Edit: Thùy TiênBeta: La PluieRõ ràng là anh muốn kéo tay An Sơ Hạ, nhưng lại lấy bừa tìm một lí do như vậy, ngay cả Hàn Thất Lục cũng khâm phục sự tùy cơ ứng biến một cách linh hoạt của mình.
An Sơ Hạ dĩ nhiên không hề nghĩ rằng Hàn Thất Lục thao thao bất tuyệt như vậy, bởi vì tâm tư của anh -- muốn kéo cô. Mà cô chỉ nghĩ Khương Viên Viên luôn hi vọng cô và anh "thân mật" nhiều hơn nữa... Nhưng Hàn Thất Lục kéo như vậy, thật ra cô cũng không cảm thấy đáng ghét.
Khẽ cắn môi, An Sơ Hạ nhấc chân bước tới nơi ở của Lưu Đông Vũ, Hàn Thất Lục cũng bước song song, hai người tay khoác tay "thân mật" cùng đi trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Màn đêm buông xuống, trên bầu trời chỉ xuất hiện rải rác vài ngôi sao, nhưng ánh trăng đêm nay lại toả sáng khác thường. Tuy nhiên, ven đường đi đều có ánh đèn chiếu rọi, không có ánh trăng vẫn hoàn toàn có thể nhìn rõ.
Rất nhanh, hai người đã đi tới chỗ ở của Hàn quản gia. Nơi này cũng là nơi ở của toàn bộ người giúp việc cho nhà họ Hàn từ nhiều năm, họ đối với Hàn gia đều một lòng trung thành. Còn những người giúp việc mới đều sống trong một căn nhà nhỏ khác cách nơi này không xa.
"Chính là chỗ này sao?" An Sơ Hạ vừa hỏi, vừa quan sát nơi mình đang đứng.
Đối với nơi này cô cũng không quen thuộc, bởi vì bình thường cũng không đi qua con đường này làm gì.
Ngôi nhà nhỏ chỉ có một tầng, nhìn thoáng qua rất giống phong cách các khu nghỉ mát, tuy đơn giản nhưng bài trí tổng thể không giống nhà họ Hàn. Mặc dù không thể nào so sánh được với đại sảnh kia, nhưng so với nơi ở trước kia của An Sơ Hạ cũng tốt hơn gấp vô số lần.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy, nếu như không được nhà họ Hàn nuôi dưỡng, cô nhất định sẽ không gặp Hàn Thất Lục. Nếu như anh và cô có vô tình chạm mặt nhau, nói không chừng, anh cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô một cái, phải không?
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái quá bình thường.
Đang suy nghĩ miên man, bóng tối trước mặt đột nhiên được thay thế bằng ánh sáng, đôi mắt cô chưa kịp thích ứng. Hiện tại người giúp việc vẫn chưa hoàn thành xong công việc, cho nên đèn hành lang vẫn chưa thắp sáng, người bật đèn vừa rồi dĩ nhiên là Hàn Thất Lục.
"Tôi cảm thấy em là lạ thế nào ấy?" Hàn Thất Lục nhìn sâu vào đôi mắt cô, giống như muốn nhìn xem vừa rồi cô đang nghĩ cái gì.
"Tôi lạ ở chỗ nào?" An Sơ Hạ không dám nhìn Hàn Thất Lục, theo bản năng muốn đẩy tay anh ra.
Vừa rồi trên đoạn đường đi tới đây cô còn rất phối hợp với anh, vì sao hiện tại lại...
Hàn Thất Lục cau mày, lạnh lùng nói: "Không phải khi nãy còn vẫn phối hợp với tôi sao?"
"Nơi này hình như không có ai!" An Sơ Hạ vừa nói ra khỏi miệng, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, hai người đều ngạc nhiên một chút, ngay sau đó Hàn quản gia bước từ gian phòng bên phải ra.
Hàn quản gia nhìn thấy hai người bọn họ cũng rất kinh ngạc, mấp máy môi, hỏi: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, sao hai người lại tới đây?"
Hàn Thất Lục trả lời trước: "Chúng tôi đến thăm Đông Vũ, cậu ta đã ngủ chưa?"
Tầm mắt của An Sơ Hạ rơi vào tay Hàn quản gia, trên tay ông cầm một bát cháo, cháo trong bát hình như không chút vơi đi, vẫn đầy nguyên.
"Vẫn chưa ngủ." Khuôn mặt Hàn quản gia hiện ra vẻ lúng túng: "Đứa nhỏ này cũng không chịu ăn cháo, không biết tại sao, tôi và nó...đã rất lâu rồi không thường xuyên gặp mặt, tôi cũng không biết trong lòng thằng bé đang suy nghĩ cái gì. Chỉ cần nhìn cũng nhận ra dường như tâm trạng nó không tốt lắm, bị bệnh cần nhất là tâm trạng vui vẻ, như vậy mới có thể mau chóng hết bệnh."
Từ trước đến nay, Hàn quản gia đối với cô và Hàn Thất Lục đều nhẫn nại vô cùng, nhưng với Lưu Đông Vũ, có vẻ lúng túng hơn...
Thật ra, đây cũng là một loại biểu hiện của tình yêu đúng không? Bởi vì yêu, cho nên tay chân trở nên luống cuống.
"Bác đừng lo lắng, bác đem cháo hâm nóng lại đi, cháu đi hỏi thăm anh ấy một chút." An Sơ Hạ tình nguyện nhận việc.
"Thật sao?" Khuôn mặt Hàn quản gia lộ rõ vẻ vui sướng: "Vậy tôi đi hâm cháo, làm phiền cô rồi, Thiếu phu nhân."