Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 971

CHƯƠNG 971: BA ĐẠI LONG VƯƠNG

Lục Long Vương thấy vậy thì buồn bực trong lòng. Ông ta cho rằng Lý Phàm nhất định là ngang ngược không kiêng nể, lại dám nói với mình như vậy.

Lúc ông ta ra tay thì vô cùng tàn nhẫn, dường như khiến người khác không thể né tránh. Ông ta tin rằng dưới sức tấn công dữ dội của mình, đối thủ chắc chắn sẽ không thể chống trả.

Nhưng ngay sau đó, Lục Long Vương đã bị kinh ngạc đến ngây người, thực lực của đối phương vượt xa tưởng tượng của bản thân, bất kể mình có tấn công như thế nào cũng không thể làm gì được đối phương.

“Lợi hại đấy.” Lục Long Vương ngạc nhiên nói.

Lý Phàm hờ hững nói: “Long quyền của ông cũng vẫn vậy, cũng không có ghê gớm đến vậy.”

Lục Long Vương thấy vậy thì cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Ông ta cho là đối phương quá kiêu ngạo, lại dám chỉ điểm mình.

Long quyền Lý Phàm đánh ra thỉnh thoảng có tiếng rồng gầm, Lục Long Vương lúc này mới kinh hãi, ông ta không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy.

Lục Long Vương bắt đầu hoảng sợ, nắm đấm của đối phương quá mạnh mẽ, hoàn toàn đạt đến cấp độ lên đến tột đỉnh.

Lý Phàm cười nói: “Hôm nay sẽ cho ông mở mang một chút cảnh giới cao nhất của Long quyền.”

Lục Long Vương nghe đến đây thì đột nhiên có linh tính không lành, trong lòng ông ta đang nghĩ lúc này là khi nào thì Tứ ca và Ngũ ca mới tới được.

Khi Lý Phàm sử dụng chiêu cuối, Lục Long Vương dường như nhìn thấy bóng dáng của rồng, ông ta tưởng là ảo giác, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đánh bay ra ngoài.

Tứ Long Vương và Ngũ Long Vương đã đến, sắc mặt của họ thay đổi rất nhiều, lúc này mới dìu đỡ đối phương.

Tứ Long Vương vô cùng kinh ngạc nói: “Long quyền này của cậu lại luyện đến lợi hại như vậy.”

Ngũ Long Vương cũng kinh ngạc giống vậy, ông ta tự cho là bản thân có thiên bẩm cao, nhưng ai ngờ lại vẫn không bằng Lý Phàm.

“Hừm, cho dù công phủ của cậu tốt thì thế nào, ngoài Long quyền ra tôi còn có Long trảo thủ.” Trong lòng Ngũ Long Vương không phục, ông ta là Long Vương, mà đối phương chỉ là thiếu chủ Long Môn.

Ông ta tin rằng công phu của bản thân cao hơn thì chắc chắn sẽ lợi hại hơn đối phương.

Lý Phàm né tránh theo bản năng, nhưng quần áo của bản thân lại bị móng vuốt của Ngũ Long Vương xé nát.

Lý Phàm khẽ cau mày, kết quả này quả thực vượt ngoài dự tính của bản thân. Anh biết Long trảo thủ rất hóc búa, nhưng anh không hề hoảng sợ, mặc dù anh không bằng đối phương về mặt Long trảo thủ.

Nhưng anh biết sơ hở của Long trảo thủ nằm ở đâu.

Ngũ Long Vương thấy Lý Phàm không đánh trả, tưởng rằng bị mình đánh không cách nào đánh trả, ông ta chợt cười to nói: “Haha, không phải cậu rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì cậu đánh trả đi. Ta ngược lại muốn xem xem cậu lợi hại đến đâu.”

Lý Phàm nghe xong lập tức nở nụ cười. Trong mắt anh, anh cho là Ngũ Long Vương nhất định đang chiến đấu đến cùng.

Ngũ Long Vương biết Long trảo thủ là khắc tinh của Long quyền, vì vậy ông ta mới sử dụng Long trảo thủ.

Nhưng trong giây tiếp theo, ông ta không thể bình tĩnh được nữa, ông ta không ngờ tất cả những thứ này lại quá mức đến vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ông ta cũng không dám tin đó là sự thật.

Kết quả này vượt quá xa dự tính trước của bản thân, ông ta hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

“Cậu!” Khi Ngũ Long Vương nhận ra Long trảo thủ của mình bị Lý Phàm tìm ra được chỗ sơ hở, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt, cả người bị đánh trọng thương.

Lý Phàm hờ hững nói: “Xem ra, Long trảo thủ của ông cũng chẳng có gì ghê gớm.”

“Không hổ là thiếu chủ của Long Môn. Với tư cách của cậu, quả thực có thể làm người thừa kế tương lai của Long Môn.” Tứ Long Vương nheo mắt, tuy là khen ngợi nhưng cũng không có nở nụ cười.

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy dáng vẻ tươi cười không nhếch môi của Tứ Long Vương, anh cũng không có chút bất ngờ. Anh biết Ngũ Long Vương là người như thế nào, đối phương chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân nham hiểu.

Còn về Tứ Long Vương, anh cũng đã từng quen biết đối phương, anh biết Tứ Long Vương không phải người rất dễ đối phó.

Gặp phải tình huống như vậy, Lý Phàm cũng không lơ là. Anh biết thực lực của Tứ Long Vương còn ghê gớm hơn Ngũ Long Vương và Lục Long Vương.

Tứ Long Vương cười nói: “Nội lực rồng của ta có thể nói là nổi trội. Ta đã tu luyện nhiều năm, về nội lực thì ít ai là đối thủ của ta.”

“Đó là bởi vì ông chưa gặp phải tôi.” Lý Phàm đột nhiên đáp lại.

Tứ Long Vương vốn là muốn khoác lác, nhưng sau khi nghe đến đây thì sắc mặt ông ta lập tức lạnh đi. Câu nói này của đối phương rõ ràng là không nể mặt ông ta chút nào, điều này khiến ông ta cực kỳ khó chịu trong lòng.

“Khá lắm, nhóc con, đây là cậu tự chuốc lấy.” Tứ Long Vương khịt mũi.

Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tứ Long Vương nói: “Không phải ông rất ghê gớm sao? Có bản lĩnh thì đến đây đi.”

Tứ Long Vương sa sầm nét mặt, lập tức bắt đầu sử dụng nội lực của bản thân.

Nội lực của Lý Phàm và Tứ Long Vương phân cao thấp. Nhưng tiếp đó, Tứ Long Vương không thể bình tĩnh được nữa, nội lực của đối phương vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta không dám tin đây là thật. Ông ta hít sâu một hơi nói: “Nội lực thật là mạnh mẽ, ta đã đánh giá thấp cậu rồi.”

Lý Phàm không nói gì, chỉ nghiêm túc ứng phó.

Ngũ Long Vương thấy tình thế bất lợi cho phe mình, ông ta cũng không còn bình tĩnh, vô thức lấy ra một phi đao, dự định đánh lén Lý Phàm.

Sau khi nắm bắt thời cơ, ông ta bất ngờ ném phi đao ra ngoài. Ông ta không tin Lý Phàm có thể né được phi đao của mình.

Khi Lý Phàm nhìn thấy phi đao, anh nhanh chóng né tránh nó, ngược lại là Tứ Long Vương khá thảm.

Tứ Long Vương còn chưa kịp phản ứng thì tức khắc liền trúng phi đao, ông ta lập tức hét lên đau đớn và mắng chửi: “Lão Ngũ, cái đồ đồng đội heo.”

Vẻ mặt Ngũ Long Vương vô cùng lúng túng. Ông ta vốn là muốn giúp, ai biết lại gây ra tình huống như vậy. Ông ta đã làm rối ren thêm, chợt không biết nên nói gì.

“Đại ca, em cũng không còn cách nào, kỹ năng né tránh của thằng nhóc đó quá giỏi.” Ngũ Long Vương cười khổ.

Tứ Long Vương tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Long Vương, cho rằng đối phương luôn gây thêm phiền phức cho mình, nói: “cậu im miệng cho tôi, ở đây không đến lượt cậu nói. cậu làm tôi quá thất vọng.”

Ngũ Long Vương thờ ơ không nói gì, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lý Phàm hờ hững nói: “Tôi tha cho các người một lần, các người cút đi.”

Sắc mặt của mấy người Tứ Long Vương chìm xuống, họ chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Tuy nhiên, dù nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng không chống đỡ thêm được nữa, chỉ có thể thỏa hiệp.

Suy cho cùng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, đối với họ mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.

“Nhóc con, coi như cậu giỏi đấy, bọn ta thừa nhận không phải là đối thủ của cậu. Chúng ta rút lui.” Mấy người Tứ Long Vương liếc nhìn nhau rồi mới lần lượt rời đi.

Lý Phàm biết những người này là người của Đại Long Vương, anh có thể kết luận rằng Đại Long Vương và Long Hậu đã bắt tay với nhau.

“Chờ một chút.” Lý Phàm đột nhiên gọi mấy người Tứ Long Vương lại, mấy người Tứ Long Vương dừng lại, ai nấy cả người toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ tên này đột nhiên đổi ý, muốn giết bọn họ bịt miệng? Họ đều không dám quay đầu lại, căng thẳng đến lòng bàn tay gần như sắp đổ mồ hôi.

Bình Luận (0)
Comment