Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 909

CHƯƠNG 909: CẬU CHỦ LONG

Dù sao bất cứ người đàn ông nào cũng muốn tăng năng lực ở phương diện đó, nên cô gái trên đài mới khéo léo thêm công dụng đó vào, muốn thu hút nhiều người đấu giá hơn.

Cùng lúc đó, mọi người đều hít sâu một hơi, bắt đầu dời mắt đến Hàn Linh Chi.

“Đây là vật gì, đây là linh chi sao? Tôi lần đầu tiên nhìn thấy.”

“Không phải dùng thuốc nhuộm nhuộm thành như vậy chứ, liệu có độc hay không?”

“Thật sự quý hiếm như thế sao? Còn có thể giảm huyết áp, mua mua mua!”

“…”

Nhừng người có mặt, có người hoài nghi chất vấn Hàn Linh Chi là thật hay giả, có người lại hoàn toàn tin tưởng, nghĩ đến bảo vật tốt như vậy, dù không ăn, lấy về trang trí cũng không tệ.

Lý Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, anh không ngờ ít nhất có mười mấy người đấu giá Hàn Linh Chi, nhưng mà bàn về tài sản thì anh không thua bất cứ người nào ở đây.

“Chín trăm triệu.” Lý Phàm hiếm khi mở miệng, giơ bảng hiệu lên.

Lần này Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương đều sửng sốt, bọn họ đều không nghĩ tới Lý Phàm lại mở miệng vào lúc này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin tưởng là thật.

Bọn họ cho rằng Lý Phàm chắc chắn không phải đang nói đùa, nhất là ông Võ, lại nở nụ cười đầy hàm ý, muốn phá hỏng kế hoạch của Lý Phàm.

Tất nhiên, Lý Phàm cũng chú ý tới ánh mắt ông Võ, nhưng anh cũng không hề dao động, mà xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ông Võ giễu cợt: “Thế nào, cậu Lý vẫn luôn im lặng, thế mà bây giờ cũng đấu giá rồi, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là cũng không có bao nhiêu tiền nhỉ.”

Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi có bao nhiêu tiền có liên quan tới ông sao?”

Câu nói của anh khiến ông Võ không còn gì để nói, ông ta cũng bắt đầu đi theo đấu giá, nói: “Nhóc con, tôi cũng nhìn trúng Hàn Linh Chi này, cậu tốt nhất thu tay lại cho tôi.”

Ông ta chủ yếu muốn khiến Lý Phàm mất mặt, cho nên mới kiên quyết ngăn cản.

Tất nhiên, Lý Phàm hiểu rõ cách làm của ông Võ, và anh vẫn luôn cảm thấy rất khinh thường cách làm đó của ông ta, ông ta làm như vậy là có chút quá đáng, dù thế nào, anh cũng sẽ không nhượng bộ.

Hàn Linh Chi này là dùng cứu ông cụ Cố, nên anh nhất định phải giành được.

Khi ông Võ báo giá, Lý Phàm đã biết ông ta muốn khiêu khích anh, cô gái ngồi trên người ông Võ nhìn Lý Phàm vẻ mặt khinh thường, nói: “Này, chỉ bằng anh mà muốn đấu với ông Võ, anh nên luyện thêm một chút đi, anh không phải đối thủ của ông Võ đâu.”

Cô ta lập tức nịnh bợ ông Võ, như vậy, cô ta sẽ càng được ông Võ coi trọng.

Ông Võ rất hài lòng với thái độ của cô ta, thấy Lý Phàm bị khinh thường, ông ta cảm thấy hết sức dễ chịu.

Lý Phàm tiếp tục báo giá, không thèm phí lời, giá của Hàn Linh Chi lập tức đạt đến ba tỷ, mọi người không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng, dù linh chi quý nhất cũng không đắt như vậy, cho dù đây là linh chi đặc biệt.

Bọn họ đều cho rằng ba tỷ quá thua lỗ, ông Võ hết lần này tới lần khác không muốn để Lý Phàm đấu giá được, dù dùng tiền mua giáo huấn, ông ta cũng muốn để Lý Phàm mất mặt.

Sở Trung Thiên đã không kiềm chế được nữa, anh ta lích động đến mức muốn đi giúp Lý Phàm, nên bất giác lấy ra mấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị muốn ra tay.

Đội trưởng Chương cũng chờ cơ hội, nếu Lý Phàm sắp không chống đỡ nổi nữa, anh ta cũng sẽ hỗ trợ kinh tế cho Lý Phàm.

Lý Phàm quả quyết nói: “Ba mươi tỷ.”

“Cậu điên rồi, để mua được Hàn Linh Chi này mà cậu phải tốn ba mươi tỷ sao?” ông Võ ngây người, nhìn Lý Phàm như nhìn một tên ngốc.

Ông ta không rõ tại sao anh lại cố chấp như thế, điều này còn nghiêm trọng hơn bản thân tưởng tượng, ông ta chắc chắn đầu óc Lý Phàm đã bị úng nước rồi.

Lý Phàm cười nói: “Giá trị của vật này nằm chính ở giá trị mà tôi nhìn ra từ nó chứ không phải giá trị mà ông nghĩ.”

Với người khác, dù linh chi này không giá trị nhiều tiền như vậy, nhưng với Lý Phàm, thứ này có thể nói là bảo vật vô giá.

Ông Võ sờ cằm một cái, ông ta kết luận Lý Phàm chắc chắn không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, đến lúc đó, không phải Lý Phàm vẫn mất mặt sao, nghĩ vậy, ông ta không kìm được bật cười.

Dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị mất mặt, tất nhiên Lý Phàm cũng biết Ông Võ đang cười mình, anh lấy thẻ ngân hàng ra.

Khi thẻ ngân hàng quét thành công, ông Võ lập tức mất bình tĩnh, ông ta hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng e ngại, ông ta không ngờ Lý Phàm lại giàu có như thế.

Ông Võ vô thức quan sát Lý Phàm, sao cũng không đoán được Hán Thành lại có nhân vật lợi hại như Lý Phàm.

“Đợi một chút, tôi còn chưa đấu giá mà, tôi trả Hàn Linh Chi này 60 tỷ.” Một âm thanh đột ngột vang lên, ngay sau đó một nam thanh niên đi đến, mang theo nụ cười khẩy, anh ta mặc bộ quần áo màu xanh thoải mái, chất liệu nhẹ nhàng, mỏng còn hơn cả cánh ve.

Nhưng vừa nhìn chất liệu quần áo, đã biết bộ quần áo này giá trị không nhỏ.

“Là cậu chủ Long.” Lúc này, đột nhiên có người kêu lên.

“Cậu chủ Long? Chắc là con trai của Thất Long Vương?”

“Cậu ta mà cũng sẽ xuất hiện ở đây, phải biết ba của cậu chủ Long là người của Long Môn.”

“Xem ra hôm nay Hán Thành thật là càng ngày càng náo nhiệt, rất nhiều nhân vật lớn cùng xuất hiện.”

“…”

Trong những người có mặt, có người đã nhận ra thân phận người thanh niên, nói chuyện hết sức rôm rả, cảm thán một hồi.

Biết được cậu chủ Long là người của Thất Long Vương, Lý Phàm không khỏi nhíu mày, trong bát đại Long Vương, ngoài Bát Long Vương đã chết, thì tất cả các Long Vương khác của Long Môn đều có thù với anh.

Lần này, cậu chủ Long đặc biệt vì Hàn Linh Chi mà đến, hơn nữa còn trả giá cao như thế, chắc chắn là đến gây phiền phức cho anh.

Cậu chủ Long mỉm cười với Lý Phàm, nhưng trong nụ cười ẩn giấu mấy phần sát khí.

Lý Phàm không hề xem thường người thanh niên này, anh ta là con trai của Thất Long Vương, cộng thêm khí thế hiên ngang, chắc chắn là nhân vật không đơn giản.

Nhân viên phục vụ lập tức hoàn lại tiền vào thẻ của Lý Phàm, dù sao giá cao chính là đạo lí quyết định.

Ông Võ hít sâu một hơi, lập tức co cụm lại, không dám làm chim đầu đàn nữa, dù đối phương là người của Thất Long Vương, nhưng dù sao cũng là thuộc về Long Môn.

Ông ta lập tức trở nên ngoan ngõan, tránh để đối phương để mắt tới, bằng không, sẽ gặp phiền phức lớn.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi trả chín mươi tỷ.”

“Tôi trả 120 tỷ.” Sau khi lập tức cố tình nâng giá, cậu chủ Long nở nụ cười gợi đòn.

Mọi người cảm thấy không khí này có chút không thích hợp, nhất thời hai mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng, nếu đổi lại những người khác, Sở Trung Thiên có lẽ còn không sợ.

Nhưng là người của Long Môn, dù sao anh ta cũng vẫn kiêng kỵ, đội trưởng Chương nhướng mày, trừ phi đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh ta hắn cũng không muốn đối đầu với Long Môn lắm.

Bình Luận (0)
Comment