Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 904

CHƯƠNG 904: KHÁ MAY MẮN

Mọi người hết sức bất ngờ với kết quả này, bọn họ đều không nghĩ tới anh Bưu lại giúp đỡ Lý Phàm, bọn họ biết anh Bưu là trợ thủ đắc lực của Thiên gia.

Lúc này, anh Bưu ra mặt chắc chắn không đơn giản, bọn họ bất giác nhìn về phía Lý Phàm, đều không đoán ra rốt cuộc Lý Phàm là ai, nhưng bọn họ có thể khẳng định thân phận Lý Phàm không hề đơn giản.

Ông chủ buổi đấu giá cũng giật mình, khi nhìn về phía Lý Phàm, ông ta vô thức hít sâu một cái, bắt đầu buồn bực với Lý Phàm.

Thân phận Lý Phàm hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của mình, nếu ông ta bình tĩnh được mới là lạ, lúc này ông chủ buổi đấu giá mới thu hồi ánh mắt xem thường.

“Anh Bưu, anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.” Ông chủ buổi đấu giá cười gằn một cái, trước tiên cứ trấn an anh Bưu đã, nếu anh Bưu không bình tĩnh lại thì phiền phức lớn rồi.

Anh Bưu khẽ gật đầu, nếu đối phương lại tiếp tục ầm ĩ, anh ta sẽ ra mặt lần nữa.

Lúc đầu, đội trưởng Chương định cho người đi xử lý một chút, đúng lúc có thể bán cho Lý Phàm một ân tình, nhưng nhìn thấy người của Sở Trung Thiên ra tay, anh ta cảm thấy rất yên tâm.

Anh ta biết Sở Trung Thiên có địa vị rất cao ở Hán Thành, anh ta chắc chắn nếu Sở Trung Thiên ra tay thì nhất định sẽ mã đáo thành công.

Lúc này, ông chủ buổi đấu giá mới chạy đến bên cạnh Lý Phàm, nói: “Thế này, cậu Lý, cậu đi vào trước đi, tôi quên cậu cũng là khách của tôi, vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu chút mà thôi.”

Nghe vậy, mọi người đều ngơ ngác, chuyện gì thế này, gây chuyện nửa ngày, kết quả là một trò đùa à?

Tất nhiên, Lý Phàm biết ông chủ buổi đấu giá chỉ tìm một cái cớ mà thôi, nhưng anh cũng không hề phản bác.

Trái lại, nam thanh niên và đội trưởng đội an ninh không bình tĩnh được nữa, bọn họ vốn cho rằng ông chủ buổi đấu giá sẽ lấy lại mặt mũi cho họ, ai ngờ, ông chủ buổi đấu giá lại khách khí với Lý Phàm như thế.

Hơn nữa có chút quá khách khí rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin được là thật.

Đội trưởng đội an ninh không kìm được nói: “Ông chủ, cứ để anh ta đi vào như vậy thì không hay lắm, dù sao anh ta đã gây ầm ĩ ở buổi đấu giá của chúng ta, có thể để người như anh ta đi vào sao?”

Anh ta rất phản đối điểm này, anh ta cho rằng ông chủ khẳng định không muốn gây ầm ĩ quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến thể diện, nhưng quan trọng là anh ta xem thường Lý Phàm.

Anh ta cho rằng người như Lý Phàm chắc chắn không có bất kỳ bối cảnh gì. Nghe vậy, ông chủ buổi đấu giá lập tức trừng mắt liếc đội trưởng đội an ninh, khẽ nói: “Cậu đang dạy tôi làm việc sao?”

Đội trưởng đội an ninh nuốt nước bọt, lập tức không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Người thanh niên ho khan một tiếng, cười hì hì với ông chủ buổi đấu giá: “Chú Vương, trước kia, ba tôi và ông có quen biết, ông xem, người có thân phận như tôi và anh ta đi cùng nhau, có phải ảnh hưởng thân phận của tôi hay không?”

“Đúng thế, nếu như vậy, cậu đừng đến tham gia nữa.” Ông chủ buổi đấu giá lạnh lùng liếc mắt, chợt nói.

Lúc đầu, thanh niên tưởng ông chủ buổi đấu giá đứng về phe mình, sau khi nghe được lời phía sau của đối phương, anh ta nghĩ mình có nghe lầm hay không, nghe ý này, hình như là muốn đuổi anh ta đi?

“Không phải chứ, ông sẽ không thật muốn đuổi tôi đi chứ?” Nam thanh niên cho là mình nghe lầm, lần nữa xác nhận một chút.

Ông chủ buổi đấu giá không muốn phí lời với đối phương, anh Bưu thay mặt Thiên gia, nếu ông ta không giải quyết tốt chuyện này, nói không chừng Thiên gia sẽ trừng phạt ông ta.

Ông ta hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Cậu bớt ở chỗ này lải nhải với tôi đi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay, cậu nhất định phải xử lý xong chuyện này cho tôi.” Ông chủ buổi đấu giá thản nhiên nói.

Cùng lúc, ông ta búng tay một cái, trực tiếp để người của mình đuổi nam thanh niên kia ra ngoài.

Sau khi nam thanh niên bị kéo rời khỏi đây, anh ta còn tưởng mình đang nằm mơ, lẽ ra người bị đuổi phải là Lý Phàm mới đúng, sao lại là anh ta chứ? Anh ta cảm thấy mờ mịt.

Khi nhìn thấy nam thanh niên bị đuổi ra ngoài, mọi người đều cảm thán một hồi, bọn họ cũng không cho rằng ông chủ buổi đấu giá lại đứng về phe Lý Phàm, mà tưởng nam thanh niên trêu chọc phải ông ta, cho nên mới gặp phải kết quả như vậy.

Ông chủ buổi đấu giá muốn tìm một kẻ thay mình chịu tội, nên ông ta dời mắt đến đội trưởng đội an ninh, nhưng anh ta vẫn tìm đường chết nói: “Ông chủ, có phải ông muốn tôi đuổi anh ta ra ngoài hay không, ông chỉ cần ra lệnh, tôi chắc chắn sẽ làm theo.”

“Cậu câm miệng cho tôi, nơi này không đến phiên cậu nói chuyện.” Ông chủ buổi đấu giá tức giận liếc mắt, nói tiếp: “Cậu Lý là bạn tôi, vừa rồi cậu vũ nhục bạn tôi cũng là đang vũ nhục tôi, từ giờ trở đi, cậu bị sa thải.”

Thật ra trong lòng ông ta đã rõ ràng, ông ta cũng nhìn ra quan hệ giữa Lý Phàm và Thiên gia không đơn giản, nếu nhân cơ hội này nịnh bợ Lý Phàm một chút, cũng là chuyện tốt.

Hơn nữa, đúng lúc đội trưởng đội an ninh còn dám mạnh miệng, nên ông ta lập tức bắt lấy cơ hội để đối phương giơ đầu chịu báng.

Đội trưởng đội an ninh gần như muốn chửi thề, điều này liên quan gì đến mình, trong lòng không khỏi thầm mắng, lúc nãy không phải ông sai tôi sao? Sao bây giờ lại đổ hết lỗi lên đầu người ta rồi?

Anh ta cảm thấy rất phiền muộn, nhưng hiện tại, anh ta cũng chỉ có thể kìm nén, không dám nói thêm gì nữa.

Ông chủ buổi đấu giá cười tủm tỉm đối với Lý Phàm rồi dùng tay làm dáng vẻ xin mời, nói: “Cậu Lý, mời cậu tới bên này.”

Lúc này, Lý Phàm mới tiến vào hàng ngũ xếp hàng, mọi người không biết thân phận Lý Phàm, nhưng cũng thu liễm một chút. Ông chủ buổi đấu giá khách khí với Lý Phàm như vậy, chắc chắn thân phận Lý Phàm không đơn giản.

Bọn họ không hề muốn bản thân chọc phải phiền phức, đều thông minh im lặng.

Sau khi xếp hàng lúc lâu, Lý Phàm mới đi vào buổi đấu giá, xem ra cũng khá may mắn, rút thăm rút được hàng thứ nhất.

Người ngồi ở hàng thứ nhất, hầu hết đều là vị trí đã được ấn định từ trước, căn bản là người có máu mặt hoặc thương nhân giàu có của Hán Thành, Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương cũng đã nhìn thấy Lý Phàm, bọn họ mỉm cười với anh thay lời chào hỏi.

Nhưng không ai tiến lên chào hỏi, bọn họ biết Lý Phàm lâu như vậy, nên ít nhiều cũng có một chút ăn ý, bọn họ đều rõ Lý Phàm không muốn phô trương.

Sau khi Lý Phàm ngồi xuống chưa bao lâu thì một người đàn ông trung niên mặc âu phục chợt đi về phía Lý Phàm, vẻ mặt khinh thường nhìn Lý Phàm, cười khinh bỉ nói: “Cậu là ai, có tư cách gì ngồi ở chỗ này?”

“Tại sao tôi không có tư cách, tôi rút thăm được.” Lý Phàm hỏi ngược lại.

Ông ta giọng điệu quái gở nói: “Chà, cũng may mắn phải không, hãy lấy số chỗ ngồi của cậu ra, hai ta đổi một chút.”

Bình Luận (0)
Comment