Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 95

Mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt đổ dồn về phía người thanh niên đột nhiên đứng ra này.

Nhìn cậu ta rất bình thường, dựa vào đâu lại nói những lời này?

Lẽ nào là anh hùng cứu mỹ nhân?

120 triệu đó!

Không ít người biểu thị sự khinh bỉ!

Tên tiểu tử này, ăn mặc bình thường, mà khẩu khí ngược lại rất lớn.

“Haha, cậu nhóc nghèo ở đâu ra vậy, lại dám ở đây giả bộ hào phóng.”

“Chắc hẳn nhìn người ta xinh đẹp nên mới có ý nghĩ xấu.”

“Chỉ cậu ta? Nhìn bần hàn thế mà, vừa nhìn là biết chỉ là một thằng ranh con thôi.”

Khá nhiều người chế giễu, châm biếm và không quan tâm đến cảm xúc của Lý Phàm.

Tô Nhã ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Lý Phàm, lập tức xấu hổ, trong mắt cô ta, Lý Phàm chỉ là một tên khốn khoe khoang, bị anh ta nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của cô ta như vậy, làm sao mà không tức giận chứ?

Hơn nữa, cô ta cho rằng Lý Phàm ở đây chỉ để chế nhạo cô ta!

“Lý Phàm, anh ở đây làm gì? Anh đi đi, ở đây không cần anh giúp!” Tô Nhã xấu hổ mắng.

Cũng vào lúc này, giữa đám người, Tống Văn Văn chạy tới.

“Chị Tô Nhã, chị bị sao vậy?”

“Văn Văn…” Nhìn thấy Tống Văn Văn đến, Tô Nhã bật khóc.

“Chị Tô Nhã, không sao rồi, có chuyện gì cứ nói cho em biết.” Tống Văn Văn an ủi, vỗ nhẹ vào lưng Tô Nhã.

Cô ta nhìn thấy chai rượu bị vỡ trên mặt đất, dưới đất có một vũng lớn rượu đỏ, cộng với những lời chỉ trích của mọi người, cô ta lập tức hiểu ra.

Tô Nhã gây họa rồi!

“Văn Văn, chị đã làm vỡ bốn chai Lafite, cô ta muốn chị trả một trăm hai mươi triệu!” Tô Nhã thương tâm khóc.

“Một trăm hai mươi triệu?” Tống Văn Văn giật mình.

Hoàn cảnh gia đình cô ta cũng không khá hơn là bao, một trăm hai mươi triệu, cô ta làm gì có.

Cô ta thậm chí có chút hối hận vì đã xuất hiện, lúc này mà không giúp bạn thân của cô ta thì cũng rất khó coi.

Nhân viên phục vụ bên cạnh bắt đầu mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Cô gái này, cô mau đền tiền đi. Chúng tôi còn phải làm việc. Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý.”

Bây giờ ở đây có rất nhiều người vây xem, nếu cô ta không giải quyết kịp thời, thì sẽ bị phê bình.

“Đừng gọi cảnh sát, làm ơn đừng, tôi nhất định sẽ trả tiền.”

Tô Nhã vừa khóc vừa lắc đầu, sau đó nhìn về phía Văn Văn và cầu xin: “Văn Văn, em là chị em tốt của chị. Em không thể không giúp chị được.”

Tống Văn Văn lúc này đã đâm lao thì phải theo lao, tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Chị Tô Nhã, em… em không có nhiều tiền như vậy, chị biết hoàn cảnh gia đình em, hơn nữa em còn có một đứa em trai đang đi học. ”

Tô Nhã nghe xong, trong lòng càng thêm hoảng loạn, cũng khinh thường Tống Văn Văn.

Quả nhiên, cái gì mà chị em tốt chứ, vào những lúc quan trọng thì không đáng tin chút nào.

“Chị Tô Nhã, sao chị không đi cầu xin Triệu Hải? Anh ấy hẳn là có tiền, có lẽ có thể giúp chị bồi thường, dù sao hai người cũng có quan hệ, anh ấy cũng không bỏ mặc chị đâu.” Tống Văn Văn đề nghị.

“Chị… chuyện này có thể không?” Tô Nhã rất xấu hổ, lúc này cầu cứu Triệu Hải, sẽ khiến anh ta coi thường cô ta.

Bản thân cô ta từ trước đến nay luôn có khí chất của một nữ thần trước mặt mọi người.

Thế nhưng, bây giờ không cầu xin cũng hết cách rồi.

“Nhanh lên được không? Rốt cuộc có đền tiền hay không? Nếu không đền, tôi sẽ gọi cảnh sát.” Người phục vụ thúc giục.

“Tôi …” Tô Nhã chảy nước mắt ròng ròng, cuối cùng cô ta cắn răng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Hải.

Bên kia, Triệu Hải đang khó chịu ở trong phòng bao, đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Nhã, cô ta khóc lóc kể lể, hỏi rõ nguyên nhân, anh ta rất bá đạo nói: “Được rồi, em chờ chút, tôi sẽ tới ngay, không phải chỉ mấy chai rượu thôi sao?”

Tút!

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hải dẫn theo một nhóm đồng nghiệp hùng hổ đi tới, ở phía xa, anh ta kinh ngạc quát: “Này, xảy ra chuyện gì vậy? Dám bắt nạt bạn gái của tao, không phải chỉ là mấy chai Lafite sao? Bao nhiêu tiền?”

Vừa rồi Triệu Hải rất khó chịu, bây giờ nóng lòng muốn kiếm lại chút mặt mũi trước mặt mọi người.

Khi Tô Nhã nhìn thấy Triệu Hải đến, cô ta nhào vào vòng tay anh ta, còn khóc lóc như mưa.

“Anh Hải, bọn họ mắng em! Bọn họ muốn em đền một trăm hai mươi triệu!” Tô Nhã kêu lên, giọng thều thào.

Triệu Hải ôm Tô Nhã, an ủi vài câu: “Không sao, không phải chỉ một trăm hai mươi triệu thôi sao, anh đưa cho em.”

Tô Nhã vui mừng khôn xiết khi nghe những lời đó, bận bịu lau nước mắt và không ngớt lời cảm ơn: “Cảm ơn anh Hải!”

Nói xong, Tô Nhã hôn lên mặt anh ta.

Lúc này, Triệu Hải muốn khiêu khích, không nhịn được cúi người thì thầm vào tai Tô Nhã vài câu, làm cho hai má Tô Nhã đỏ bừng, hai chân bắt đầu uốn éo.

Sau đó, Triệu Hải lạnh lùng nói: “Một trăm hai mươi triệu phải không? Ghi vào số tài khoản của tôi, tôi trả.”

Người phục vụ nhìn Triệu Hải ra dáng đại boss, lập tức gật đầu nói phải.

Nhưng, bỗng nhiên!

Một người đàn ông mặc vest đi tới, là quản lý nhà hàng, lạnh lùng hỏi: “Tiểu Triệu, có chuyện gì vậy? Sao ở đây nhiều người vậy?”

Lúc nãy, Phương Châu, quản lý đại sảnh, nghe thấy động tĩnh ở đây, bây giờ vừa nhìn thấy, trong lòng có lẽ đã đoán được điều gì đó.

Nhân viên phục vụ thấy quản lý đại sảnh đi tới, vội vàng cúi người nói: “Quản lý Phương, cô gái này lỡ làm vỡ bốn chai Lafite của khách chúng tôi. Tôi đang xử lý.”

Phương Châu nghe xong gật đầu, không nói gì, cũng nói vài câu khách sáo với Triệu Hải.

Nhưng, khi ánh mắt rơi vào chai rượu vỡ trên mặt đất, anh ta đột nhiên hoảng sợ!

“Cô bắt họ đền bao nhiêu? Một trăm hai mươi triệu?” Phương Châu vội vàng hỏi.

Cô phục vụ gật đầu và nói: “Vâng, quản lý Phương, là Lafite, một chai ba mươi triệu, bốn chai một trăm hai mươi triệu.”

Chát!

Phương Châu tát cho cô ta một bạt tai, rống lên: “Con mẹ nó, mắt cô bị mù à, một chai ba mươi triệu? Cô xem cho kỹ đây là Lafite năm nào?!”

Cái tát quá bất ngờ, cô phục vụ bị điếng người, nước mắt lưng tròng, sững người hồi lâu.

Phương Châu giận dữ trừng mắt nhìn, rồi quay lại, mỉm cười nói với Triệu Hải: “Xin lỗi, thưa ngài, người phục vụ là người mới nên không rõ. Đây là lô Lafite mới của chúng tôi, là bảo vật năm 1787, cả thành phố chỉ có bốn chai, mỗi chai 110 nghìn bảng Anh, tương đương 2 tỷ 880 triệu! Như vậy, bốn chai này tổng cộng là 11 tỷ 520 triệu ”

Cả sảnh im lặng như tờ!

“Cái gì?! 11 tỷ 520 triệu?! Con mẹ nó anh lừa ai chứ?!”

Triệu Hải sắp nổ tung tại chỗ!

Con mẹ nó, đây là rượu vang à?

Là tiền thì có!

Tô Nhã cũng sửng sốt, lập tức nhảy ra chỉ vào Phương Châu chửi bới: “Chết tiệt! Không ngờ nhà hàng các người lại vô liêm sỉ như vậy, thế mà lại chém khách!”

Nhiều người xung quanh lúc này cũng hoảng sợ.

2 tỷ 880 triệu cho một chai rượu là cái quái gì?

Bốn chai 11 tỷ 520 triệu tỷ!

Đây không phải là lừa người sao!

Sắc mặt Phương Châu trầm xuống, chỉnh lại bộ âu phục, nhàn nhạt nhặt một miếng thủy tinh vỡ trên mặt đất lên, nói: “Anh nhìn cho kỹ đi. Trên đây có ghi rõ tháng năm, không tin thì có thể lên mạng kiểm tra lại. Lafite năm 1787 đáng giá bao nhiêu tiền. Tôi chỉ muốn nói với các người rằng đây là bốn chai duy nhất còn lại trong thành phố, hàng thật giá thật. Nhà hàng của chúng tôi đã kinh doanh rất nhiều năm và chưa bao giờ chém giá, nếu các người nghĩ rằng tôi đang nói dối, thì hoan nghênh các người gọi cho giám sát thị trường đến để kiểm tra. ”

Vẻ mặt Phương Châu khinh thường, đúng là đám người chưa trải sự đời.

Lafite năm 1787 đều không biết, còn nói cái gì mà rượu vang?

Triệu Hải vô cùng kinh ngạc, tự tay lấy những mảnh thủy tinh vỡ lên, trên đó có ghi năm 1787.

Tuy nhiên, anh ta sẽ không thừa nhận như vậy.

11 tỷ 520 triệu đó!

Doanh thu hàng tháng của công ty Triệu Hải chỉ hơn 3 tỷ!

Tiền đâu trả?

Triệu Hải hoảng sợ, nói với Tô Nhã: “Tô Nhã, cô đã gây ra tai họa lớn rồi! 11 tỷ 520 triệu tôi … tôi không kham nổi.”

Tô Nhã vừa nghe lời này, lập tức quấn lấy Triệu Hải la ầm lên: “Anh Hải, bọn họ nói bậy, làm gì mà 11 tỷ 520 triệu, chắc chắn là nói dối, chúng ta bồi thường một trăm hai mươi triệu thôi!”

Sao cô ta không sợ chứ?

Nếu đây là sự thật, Tô Nhã có bán thân cũng không trả nổi!

“Nói dối?!” Sắc mặt Phương Châu lạnh lùng, tức giận nói: “Cô gái này, mời đi ra ngoài tra hỏi, nhà hàng của chúng ta nói dối khi nào? Không đền đúng không, vậy thì phải gọi cảnh sát đến xử lý!”

Vừa nghe nói muốn gọi cảnh sát, Triệu Hải lập tức đứng sang một bên, không xía vào chuyện này nữa.

Tô Nhã đang khóc lóc cầu xin, nhưng điều đó chẳng ích gì.

Gần 12 tỷ!

Tên thổ hào nào lại ngu ngốc đến mức trả tiền cho cô ta chứ.

Thế mà, Lý Phàm vốn đang lẳng lặng đứng ở một bên, đột nhiên nói: “Chuyện này, nếu không thì nể mặt tôi, cho qua đi.”
Bình Luận (0)
Comment