: “Ngài là tiền bối, tôi là vãn bối, đó là chuyện tôi nên làm” (Tiền bối: Thế hệ trước; Vấn bối: Thế hệ sau) doe Hisaishi nhìn Lý Phàm rồi mỉm cười gật đầu. Tính cách của Lý Phàm rất tốt, cũng không cậy tài khinh người.

Nói xong, Lý Phàm nhìn sang Kiều Chính Long và Lâm Thanh Hàm đang cung kính đứng bên cạnh mình, nói: “Hai người cũng làm rất tốt”

Được Lý Phàm khen ngợi, Kiều Chính Long rõ ràng rất kích động, khom người, nói: “Cảm ơn ngài Lý đã khen ngợi, đây là chuyện tôi nên làm. Sau này có chuyện gì cần, ngài Lý cứ việc nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!”

Kiều Chính Long – một trong bốn kiêu hùng của thế giới ngầm ở Hán Thành, vậy mà giờ phút này, trên mặt của ông ta lại hiện rõ vẻ hưng phấn và kích động.

Cảnh tượng này rất hiếm khi bắt gặp. Nếu để người bên ngoài nhìn thấy, họ nhất định sẽ vô cùng kinh ngạ!

c Lâm Thanh Hàm cũng mỉm cười, nói: “Được làm việc cho ngài Lý, đó là vinh hạnh của chúng tôi”

Đúng lúc này!

Ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã.

“Thưa hai cô, bên trong đang có khách, tạm thời không thể tiếp đón hai cô được, xin hai cô đợi một lát!” Là tiếng của bảo vệ gác cửa.

“Tôi muốn gặp Giám đốc Lâm!”

Giọng nói của một cô gái đột nhiên truyền đến.

Lý Phàm lập tức cứng đời Chết rồi!

Là tiếng của Cố Họa Y, không phải cô đã đi rồi ư? Sao lại quay lại thế?

Ngay sau đó, mọi người bèn nhìn thấy, cửa phòng nghỉ bị đẩy từ bên ngoài ra. Lúc này, Cố Họa Y kéo theo Kim Thiện Nam đang đứng trước cửa, sắc mặt vô cùng sốt ruột.

Ánh mắt cô khóa chặt một người trong phòng…
Bình Luận (0)
Comment