Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 906

CHƯƠNG 906: ÔNG VÕ

Vừa nhìn thấy người đó, tâm trạng Sở Trung Thiên lập tức trở nên rất kém, bởi vì ông ta biết người đó là ai, ông không nghĩ tới lại gặp tên đó ở chỗ này.

“Sao ông lại tới đây?” Khi nhìn thấy ông ta, Sở Trung Thiên cũng không vui vẻ lắm mà mặt mày nhăn nhó.

Lý Phàm có thể nhìn ra, người đàn ông trung niên đó ít nhiều cũng có địa vị, nếu không với tính cách của Sở Trung Thiên, cũng sẽ không nói đùa với đối phương.

Lý Phàm bất giác hỏi anh Bưu một chút, nói: “Người đó là ai thế?”

Nghe Lý Phàm hỏi, anh Bưu nghiêm túc đáp lại: “Cậu Lý, lần này cậu hỏi đúng người rồi, tôi giới thiệu cho cậu một chút nhé, người đó đến từ Võ Thành, ở Võ Thành địa vị có thể nói là số một số hai.”

Nghe vậy, Lý Phàm mới bình thường trở lại, chẳng trách Sở Trung Thiên trả lời ông ta với thái độ bình đẳng.

Anh cũng khá hiểu về Võ Thành, Võ Thành rất gần Hán Thành, nói đúng ra, Võ Thành còn phát triển hơn Hán Thành.

Nhưng Võ Thành lại hỗn loạn hơn Hán Thành, có thể nói là vàng thau lẫn lộn, gần như không ai có thể can thiệp đến khu vực Võ Thành.

Lý Phàm không ngờ quy mô buổi đấu giá lần này lại lớn như thế, ngay cả những người có máu mặt của Võ Thành cũng tới, nhưng không sao, chỉ cần đối phương không tranh Hàn Linh Chi với anh thì đối phương cứ thoải mái tranh các vật phẩm đấu giá khác.

“Ông Võ, không ngờ ông cũng tới Hán Thành.” Sở Trung Thiên mỉm cười, thái độ rất khách khí.

Ông ta hiểu rõ, may mà nơi này là Hán Thành, nếu đang ở Võ Thành, nói không chừng ông ta gay go rồi.

Ông ta và đối phương cũng không quen thân lắm, nhiều lắm chỉ có quan hệ lợi ích mà thôi.

Ông Võ bật cười lớn: “Thiên gia, địa vị của cậu ở Hán Thành cũng không đơn giản, cậu không hổ như mặt trời ban trưa ở nơi này.”

Lúc này, mặt Sở Trung Thiên tối sầm lại, đội trưởng Chương và Lý Phàm còn ở nơi này, ông ta nào dám tự xưng số một ở Hán Thành. Đây không phải muốn chết sao?

Sở Trung Thiên biết ông ta đang cố ý nâng mình lên để giết mình, Sở Trung Thiên cau mày nói: “Lời này của ông thật khiến người ta khó mà dự đoán, không biết, còn tưởng rằng đầu óc ông bị úng nước đấy.”

Nghe vậy, Ông Võ cũng biết Sở Trung Thiên không hề bị mắc lừa, ông ta vốn muốn tâng bốc Sở Trung Thiên, đối phương cứ thế đắc tội với người ta, không có liên quan gì tới ông ta, đây là vẹn cả đôi đường.

Nhưng ai ngờ, Sở Trung Thiên đã lập tức nhìn thấu kế hoạch của ông ta.

“Ông Võ, nếu ông đã tới, trước hết ngồi xuống đi.” Sở Trung Thiên thản nhiên nói, mặc dù ông ta không thể đối phó Ông Võ, nhưng ở nơi này, ít nhất ông ta cho đối phương chút mặt mũi.

Ngộ nhỡ có lúc ông ta đi Võ Thành, gặp tình huống như vậy, chẳng phải chọc phải đối phương rồi.

Lúc này, Ông Võ mới ngồi xuống, ông ta cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, dù sao ông ta đã đấu võ mồm thất bại, ông ta dời mắt đến Lý Phàm, giễu cợt: “Thiên gia, cậu đừng nói với tôi, người này là bạn của cậu nhé.”

Sở Trung Thiên vốn định giấu diếm thân phận cho Lý Phàm, nghĩ có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, nhưng ai ngờ, Ông Võ lại để mắt tới Lý Phàm nhanh như vậy.

Sở Trung Thiên biết Ông Võ là ai, người bị Ông Võ để mắt tới, hầu như không có kết quả tốt, ông ta không muốn Lý Phàm gặp phiền phức, nên khẽ gật đầu.

Lần này, mọi người có mặt đều ồ lên, bọn họ đều mơ hồ biết quan hệ giữa Lý Phàm và Sở Trung Thiên không tệ, khi bọn họ nhìn thấy Sở Trung Thiên muốn bảo vệ Lý Phàm, bọn họ đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt hâm mộ.

Ở Hán Thành, Sở Trung Thiên có thể tính là một nhân vật lớn, mà Lý Phàm chỉ là người ở rể nhà họ Cố, thế mà lại có quan hệ tốt như vậy với Sở Trung Thiên, kết quả này không giống tưởng tượng của bọn họ lắm.

Chứng kiến cảnh này, mọi người đều đầu óc mơ hồ lúc lâu, đều không đoán ra quan hệ giữa Sở Trung Thiên và Lý Phàm là như thế nào?

Bọn họ kết luận, 80% là có mối quan hệ thân thích.

Ông Võ cũng đánh hơi được hàm ý trong lời nói của Sở Trung Thiên, dường như muốn nói, nếu ông dám ra tay với Lý Phàm, đó chính là cùng đối địch.

“Chà, có thể có được Thiên gia thừa nhận, người này thật không đơn giản, tôi thật ra lại muốn tìm hiểu một chút.” Dứt lời, ông Võ làm ra vẻ giật mình nhìn Lý Phàm, châm chọc nói: “Chỉ bằng cậu mà có thể được Thiên gia coi trọng, thật là heo cái cũng có thể leo cây.”

Lý Phàm liếc nhìn ông Võ, coi đối phương như kẻ ngốc, căn bản không nghe vào.

Sắc mặt ông Võ hơi khó coi, dù sao ông ta cũng có chút địa vị, mà Lý Phàm lại dám coi thường ông ta như thế, khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

“Người bạn nhỏ, rất hân hạnh được biết cậu.” Ông Võ mỉm cười, đưa tay ra.

Khi ông ta vươn tay, khóe mắt lộ ra độ cong giảo hoạt, Lý Phàm vẫn luôn chú ý sự thay đổi trong biểu hiện của đối phương, tất nhiên cũng nhận ra ông ta chủ động bắt tay mình như vậy chắc chắn không có ý tốt.

Anh bất giác cúi xuống, mà chiếc nhẫn trên tay ông Võ đột nhiên phi ra một cây kim bạc, kim bạc đó rất sắc bén, nếu như bị đâm một cái, chắc chắn sẽ rất đau.

Quan trọng là, kim bạc đó có thể tự động rút về, dù tốc độ rút về của nó rất nhanh, trong mắt người bình thường thì dường như không hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng Lý Phàm có thể nhìn thấy, đây là vấn đề rất lớn, kim bạc này rất nguy hiểm, nếu xử lý muộn, rất dễ xảy ra vấn đề lớn.

Ông Võ dường như đã nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Lý Phàm, Lý Phàm nhếch miệng lên, chợt vươn tay, có lẽ đối phương có thể dùng chiêu này với người khác, nhưng lại chẳng có tác dụng gì với anh.

Khi nhìn thấy Lý Phàm không hề hấn gì, Ông Võ không khỏi sửng sốt, ông ta giật mình nhìn Lý Phàm, nghĩ thầm, chẳng lẽ tên này không sợ đau? Hay là đang giả vờ?

Ông ta vẻ mặt nghi hoặc thu tay lại, bất ngờ phát hiện trên tay Lý Phàm không hề có dấu hiệu bị thương, mà nhìn hoàn toàn bình yên vô sự.

Ông Võ cảm thấy kinh hãi, hoàn toàn bất ngờ với kết quả này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin là thật.

“Sao cậu lại không hề hấn gì?” Ông Võ hít sâu một hơi, không khỏi kinh ngạc nói.

Lý Phàm cười không nói gì, trước khi anh bắt tay, anh đã sớm dồn nội lực cho lòng bàn tay, cho nên mới không hề hấn gì.

Ông Võ tự động nhìn chiếc nhẫn của mình một chút, phát hiện kim phóng trong nhẫn thế mà cong rồi.

Ban đầu, Sở Trung Thiên không hiểu ý của ông Võ, nhưng khi nhìn thấy kim phóng trên mặt nhẫn của ông Võ, sắc mặt ông ta chợt tối lại, ông ta không nghĩ tới Ông Võ lại hèn hạ như vậy, lại có thể dùng chiêu này.

Trước đó, chính ông ta đã chịu thiệt lớn trong tay ông Võ, nên mới không dám bắt tay Ông Võ, giờ nhìn thấy Lý Phàm, ông ta như nhìn thấy bản thân lúc trước.

Bình Luận (0)
Comment