Ed by Nguyễn HươngBeta: GấuHàn quản gia sửng sốt, còn tưởng rằng Hàn Thất Lục và An Sơ Hạ lại cãi nhau, vội vàng nói: "Thiếu gia, trong lúc cậu hôn mê, là thiếu phu nhân không quản ngày đêm luôn ở cạnh cậu."
Hàn Thất Lục liếc nhìn Hàn quản gia, ánh mắt phức tạp nói: "Chú Lưu, tôi thật sự là tên khốn nạn!"
Lời nói này ngược lại, khiến Hàn quản gia không biết làm sao.
Thiếu gia chắc không phải do bị tổn thương não bộ, dẫn đến nói năng lung tung rồi chứ? Nói chuyện như thế nào câu trước câu sau không thống nhất?
Hàn Thất Lục không muốn lần nữa nói quá nhiều với An Sơ Hạ, anh đã nợ An Sơ Hạ rất nhiều, không thể nào nói với cô một câu "Những chuyện trước kia chắc không sai biệt lắm tôi đã nhớ lại rồi" thì đem những tổn thương An Sơ Hạ phải chịu xóa bỏ tất cả.
Không sai, chuyện này không gấp được, từ từ giải quyết mới được.
"Thiếu gia, đây là di động của cậu, đã sạc đầy pin rồi." Hàn quản gia thu dọn bát đũa xong, đem đi động của Hàn Thất Lục chuyển đến, như có chút gì đó chỉ nói: "Nên là trả lời những cuộc gọi nhỡ trước tiên không?"
Hàn Thất Lục nhìn lướt qua di động, lướt qua danh sách cuộc gọi, nhưng đều đã là xem lướt qua rồi dừng ở tại một người - - Hướng Mạn Quỳ. Chính anh cho cô ta đổi lại, còn đổi thành "Mạn Quỳ" rồi.
"Tôi xin phép ra ngoài." Hàn quản gia ở phía dưới, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nên kết thúc thì mau kết thúc đi! Hàn Thất Lục âm thầm hạ quyết tâm, anh cùng Hướng Mạn Quỳ duyên phận vốn đã hết, nếu không phải anh mất đi trí nhớ, cả đời này không thể nào quay lại với nhau được!
Đúng lúc anh chuẩn bị nhấn nút gọi một giây, đột nhiên điện thoại rung.
Là Hàn Lục Hải.
"Ba." Trong lời nói Hàn Thất Lục không hề gợn sóng, Hàn Lục Hải rất ít khi gọi điện thoại cho anh.
"Ta chuẩn bị thu mua lại nhà thờ tổ của nhà họ Hướng, nếu con muốn can thiệp, ta nhất định sẽ đem điều kiện ngày càng hà khắc cho nhà cô ta." Giọng điệu Hàn Lục Hải truyền qua di động từng từ chuẩn xác truyền đến lỗ tai Hàn Thất Lục: "Người đàn bà kia, tuyệt đối không đơn giản. Ta vẫn muốn nhắc nhở con một câu, mặc kệ con yêu người nào, cũng không được quên thân phận của con."
Thân phận...
"Con không muốn can thiệp vào chuyện của ba, nhưng mà, ba. Cho dù là một không quan tâm sự đời, cũng sẽ cảm thấy được, thừa dịp Hướng gia đi xuống mà thu mua nhà tổ của họ, phải chăng có phần giống nhu việc bỏ đá xuống giếng không phải sao?"
Hàn Lục Hải bên kia có chút ngập ngừng, ngay sau đó nói tiếp: "Thất Lục, con vẫn còn quá non trẻ. Đây là thương trường. Tốt nhất là nên sớm kết thúc tình yêu hoang đường kia, ta còn có việc, cúp máy trước."
Sau những lời Hàn Lục Hải nói, nhưng lại làm thay đổi quyết tâm chia tay Hướng Mạn Quỳ bây giờ của Hàn Thất Lục. Trái lại anh suy nghĩ, trước kia anh đã yêu cô ta đến vậy, vào lúc này cũng nên tự mình giúp đỡ cô ta.
Hoặc là nói là, có thể để cô lợi dụng anh. (Gấu: giúp cái qq gì. Đá nó thì đá mẹ nó đi, dây dưa ko dứt, đáng đánh. Hừ bà đây sẽ ngược mi thay Hạ, đợi đi *cười gian*)
Hàn Lục Hải nhìn về phía cửa, Hướng Mạn Quỳ đang bước vào phòng, buông xuống tay, máy móc cười nói: "Thật đúng hẹn, cô suy nghĩ sao rồi? Là muốn tự mình ký hợp đồng, hay là để chúng tôi cưỡng chế thu mua?"
Hướng Mạn Quỳ tự nhiên ngồi xuống, biểu tình không như lần trước có vẻ thận trọng: "Chủ tịch Hàn, tôi muốn hỏi ông một câu, ông gấp rút thu mua nhà cũ của chúng tôi như vậy, nguyên nhân chủ yếu chắc không phải muốn để tôi rời khỏi Thất Lục chứ?"
Hàn Lục Hải nở một nụ cười bí hiểm: "Đó cũng chỉ là một phần nguyên nhân nhỏ mà thôi."
"Tôi sẽ ký hợp đồng, dù sao, tôi cũng không phải là người của thế hệ trước, không để ý đến sự tồn vong gia tộc." Một câu nói ra miệng, trái lại để cho Hàn Lục Hải có chút kinh ngạc.
Sau khoảng khắc kinh ngạc, Hàn Lục Hải điều chỉnh lại dáng ngồi, dùng ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn nói: "Điều kiện của cô là?"
Dù sao cưỡng chế thu mua không được tốt cho lắm, có thể quang minh chính đại thu mua nhà lớn của Hướng gia, đúng là điều Hàn Lục Hải mong muốn.
"Tôi muốn có vai diễn trong phim mới của Lạc lão." Hướng Mạn Quỳ coi như tình thế bắt buộc, cô tin rằng Hàn Lục Hải sẽ đáp ứng điều kiện này.
Trong giới điện ảnh, Lạc lão là một nhân vật lâu năm trong nghề, thậm chí có người nói qua rằng, được đóng phim của Lạc Lão, tương lai tất nhiên thuận lợi trở thành siêu sao tỏa sang giữa trời.
Cô ta lần này về nước không đúng lúc. Cách đây một năm Lạc lão có ý định làm một bộ phim mới, thời gian casting đã qua, nên là nữ chính đã được chọn. Đợi Lạc lão làm một bộ phim điện ảnh cũng không biết phải đợi tới khi nào nữa.
Cô ta tin tưởng, Hàn Lục Hải tuyệt đối có khả năng này, có thể thay đổi nữ chính.
Người phụ nữ này có dã tâm cũng thật là lớn... Trong khoảnh khắc Hàn Lục Hải trầm tư, ngẩng đầu lên nói: "Nội dung hợp đồng, ta phải thay đổi lại. Cô có biết, Lạc lão cũng không phải là một người dễ nói chuyện, chuyện này nếu muốn làm, e rằng có một chút khó giải quyết."
Hướng Mạn Quỳ ở trong lòng thầm mắng một tiếng: Cáo già!
Một khi Hàn Lục Hải mở miệng, Lạc lão làm sao có thể không nể mặt ông. Cố ý nói sự tình khó giải quyết, cùng lắm là muốn trả giá thu mua thấp xuống mà thôi. Quả nhiên là một lão hồ ly chỉ biết lợi ích!
"Như vậy đi, ngày khác sẽ bàn bạc lại, chuyện của Lạc lão, vẫn phải phiền chủ tịch để tâm nhiều hơn, tôi ở nhà đợi tin tức của ông." Hướng Mạn Quỳ đứng lên, nặn ra một nụ cười khéo léo.
Mãi cho đến Hướng Mạn Quỳ ra khỏi cửa, chóp mũi Hàn Lục Hải mới phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Cửa phòng lại có tiếng gõ cửa, sau khi được cho phép, một người phụ nữ có vẻ học thức đi đến. Sau khi đối mặt Hàn Lục Hải, cả người đều trở nên cẩn trọng hơn.
"Tổng giám đốc, phần văn kiện này cần người ký tên." Nói xong, người phụ nữ rất cẩn thận đưa cho ông một phần văn kiện.
Hàn Lục Hải lật xem văn kiện, lúc này mới lấy bút ký tên, vừa ký tên vừa nói nói: "Cô đi xem mấy người phụ trách bộ phận thu mua gọi hết vào phòng họp, cần tổ chức một cuộc họp ngay lập tức."
"Vâng ạ" Người phụ nữ nhận lại văn kiện, bước nhanh ra ngoài.
Sau khi cửa phòng lại đóng lại, Hàn Lục Hải cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số: "Giúp tôi hẹn Lạc lão."
Trong bệnh viện, các y tá tụ tập một chỗ trên bàn y tá bàn luận xem cơm trưa ăn cái gì. Cửa phòng bệnh An Sơ Hạ đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên cùng Khương Viên Viên đi tới.
"Vất vả cho ông rồi, thầy giáo." Khương Viên Viên cười nói.
"Tiểu thư Sơ Hạ tố chất thông minh, thêm nữa lại rất chịu khó, không lâu sau chắc chắn sẽ thành người rất có năng lực. Có thể dạy cô ấy học, là vinh hạnh của tôi." Nghe thầy giáo nghiêm chỉnh nói xong, nói lời tạm biệt rồi đi về phía thang máy, một bên vệ sĩ vội vàng đuổi theo tiễn ông.
Khương Viên Viên xoay người vào phòng bệnh, An Sơ Hạ đang duỗi người.
"Tiểu Sơ Hạ của mẹ mệt mỏi vậy sao?" Khương Viên Viên vội vàng đi lên: "Sớm biết như vậy nên để cho thầy giáo kết thúc sớm một chút, thật sự là lạ mà, nói hai cái đề toán mà hết luôn một buổi sáng."
An Sơ Hạ "Ha ha" cười: "Toán học là như vậy, đúng rồi mẹ, cả buổi sáng người đều ở trong trong phòng bệnh của con, tại sao lại không đến thăm Thất Lục vậy?"
Nghe đến tên Hàn Thất Lục, Khương Viên Viên cau mày: "Đi thăm nó? Mẹ mới không muốn đến thăm nó! Nó có Hàn quản gia chăm sóc, không cần đến người mẹ của nó rồi!"
Suy nghĩ đến việc hiện tại Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ dây dưa không rõ, cả đầu bà đều đã thấy bực bội. Nhắm mắt làm ngơ vẫn là tốt hơn!
"Mẹ, người đừng nói như vậy, Thất Lục anh ấy chỉ là không biểu hiện ra mà thôi." An Sơ Hạ kiên nhẫn khuyên bảo, cô biết, Khương Viên Viên chỉ là nói năng chua ngoa ngoài miệng chứ không có nghĩ ở trong lòng.
Lúc biết não bộ Hàn Thất Lục bị thương, Khương Viên Viên thực sự rất lo lắng.
"Nếu là Tiểu Sơ Hạ kêu mẹ đi thăm nó, mẹ đây cũng chỉ có thể thăm tiểu tử thối kia rồi." Bề ngoài Khương Viên Viên làm vẻ mặt hoàn toàn bất đắc dĩ, nhưng động tác rất nhanh đi ra khỏi phòng bệnh.
Bà đi đến cửa phòng Hàn Thất Lục, nhẹ nhàng kéo cửa ra, lại nghe thấy Hàn Thất Lục đang gọi điện thoại.
"Anh không sao cả, đại khái ngày mai có thể xuất viện rồi." Hàn Thất Lục ngừng lại một chút, giống như đang thỏa hiệp cái gì, gật đầu một cái tiếp tục nói: "Anh để cho Hàn quản gia xuống dưới lầu đón em."
Trong lòng Khương Viên Viên lúc này có dự cảm không tốt, người trong điện thoại, chắc không là Hướng Mạn Quỳ chứ?
Không đợi bà nghĩ nhiều, Hàn Thất Lục đã phát hiện bà: "Mẹ, sao lại đến đây?"
"Mẹ không thể ở trong này sao?" Khương Viên Viên đi vào, hai tay chống nạnh nói: "Mẹ hỏi con, vừa rồi là điện thoại của ai?"
Hàn Thất Lục từ trên giường đi xuống, vừa đi tới ngưỡng cửa vừa nói nói: "Chuyện của con, con sẽ tự giải quyết. Người vẫn là không nên quan tâm quá nhiều."
Quả nhiên! Khẳng định là Hướng Mạn Quỳ không sai rồi!
"Mẹ nói cho con biết, mặc kệ bây giờ con thích cô ta như thế nào, mẹ cũng vĩnh viễn không thừa nhận cô ta!" Khương Viên Viên trợn mắt nói.
Hàn Thất Lục trực tiếp coi như không có Khương Viên Viên, vượt qua bà đi ra cửa, Hàn quản gia vội vàng tới nghênh tiếp: "Hàn quản gia, ông giúp tôi xuống lầu đón một người."
Hàn quản gia nhìn nhìn sắc mặt không tốt của Khương Viên Viên, trong lòng kìm chế, nghi hoặc hỏi: "Là đón người nào vậy?"
Không lâu sau, Hàn quản gia dẫn Hướng Mạn Quỳ lên. Khương Viên Viên tức tối, Hàn gia đi xuống, còn An Sơ Hạ cái gì cũng không biết, một mình ở trong phòng bệnh làm toán.
Hướng Mạn Quỳ mặc váy trắng có thắt lưng, tóc buộc lên, khiến vô số người chú ý. Hàn quản gia sau khi dẫn Hướng Mạn Quỳ vào trong phòng bệnh Hàn Thất Lục, cũng không rời khỏi, mà đứng ở trong đó.
"Thất Lục!" Hướng Mạn Quỳ chạy chậm đến bên người Hàn Thất Lục, thân thiết dùng tay xoa đầu Hàn Thất Lục: "Thật sự không có việc gì sao? Vì sao vẫn phải băng bó đầu? Liệu sẽ không có di chứng chứ?"
Những câu thân thiết liên tiếp được nói ra từ miệng cô, Hàn Thất Lục nhìn ánh mắt cô, bên trong tràn ngập thân thiết. Chỉ là sự thân thiết ấy, không biết là thật hay giả. Cho tới giờ anh vẫn không thể nhìn thấu con người Hướng Mạn Quỳ?
"Đều nói không có việc gì rồi." Hàn Thất Lục không thấy thanh sắc thối lui một bước, ánh mắt lại thoáng nhìn Hàn quản gia còn đứng ở trong phòng bệnh, liền mở miệng nói: "Hàn quản gia, ông có thể đi ra ngoài rồi."
"Tôi vẫn nên đứng đây thì tốt hơn, để có việc gì cần tôi giúp đỡ thôi." Hàn quản gia cười cười, thái độ khác thường không có tuân theo ý Hàn Thất Lục.
Hướng Mạn Quỳ trên mặt hiện ra tia không vui, ông già này, khẳng định là vì giám sát bọn họ mới từ chối không đi.
"Tôi ở trong này, sẽ chăm sóc tốt Thất Lục. Hàn quản gia, ông cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi." Cô cười khanh khách nói.
Đối với lời của cô, Hàn quản gia không có hành động nào, vẫn như cũ đứng ở tại chỗ.
Hàn Thất Lục giận tái mặt nói to: "Hàn quản gia."
Hàn quản gia thở dài, lúc này mới gật đầu nói: "Vậy... Có việc gì cậu cứ tùy ý nói với tôi, tôi ở ngay bên ngoài."
Cửa phòng bệnh đóng lại, Hướng Mạn Quỳ đắc ý nhếch miệng: "Thất Lục, anh đã biết chừng nào thì xuất viện chưa? Đến lúc đó em sẽ tới đón anh!"