Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 956

CHƯƠNG 956: CHA HIỀN TỪ CON HIẾU THUẬN

Đội trưởng Chương cúp máy. Anh ta kêu thư ký của mình tìm số điện thoại của Giám đốc sân bay là Kim Cương.

Sau khi Kim Cương nghe nói con trai mình gặp chuyện, thêm nữa là vừa lúc đang làm việc ở sân bay, ông ta vừa mừng vừa lo khi thấy cuộc gọi từ Đội trưởng Chương.

“Chào Đội trưởng Chương, thật làm phiền anh gọi điện đến. Sao anh lại đột nhiên nhớ đến tôi vậy? Hôm khác tôi mời anh ăn cơm…”

“Chớ nói nhiều lời vô bổ như vậy với tôi. Còn ăn cơm, ông không có tư cách đó. Tôi cho ông hay, con trai ông đã chọc phải một người bạn của tôi. Ông tốt nhất là xử lý xong cho tôi. Nếu người bạn đó của tôi chịu uất ức gì thì ông sẽ đẹp mặt. Với lại, lát nữa tôi sẽ gọi cho cấp trên của ông.”

Mới đầu, Kim Cương điên cuồng tìm chủ đề nịnh hót, nhưng những lời sau đó khiến ông ta hết sức kinh hãi, ông ta cũng có thể nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của Đội trưởng Chương.

“A lô? Mẹ kiếp!”

Kim Cương vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng bên kia đã cúp máy, ông ta đứng sững người một lát, không khỏi phát ra một tiếng thô tục, ông ta không phải đang mắng Đội trưởng Chương mà là đang mắng đứa con trai vô tích sự của mình, chọc ai không chọc, sao lại chọc đến Đội trưởng Chương cơ chứ?

Nghĩ đến sự việc kinh động đến cả Đội trưởng Chương, ông ta biết nó nghiêm trọng đến mức nào, sau lưng ông ta toát đầy mồ hôi lạnh.

Không lâu sau đó, ông ta nhận được điện thoại từ cấp trên, lạm dụng chức quyền đuổi việc ông ta.

Sự tức giận tích tụ trong lòng Kim Cương đối với con trai mình ngày càng lớn dần lên, ông ta đã nghĩ, khi gặp đứa con trai phá của này của mình, ông ta sẽ tát cậu ta một cái.

Kim Cương tức tốc chạy lên máy bay, mà lúc này Kim Cường hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại còn ngẩng đầu cao ngạo nói: “Mày chết chắc rồi, lần này mày sẽ bị đưa vào danh sách đen. Đến chừng đó, đừng nghĩ đến việc đi máy bay hay tàu hỏa, và thậm chí đừng hòng xuất cảnh.”

Lý Phàm nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười, giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.

Sau khi Kim Cường nhìn thấy ba vội vàng chạy tới, trong lòng anh ta mừng rỡ, giống như nhìn thấy hy vọng. Anh ta nhanh chóng kêu lên: “Ba, ba đến thật là đúng lúc, mau tới chỉnh đốn tên này, chính hắn đã đánh con trai cưng của ba.”

Sau khi Kim Cương nhìn thấy đứa con trai không tiền đồ, còn dám kiện cáo với mình, ông ta gần như bùng nổ cơn tức giận, lập tức tiến tới tát cho người nọ một cái nói: “Đốn mạt, mày còn không biết xấu hổ nói ra điều này?”

Kim Cường lúc này hoàn toàn sững sờ. Tình huống gì đây? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin đó là sự thật. Làm sao mà ba anh ta lại có thể đánh anh ta được?

“Ba, ba có ý gì đây?” Kim Cường hoàn toàn bối rối. Bị ăn tát một cách khó hiểu tất nhiên là mông lung và bức bối.

Mọi người cũng sững sờ, khi họ biết hai người là quan hệ ba con, mặt lại càng tỏ vẻ khó hiểu. Đáng lẽ ra, quan hệ ba con cũng không cần phải oán giận nhiều như vậy.

Họ đều không hiểu nổi, họ nghĩ rằng chắc chắn là có vấn đề trong đó, còn vấn đề ở đâu thì họ không thể biết được.

Họ vô thức nhìn về phía Kim Cường và Kim Cương, không thể hiểu được hai người này rốt cuộc đang chơi trò gì.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Lý Phàm cũng không quá kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ này, hẳn là Đội trưởng Chương đã xử lý xong giúp mình.

Điều mà Lý Phàm mong muốn là một kết quả như vậy, và anh cũng không quá bất ngờ về điều đó.

Anh ngáp một cái và nhìn đối phương với biểu hiện giống như Kim Cường vừa nhìn anh.

Sau khi Kim Cường vô tình nhìn thấy vẻ mặt của Lý Phàm, sắc mặt anh ta hơi thay đổi. Anh ta có một loại linh cảm, anh ta kết luận rằng chuyện này chắc chắc là có liên quan nhiều đến Lý Phàm.

“Có phải mày đã làm?” Vẻ mặt của Kim Cường lập tức sững sờ, sau đó bắt đầu chất vấn Lý Phàm.

Lý Phàm bất lực nói: “Anh không nên đổ oan cho người tốt, cái gì mà tôi làm, anh đừng có nói bậy nói bạ.”

Kim Cường nghe xong những lời này thì sững sờ tại chỗ, anh ta rất kinh ngạc trước kết quả như thế này.

Kim Cương nhéo tai con trai mình, sau đó đi tới chỗ Lý Phàm.

“Ba, đừng kéo con, đau quá.” Kim Cường đau ra nước mắt, van nài.

Kim Cương làm như không nghe thấy, ông ta nói lời xin lỗi Lý Phàm với thái độ thành khẩn: “Tôi xin lỗi cậu Lý, đứa con trai này của tôi không nghe lời lắm, có thể là nó đã có chỗ đắc tội đến cậu, xin cậu tuyệt đối đừng để bụng.”

Tuy rằng chức vị của ông ta đã không giữ được, nhưng ông ta không muốn lại bị Đội trưởng Chương nhằm vào, cùng lắm là ông ta sẽ đổi một nơi khác, tuy rằng không được làm Giám đốc nhưng ít nhất cũng có thể kiếm được chút ít tiền.

Vì lo nghĩ cho sau này, Kim Cương lúc này mới chọn cách xin lỗi Lý Phàm.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Dừng lại. Ông xin lỗi tôi làm gì? Ông đừng có xin lỗi tôi, có xin lỗi cũng vô ích.”

Vẻ mặt của Kim Cương khá lúng túng, ông ta biết Lý Phàm thực sự tức giận. Ông ta bực bội liếc nhìn con trai mình, ông ta cho rằng vấn đề của tất cả chuyện này đều nằm ở con trai mình.

Nếu không phải vì đứa con trai này của mình, Lý Phàm cũng sẽ không tức giận đến vậy.

Kim Cường mặc dù rất đau, nhưng vẫn không chịu, nói: “Ba, ba xin lỗi hắn làm gì? Hắn chỉ là một kẻ tầm thường.”

Chuyện cho tới bây giờ, anh ta từ đầu đến cuối vẫn không biết mình sai ở đâu, ngược lại vẫn giữ thái độ chê bai Lý Phàm.

Kim Cương nghe đến đây, lập tức bùng phát sự tức giận đã tích tụ, đã tới lúc này rồi, đứa con trai này của mình vẫn còn nói nhiều lời thừa thãi như vậy.

“Mày im mồm cho tao.” Kim Cương lại lần nữa tát người nọ một cái, cả giận nói: “Còn không mau xin lỗi cậu Lý, mày không muốn sống nhưng tao vẫn còn muốn sống?

Sắc mặt Kim Cường thay đổi đáng kể, anh ta vô thức nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba mình, liền biết ba mình hoàn toàn không nói đùa, anh ta bắt đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đây là tình huống gì vậy? Mọi chuyện hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bản thân, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh ta cũng không dám tin đó là sự thật.

“Ba, ba đang không gạt con?” Trước đó Kim Cường còn cho rằng ba mình đang đùa giỡn với mình, nhưng bây giờ, anh ta không thể không xác nhận lại lần nữa.

Kim Cương lạnh lùng nói: “Mày cho rằng tao đang đùa giỡn sao?”

Kim Cường giật mình, anh ta cũng nhìn ra được ba mình đang rất nghiêm túc. Lúc anh ta nhìn Lý Phàm, trong lòng hoảng sợ ra sao thì khỏi phải nói, anh ta lau mồ hôi lạnh, lúc này mới nói với Lý Phàm: “Anh Lý, tôi xin lỗi, tôi đã biết sai rồi.”

Sau khi Lý Phàm thấy dáng vẻ đối phương xin lỗi thuần thục như vậy, liền không biết nói gì. Trông dáng vẻ đối phương thế này, chắc đã từng đắc tội không ít người.

Kim Cương thấy Lý Phàm không lên tiếng, cũng bắt đầu nói sang chuyện khác: “Cậu Lý, giờ tôi sẽ đưa nó về dạy dỗ lại đàng hoàng.”

“Không dạy dỗ tốt thì đừng nên dẫn ra ngoài, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm chết rồi.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Kim Cường ấm ức trong lòng, nhưng Kim Cương thì cả người toát mồ hôi lạnh, vẫn giữ thái độ thấp bé: “Vâng, vâng, cậu Lý dạy phải.”

Bình Luận (0)
Comment