Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 142

Editor: NymEw36

Beta: Ngọc Duyên + Gấu

Cũng khó trách cảm xúc của cô đột nhiên lại trở nên như vậy, nguyên do là bác Lý kia là ân nhân cứu mạng của cô. Cô thật đúng là thiếu nợ ân tình rất nhiều nơi nha! Tăng nhanh tốc độ xe, bọn họ rất nhanh  liền đến được trường trung học Phúc Tinh. Thị trấn nhỏ này chỉ có duy nhất một trường trung học, lúc này bọn họ đều đang học lớp bổ túc.

"Đây là trường tư nhân sao?" Dừng lại, Hàn Thất Lục hỏi An Sơ Hạ một câu: "Làm sao thứ bảy vẫn còn đi học?" Trong trường học truyền đến từng tiếng đọc sách làm cho Hàn Thất Lục nghe xong liền cảm thấy đặc biệt phiền toái.

liếc mắt nhìn ngôi trường quen thuộc, An Sơ Hạ mới từ từ chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh. Mở cửa xe cô nói: "Anh cho là ai cũng giống các anh học cái gì học viện quý tộc hoàng gia?" Sau đó khinh bỉ trợn mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái liền đi xu. Anh ở lại đó ống xe. Để anh sửng sốt gần một phút, mãi đến khi An Sơ Hạ gõ cửa kính xe, anh mới lấy lại tinh thần, mở cửa xe đi ra ngoài.

Không khí bên ngoài bị mặt trời soi rọi đến nóng rực, khác hẳn bên trong xe mát lạnh thoải mái, cái loại cảm giác này làm cảm giác hoa mắt chóng mặt lại tới. Bị cảm nắng cảm giác thật đúng là khó chịu, tựa như mang bệnh nặng trong người. Hàn Thất Lục đưa ô cho cô che, lần này cô cực kỳ vui vẻ tiếp nhận.

Chẳng qua cô là không mở ra, trực tiếp đi đến đối diện vào một gian nhà nhỏ cửa có để bảng hiệu đứng thẳng "Phòng khám bệnh". Nơi này thực sự có thể khám bệnh sao.. Hàn Thất Lục nhún nhún vai, quyết định đợi khi đi chơi Bowling lúc thuận tiện mang cô đi bệnh viện lớn kiểm tra, loại phòng khám nhỏ này đừng làm một người sống khỏe thành người chết là tốt rồi.

Khom người đi vào phòng khám, mặc dù nhỏ, nhưng thiết bị cũng coi là không tệ. Ít nhất đồ dùng các bệnh viện thường hay dùng đến đều có đủ..

"làm phiền bán cho tôi một liều thuốc bị say nắng." Đối với cái này phòng khám này cô cực kỳ xa lạ, bởi vì trước kia có chuyện gì đều là bác Lý khám cho. Đối phương cũng không biết cô, chỉ là khiếp sợ nhìn người phía sau lưng cô Hàn Thất Lục sau đó liền cúi đầu tìm thuốc.

Trả tiền sau khi uống liều thuốc trị say nắng, cô cảm giác cổ giống như bị thiêu đốt rất khó chịu. Nghe nói thuốc trị say nắng này tương đương với cao rượu, ai biết được... Cô chỉ biết là uống hết một lúc liền hết hoa mắt chóng mặt cả bao tử cảm giác đau đớn đều đã tiêu thất. Cả người lập tức lại vui vẻ khởi lai.

Vừa muốn  kéo Hàn Thất Lục rời đi, kết quả anh bắt lấy cổ tay cô không cho cô đi, quay đầu nói với vị bác sĩ kia: "Cho tôi một gói tăm bông cùng một lọ cồn sát trùng, loại đắt nhất."

Quả nhiênlà thiếu gia có nhiều tiền mở miệng ra là nói mua cái tăm bông cũng phải lấy loại đắt nhất ==. Thật làm cho cô chịu không nổi! Nhưng là cô không nói thêm gì, dựa theo Hàn Thất Lục dặn dò ở một cái ghế nằm ngồi xuống, anh dùng tăm bông thấm cồn để khử trùng lỗ tai cô.

"Móng tay là nơi chứa rất nhiều vi khuẩn." Như vậy nói một câu, anh cứ thế khử trùng cho cô bốn năm lần! Đến như vậy luôn sao? Sơ Hạ trong lòng nghĩ như vậy, không biết vì cái gì mặt cô lại không tự chủ được nóng lên? Khẳng định là vì liên quan đến thuốc đó! Cô một mực chắc chắn.

Sau khi khử trùng xong, An Sơ Hạ kéo Hàn Thất Lục chỉ vào trường học đối diện  nói: "Đây là trường trung học Phúc Tinh nơi tôi học trước kia. Mặc dù không lớn bằng học viện Tư Đế Lan, nhưng là trường rất tốt!" Tất nhiên vẫn phải nhờ công của cô năm ấy rồi! Làm hội trưởng học sinh trường trung học, cô vẫn thấy rất tự hào.

Nhàn nhạt nhìn An Sơ Hạ  liếc mắt một cái, anh thật sự không nghĩ ra trường học vừa tồi tàn lại vừa nhỏ này có gì đáng tự hào.

"Tôi khát nước, đi mua chai nước, chung quanh đây có chỗ nào bán nước không?"

An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, giống như thực không có chỗ nào bán nước quanh đây, gần đây đều là vài  quán ăn vặt cùng tiệm Fastfood, chỉ có duy nhất một siêu thị nhỏ bên trong trường trung học Phúc Tinh. 
Bình Luận (0)
Comment