Edit by Phương UyênBeta: Ngọc Duyên"Bụng anh đau! Anh mau bỏ anh xuống!" An Sơ Hạ bộ mặt thống khổ, lông mày cau chặt lại với nhau.
Hàn Thất Lục không một động tĩnh gì, vừa bước đi nhanh, vừa nói: "Thả em xuống cũng được. Gọi anh là chồng, anh cho em xuống. Mau, An Sơ Hạ, gọi đi."
An Sơ Hạ không tự chủ được đỏ mặt, tức giận nói: "Hàn Thất Lục, anh.. đây là uy hiếp!"
"Bổn thiếu gia thích nhất chính là uy hiếp người." Đối phương cà lơ phất phơ, cước bộ không chậm lại chút nào, cứ thế mà bước đi.
"Xin lỗi, bổn tiểu thư ghét nhất bị người khác uy hiếp!" An Sơ Hạ nói xong, cắn môi dưới, quật cường không hề kêu đau, cũng không nói thêm gì nữa.
có phải... đây là đùa hơi quá?
Hàn Thất Lục dừng lại, nhẹ nhàng đặt cô xuống,khóe miệng cong lên hỏi: "Tức giận?"
An Sơ Hạ tức giận trừng anh một cái, bàn tay trên bà vai Hàn Thất Lục bỏ xuống, giọng nói bất mãn: "Đừng làm phiền tôi!"
Thật đúng là tức giận.
Hàn Thất Lục con ngươi đảo một vòng, đi theo phía sau An Sơ Hạ nói: "Cũng không biết là người nào, mới từ chỗ anh cầm năm mươi vạn, chỉ chớp mắt liền quên mất thân phận mình là người giúp việc...."
Không nhắc tới năm mươi vạn, An Sơ Hạ thật đúng là thiếu chút nữa quên mất chuyện này. tức giận trong lòng liền vơi đi một nửa, cô dừng bước lại, quay đầu nghiêm nghị nhìn Hàn Thất Lục đi theo phía sau mình nói: "Anh đoán, cái đó để hình ai."
Lúc này Hàn Thất Lục dĩ nhiên định nói sang chuyện khác, chân mày cau lại, nói: "Hứa Niệm Niệm?"
Để những hình kia, người có khả năng được lợi nhiều nhất, không thể nghi ngờ là Hứa Niệm Niệm. Nhưng hết lần này tới lần khác còn không phải là Hứa Niệm Niệm.
An Sơ Hạ lắc đầu một cái: "Đoán một lần nữa."
Đoán lên đoán xuống cũng không phải, Hàn Thất Lục bước nhanh về phía trước, nắm lấy bả vai An Sơ Hạ nói: "Anh không đoán, trực tiếp nói cho anh biết đi, được không? Người giúp việc?"
Anh là đoán chắc An Sơ Hạ là đã đề phòng một người, ban đầu nói năm mươi vạn đổi một tháng làm người giúp việc, An Sơ Hạ liền nhất định sẽ không ăn vạ.
An Sơ Hạ lắc đầu: "Chuyện này không được. Anh mất năm mươi vạn mới mua được tin tức, nếu là trực tiếp nói cho anh biết, anh không phải là làm người giúp việc cho anh một tháng miễn phí sao? Không công bằng."
Thật ra thì mới vừa rồi thiếu chút nữa cô liền đem tên Đỗ Giản Nhiên mà nói ra, nhưng là vừa nghĩ, Đỗ Giản Nhiên có phải là vì Hàn Thất Lục mới làm ra chuyện như vậy. An Sơ Hạ cô mặc dù luôn hiền lành, nhưng cô không ngốc. Nếu Đỗ Giản Nhiên sẽ đối phó cô và Manh Tiểu Nam, thì cô không thể ngồi yên được.
Đem chuyện này lừa gạt Hàn Thất Lục, mới trở thành kiềm chế với Đỗ Giản Nhiên.
Đầu óc suy nghĩ, em tin chắc mình sẽ không đem so với Đỗ Giản Nhiên.
Hàn Thất Lục nhìn sắc mặt cô biến đổi, vì vậy gật đầu: "Được, không cần nói nữa. Anh cũng không phái người đi thăm dò. Bất quá em phải trả lời anh trước. Chuyện này, em có thể tự mình giải quyết sao?"
An Sơ Hạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô cộng thêm Manh Tiểu Nam. Lúc cần thiết còn có thể tìm Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử giúp một tay, bất kể đứng sau lưng Đỗ Giản Nhiên là người nào, cô đều có lòng tin là sẽ thắng.
"Có thể." An Sơ Hạ ánh mắt kiên nghị: "em có thể tự mình giải quyết."
"Tốt." Hàn Thất Lục vừa nói, lúc chợt cúi đầu ở em quang khiết trên trán một trác, đắc ý câu môi: "Đi thôi, người giúp việc của anh."
Người giúp việc, xưng hô này bây giờ nghe có vẻ không tốt cho lắm, An Sơ Hạ cau mày: "Hàn Thất Lục, chúng ta cũng hòa giải rồi, không thể đổi cách gọi sao?"
An Sơ Hạ sẽ không làm nũng, thỉnh thoảng làm nũng luôn là nguy hiểm như thế, nếu không phải là Hàn Thất Lục tỉnh táo, thiếu chút nữa liền gật đầu đáp ứng.