Ed: Ánh HồngBeta: Võ Nana"Loại chuyện nhỏ này ông sắp xếp thì tốt rồi." Hàn Lục Hải nói xong, liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàn quản gia không dám nói thêm nửa chữ, yên lặngngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn ngoài cửa sổ cây cối đang di động về phía sau.
"Thất Lục, cậu với ba cậu quan hệ thế nào còn như vậy..." Tiêu Minh Lạc dừng một chút, đuổi kịp bước chân của Hàn Thất Lục tiếp tục khuyên: "Bất kể trước kia có xảy ra chuyện gì, ông ấy vẫn là ba cậu."
Nghe Tiêu Minh Lạc nói vậy, An Sơ Hạ liền đoán được, hắn khẳng định còn không biết Hàn Lục Hải bây giờ còn cùng hắn lưu luyến tình nhân còn ""dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng"". Xem ra điều bí mật này chỉ có Hàn Thất Lục cùng cô là hai người biết, hơn nữa chỉ nói cho một mình cô. Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ trong lòng thật ra thì rất không là tư vị.
Một thân một mình cất giấu một bí mật lớn như vậy thật thống khổ, cũng thật là làm khó anh. Cũng may... Cô có thể giúp anh chia sẻ đau một chút khổ, cho dù là một chút thôi.
Nghĩ tới đây, tâm trí An Sơ Hạ giãn ra một chút.
"Tôi biết." Hàn Thất Lục hướng về phía Tiêu Minh Lạc một đầu, hiển nhiên anh không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Thấy Hàn Thất Lục không hứng thú, Tiêu Minh Lạc cũng biết mình hiện tại không nên nói thêm gì nữa, Hàn Thất Lục cũng là không nghe lọt. Hai tay Tiêu Minh Lạc bỏ vào túi áo, không nói gì nữa.
" Minh Lạc..." Giong nói của Hứa Niệm Niệm đột nhiên truyền tới, An Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn, Hứa Niệm Niệm cư nhiên không có mặc đồng phục học sinh, mà là mặc một lễ phục màu hồng, khoe đôi chân dài, An Sơ Hạ nhìn đã cảm thấy lạnh.
Tiêu Minh Lạc theo bản năng chau mày, không thể làm gì hướng về phía Hứa Niệm Niệm gật đầu một cái.
Thấy Tiêu Minh Lạc gật đầu với mình, Hứa Niệm Niệm hiển nhiên thật cao hứng, cong khóe miệng nói: "Minh Lạc, cậu cảm thấy bộ trang phục này như thế nào? Vừa mới hoàn thành bài luyện múa nghệ thuật, hiện tại còn chưa ăn cơm nữa."
Nghệ thuật Tư Đế Lan không giống như ở các trường học bình thường, chỉ cần hiệu trưởng đi lên phát cái nói là tốt. Tư Đế Lan đối với bất kỳ hoạt động nào cũng đặc biệt coi trọng. Rất nhiều người ngàn dặm xa xôi đem con đưa tới đây đi học, thậm chí thương nhân nước ngoài cũng đều đem con đưa đến Tư Đế Lan, nguyên nhân đều là vì để cho con của mình từ học sinh mà bắt đầu nhập vào vòng xã hội thượng lưu.
Học sinh học TưĐế Lan sau này sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, hiện tại quen biết một vài người, sau này cũng liền nhiều con đường. Ở trên thương trường, giao thiệp là vô cùng quan trọng.
Cho nên, Tư Đế Lan đối với những thứ này hoạt động cử đều vô cùng long trọng. Bình thường sân trường nghệ thuật Chu Đô cũng phải thiết kế một lễ hội đẻ mọi người tới ăn mừng nghệ thuật
Nói là ăn mừng, nhưng thật ra là cho đại gia gia tăng giao thiệp. Dù sao Tư Đế Lan học phí rất cao phải chắc lưỡi hít hà, cũng là cấp cho một chút hồi báo.
Nhưng những điều này An Sơ Hạ đều không biết, cô đến tư Đế Lan không lâu, có thể đếm được trên đầu ngón tay,cô đương nhiên không biết những cái này.
"Chưa ăn cũng nhanh đi ăn đi." Tiêu Minh Lạc trong giọng nói đã hiện ra vẻ không thể kiên nhẫn thêm, tiếp theo đưa tay móc ra điện thoại di động, bấm một chuỗi số.
Hứa Niệm Niệm đang muốn tiến lên nữa mấy bước, Tiêu Minh Lạc đã hướng về phía điện thoại di động nói: "Giang Nam, cậu chết đi đâu?"
Hứa Niệm Niệm vẻ mặt cứng đờ, nếu không phải là trên môi thoa son, đoán chừng ngay cả đôi môi cũng sẽ mất đi màu sắc. Bất kể Giang Nam nơi nào cũng quá kém do với cô, nhưng Tiểu Minh Lạc lại thích Mạnh Tiểu Nam điểm này, cô liền thua thất bại thảm hại.
Nhưng là, nếu không kiên trì đến cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không nhận thua!
Sau khi Tiêu Minh Lạc cúp điện thoại, Hứa Niệm Niệm khẽ cắn môi, cố nặn ra một nụ cười nói: "Minh Lạc, tôi đi ăn cơm trước. Nghỉ trưa còn phải tiếp tục bài luyện đây."